Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 37




- Thật xin lỗi...

Đây chắc có lẽ là lần thứ hai mà cô nghe được một câu xin lỗi của anh. Người từng không để Tĩnh Nguyệt vào mắt, sau bốn năm lại có thể dễ dàng thốt ra lời thế này.

Nếu trước đây anh đã làm tổn thương em thì sau này sẽ dùng cả đời để bù đắp...Không phải muốn bù đắp là sẽ bù đắp được. Tuy tôi đã sớm quên đi những tổn thương anh gây ra, nhưng tâm đã lạnh nên trái tim cũng không muốn yêu thêm một ai...Cho dù thế nào đi chăng nữa thì trên gương mặt xinh đẹp ấy vẫn lạnh nhạt. Giọng nói của cô cũng trở nên hờ hững, dường như Chu Tĩnh Nguyệt đã không còn để tâm đến những chuyện quá khứ.

Cô từ đầu đến cuối không khóc, không làm loạn mà chỉ ngồi đó từ tốn nói chuyện với anh. Âm giọng của người con gái ấy cứ đều đều vang lên, không nghe được đó là vui hay buồn.

- Sự bù đắp lớn nhất lúc này của anh chính là cứ giống như lúc trước, không cần phải ngoảnh mặt tìm tôi làm gì...

Cô đã đợi được sự ôn nhu của Kiến Vương. Tiếc là dùng nhiều năm để theo đuổi chỉ đổi lấy một lần ấm áp từ anh...

Cô cảm thấy có lẽ đã muộn màng.

Sử Kiến Vương sớm đã dừng động tác gắp thức ăn vào chén cô. Lúc ngồi nhìn trực diện thế này liền có thể nhìn ra được sự xa cách của cả hai... Cô đã hoàn toàn thay đổi, trong phút chốc anh lại không nhận ra.

Nhìn được sự lạnh lùng trên gương mặt của cô, bất giác nơi trái tim lại đau nhói. Trước kia anh phũ phàng với người con gái này như thế nào thì bây giờ Tĩnh Nguyệt phũ phàng với anh gấp bội lần.

- Biết nói sao đây... Ánh trăng đêm sẽ có lúc tàn, tình yêu ở một lúc nào đó cũng sẽ tan thôi...



Đối với cô, tình yêu rất giống ánh trăng đêm. Nếu trăng tàn không còn giữ được vẻ đẹp huyền ảo, lung linh kia thì tình yêu cũng như vậy. Tình yêu đã tan vỡ thì cho dù có làm thế nào cũng không thế hàn gắn giống như lúc đầu được...

- Đó là trước đây, còn bây giờ đã khác rồi... Đối với anh, ánh trăng đêm có thể tàn nhưng tình yêu không thể nào tan. Sau này, anh sẽ vì em mà học cách yêu nhiều hơn một chút để bù đắp lại những năm thanh xuân em vì anh mà bỏ lỡ.

Kiến Vương nãy giờ không lên tiếng, vậy mà ngay lúc này lại mở lời phản bác lại câu nói vừa rồi. Con người từng đối xử lạnh nhạt với cô lại từ khắc này mà nói sẽ học cách yêu cô... Chu Tĩnh Nguyệt thật sự có chút không tin.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của người ngồi trước mặt. Dường như từ lâu nơi đáy mắt kia không còn hiện lên tia chán ghét. Thay vào đó là sự ôn nhu mà chắc có lẽ cả đời này cô cũng không dám mơ đến.

Có phải bốn năm trước Liễu Tố Kỳ nói lời chia tay, anh mới bị đả kích nên lúc này đang cần người giải tỏa?Không phải như em nghĩ, anh đã sớm kết thúc từ lâu rồi... Bốn năm em rời đi cũng chỉ ở một mình. Trước giờ ngoài em ra, cũng không động vào ai.

Nghe được câu nói tuyên bố chắc nịch của anh, không biết vì sao mà đáy môi của cô hơi nhếch lên. Trong lòng thầm tự giễu, Kiến Vương đang giả vờ thanh cao để nhận lại sự thương hại từ cô.

Giống như anh đang muốn nói vì cô mà một lòng giữ thân trong sạch. Chỉ có điều, đối phương tỏ ra đáng thương cách mấy thì cô sớm cũng không quan tâm.

- Không cần biết anh bị làm sao, chỉ cần biết trời sớm đã tạnh mưa từ lâu rồi nên anh trở về đi.

Tĩnh Nguyệt vậy mà thẳng thừng như chủ nhà muốn đuổi vị khách không mời kia trở về...

Mặc kệ quá khứ từng nhiều lần mong muốn mỗi ngày trôi qua đều có thể gặp con người này. Hiện tại cô chính là không muốn!



Anh biết cô là đang muốn đuổi mình nhưng trong lòng có chút lưu luyến, không nỡ rời đi... Gương mặt đang ngồi đối diện không biết vì sao lại bắt đầu mặt dày, âm giọng trầm ấm cất lên khẽ hỏi:

Thật sự... anh không thể ở lại?Không thể. Đêm khuya rồi, tôi muốn đi ngủ nên anh mau sớm về nhà đi!Cho dù Kiến Vương có thành công trong việc làm thay đối tâm trạng đang căng thẳng của Tĩnh Nguyệt thì cũng không thể nào làm thay đổi được sự kiên quyết này của cô.

Sớm biết có ngày hôm nay thì trước đây anh đã không để mất cô làm gì để rồi lại phải cực khổ van xin...

Sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn hướng mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô. Có điều câu trả lời vừa rồi của

Chu Tĩnh Nguyệt không như ý muốn của bản thân nên đôi mày bất giác nhíu nhẹ.

- Anh sẽ về khi em ăn xong.

Sử Kiến Vương lâm vào bước đường cùng, hết cách cũng chỉ buông ra một câu nói làm cho cô vừa nghe đã muốn lên tiếng mắng chửi...

Mặc kệ trời đã tối, Kiến Vương vẫn ngồi đó muốn nhìn cô ăn hết. Có phải nhiều năm không gặp nên người đàn ông này gặp chút vấn đề rồi không?

Vậy khi tôi ăn xong, anh có ý định ở lại dọn dẹp chén đũa luôn không?Em muốn thì anh có thể dọn.Đây có phải được gọi là vứt bỏ lòng tôn nghiêm của chủ tịch mà chấp nhận ở đây làm giúp việc cho nhà cô không.?

Coi như buổi tối này, cô cũng được mở mang tầm mắt khi thấy được một bộ mặt hoàn toàn khác của Sử Kiến Vương.