Sau khi ăn xong, Kiến Vương dọn dẹp giúp cô như lời đã nói rồi cũng chịu ra về. Khi nghe được tiếng khởi động xe, Tĩnh Nguyệt mới yên tâm mà khóa cửa trở về phòng.
Tiểu Uy giờ này đã sớm ngủ say trên chiếc giường kia. Cô bước vào phòng không dám gây ra tiếng động lớn vì sợ sẽ làm con trai tỉnh giấc.
Mỗi đêm khi nhóc con ngủ, Chu Tĩnh Nguyệt đều sẽ nằm kế bên ngắm nhìn gương mặt bé nhỏ này. Cô làm điều đó là do muốn thấy được mọi đường nét thay đổi từng ngày của con.
Chỉ là Thừa Uy càng lớn lại càng giống Kiến Vương. Cho dù tiểu bảo có do Tĩnh Nguyệt sinh ra đi chăng nữa thì một chút cũng không có điểm nào giống cô.
Có lẽ Sử tổng vẫn chưa biết sau bốn năm gặp lại vậy mà anh lại có thêm một đứa con. Một ngày nào đó khi biết được, không biết tâm trạng sẽ ra sao..?
- Tiếu Uy, nếu một ngày ba biết được mẹ đem con bỏ đi... Có phải lúc đó ba sẽ bắt mẹ rời xa con không?
Đối với cô có thể mất đi tất cả nhưng nhất định không được để mất Tiểu Uy... Nếu không có thiên thần nhỏ này thì chắc có lẽ đã không có cô của ngày hôm nay.
Vậy nên có thế nào đi nữa Tĩnh Nguyệt vẫn sẽ không bao giờ vứt bỏ con trai. Cô sẽ không nhẫn tâm đến mức để con rơi vào tay của người đàn ông kia.
Sau một giấc ngủ dài, Chu Tĩnh Nguyệt cũng đã tỉnh giấc. Trước khi rời khỏi phòng, cô sẽ đi đến cạnh cửa số đế đón nhận sự ấm áp từ ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài.
Từ lúc ở nước N đến khi về lại thành phố này, không khí xung quanh cô luôn trôi qua bình yên.
Trước đây cuộc sống của cô rất nhàm chán, trong đôi mắt hoa đào kia chỉ có mỗi Kiến Vương nên bản thân không cảm nhận được toàn diện vẻ đẹp của phong cảnh thành phố.
Bây giờ không còn điều gì vướng bận, cô muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp này lâu một chút. Không biết được khi nào cô mới có dịp về lại nơi này.
Mỗi buổi sáng Tĩnh Nguyệt đều sẽ hôn nhẹ lên vầng trán của bảo bảo như chào buổi sáng. Nhưng khi xoay người, đưa mắt về phía chiếc giường trắng kia lại không thấy cậu nhóc đâu...
Dường như trong khoảnh khắc ấy, cô không nghĩ gì nhiều mà chỉ vội chạy ra khỏi phòng tìm con. Đến khi nghe được tiếng nói vang vọng được truyền ra từ không gian bếp, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dì nhanh một chút, sắp đến giờ mẹ cháu thức dậy rồi.Dì xong rồi đây.
Đó chính là giọng nói của Hoa Xán và Thừa Uy. Giờ này hai dì cháu không biết đang làm gì mà lại nghe thấy tiếng nói rộn ràng được truyền khắp căn phòng.
Đường Hoa Xán thấy đồ ăn đã chín, cô nàng gắp ra và đặt trên bàn. Lúc xoay người lại liền thấy gương mặt tươi tắn của Tĩnh Nguyệt.
- Cậu dậy rồi, chúng ta ăn sáng thôi!
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống. Cứ nghĩ cô nàng chỉ nấu những món đơn giản, không ngờ đến hôm nay lại còn có cả bánh ngọt.
- Cậu ăn xong, nhớ cho tớ xin cảm nhận~
Tĩnh Nguyệt nghe được vậy cũng lấy một miếng bánh đưa vào miệng thưởng thức. Miếng bánh từ từ tan trong miệng, thật sự rất ngon!
Hoa Xán nhìn thấy cô không nói gì liền có chút mong chờ một câu nhận xét. Vì thể chờ được nữa nên Đường tiểu thư đã lên tiếng, khẽ hỏi cô:
Thế nào?Rất ngon.Do là lần đầu làm bánh còn nhiều thiếu sót nên chiếc bánh vẫn chưa được hoàn hảo như cô nàng mong muốn. Cứ nghĩ Tĩnh Nguyệt sẽ chê chiếc bánh ấy, không ngờ đến vậy mà lại lên tiếng khen ngon.
Tiểu Uy thấy mẹ ăn ngon như vậy, cậu nhóc cũng háo hức đưa vào miệng nếm thử. Vừa mới ăn miếng bánh đầu, nhóc vậy mà lại tự tin thốt ra lời cảm thán:
- Mama à. Không ngờ đến, con lại làm bánh ngon như vậy.
Lời nói vừa dứt cũng là lúc nhận lại được tiếng cười của cô và Hoa Xán. Đứa trẻ thường ngày chỉ trưng mỗi biểu cảm lạnh lùng, hôm nay không biết đã học được từ ai sự tự luyến này.
Dạo gần đây Chu Tĩnh Nguyệt luôn dành thời gian rảnh để tận hưởng mọi vẻ đẹp ở thành phố mình từng sinh sống.
Lúc đang dùng bữa sáng, cô mới chợt nhớ ra mấy ngày nay, bản thân không thường xuyên lướt điện thoại xem các thông báo. Hôm nay có dịp, cô mới mở điện thoại lướt mạng xã hội.
Điện thoại vừa mở lên, Tĩnh Nguyệt liền nhận được tin nhắn của một người lạ. Trước giờ cô không có quá nhiều người quen nên có người khác nhắn tin cũng sẽ không biết đó là ai.
Đường Hoa Xán đang dùng bữa, mắt thấy sắc mặt cô căng thẳng như vậy nên liền tò mò, nhẹ nhàng mở lời hỏi:
Nguyệt Nguyệt có chuyện gì sao?Có một công ty sản xuất tranh muốn mời tớ làm người hợp tác.Cô nàng vừa nghe đã sáng mắt và lộ ra biểu cảm bất ngờ. Đôi tay đang cầm đũa cũng buông xuống, kéo ghế ngồi cạnh Tĩnh Nguyệt.
Đôi mắt xinh đẹp đọc kĩ lưỡng từng dòng chữ được hiển thị trên màn hình điện thoại... Cho đến khi nhìn thấy tên của công ty đó liền vội vàng thốt lên:
- Thật sao? Nguyệt Nguyệt... Là công ty Aylin!
Sau khi đọc xong tin nhắn kia, cô không quá chú ý mà chỉ ngồi đó dùng bữa. Tuy là không để tâm nhưng cô vẫn lắng nghe mọi điều mà Hoa Xán nói.
Công ty đó làm sao?Aylin chính là công ty tranh nổi tiếng nhất thành phố này. Tuy chỉ mới thành lập gần đây nhưng Aylin đã có thể đưa những bức tranh đem đấu giá ở nước ngoài.Cô nàng vừa nói vừa nhìn cô, sau đó lại mỉm cười tươi tắn rồi tiếp tục lên tiếng:
- Tranh của cậu vậy mà may mắn được họ biết đến. Nguyệt Nguyệt à, cậu phải cảm thấy vinh dự lắm đấy!
Mặc kệ cô ngồi ăn, cô nàng vẫn cứ luyên thuyên không ngừng. Đến khi gần kết thúc câu chuyện, Hoa Xán mới thốt lên một câu cuối cùng.
- Không biết vì sao công ty đó có rất nhiều giới truyền thông đưa tin, nhưng mọi người chưa bao giờ thấy được gương mặt của vị chủ tịch kia..