Long Đàm quân vừa muốn nói thêm thì đã bị Chu Chi quân kéo lại, nhìn như có gì đó muốn nói rồi lại thôi. Thật nhanh sau đó, Nhị Mao cũng đi ra, nhìn dáng vẻ của y có chút mệt mỏi. Y Đàm nhìn thấy y thì lập tức vui vẻ, nắm lấy tay của Tịch Nhiên rồi cùng đi ra ngoài, bốn nam tử chậm rãi đi theo phía sau.
“ Cũng không u ám như ta nghĩ. “
Y Đàm lên tiếng, lại quay đầu nhìn hai nam tử lạ mặt kia rồi nheo nheo mắt tinh nghịch quay sang với Tịch Nhiên.
“ Bây giờ lạ thật, Tiên của Thiên tộc cũng đến Ma tộc xem hội ư? “
Long Đàm quân nghe rất tốt, quay sang nhìn Chu Chi quân.
“ Ngươi sao im lặng nãy giờ, không thấy nha đầu kia cực giống với Phi Phi ư? “
Chu Chi quân vẫn là im lặng, hắn quay sang nhìn Tiều Nhan Tức.
“ Nó là Tịch Nhiên, khi nó trưởng thành ta rất kinh ngạc vì nó quá giống với Phi Phi. “
Long Đàm quân vẫn không rủ bỏ nghi ngờ.
“ Ngươi nói nàng là đồ đệ của Trình Tranh ư? “
Tiều Nhan Tức gật đầu.
“ Nó là đồ đệ của Trình công tử. Hắn ấy à, toàn dạy gì không, còn bắt ta phải bảo vệ đồ đệ của hắn nữa. “
Long Đàm quân nhướng mày.
“ Cho nên tối đó ngày đã bắt Nhị điện hạ về, nhốt lại à? “
Tiều Nhan Tức nheo nheo mắt, bước chân cũng nhanh hơn, bỏ lại ba người. Nhị Mao vẫn đang cố gắng tìm hơi thở của Hỏa Phượng hoàng nhưng vẫn là công Dã Tràng. Bất Di luôn nghi ngờ về thân phận của Tịch Nhiên này, năm trăm năm trước từng gặp qua, chỉ là cảm giác khá quen thuộc nhưng y không để ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cảm giác quen thuộc đó thật sự là thật.
Tịch Nhiên là Lạc Ngư Phi.
Ngư Phi xưa nay phóng khoáng, chưa từng xem trọng mấy thứ lễ tiết của Nhân tộc nên nàng không hề có thói quen đeo mạn che như Tịch Nhiên, ngày đầu làm Tịch Nhiên sau khi niết bàn, nàng đeo mạn che cũng không cảm thấy thoải mái mặc dù là Tịch Nhiên nhưng nếu nói ra thì Tịch Nhiên cũng có thể là một phần rất nhỏ trong muôn vàn kí ức trước kia của nàng. Lạc Ngư Phi là Tịch Nhiên nhưng Tịch Nhiên chưa từng là Lạc Ngư Phi.
Y Đàm nhìn thấy tên ngốc kia hai mày đang chau lại thì đi tới. Bất Di chợt cảm thấy có người chạm vào giữa trán của mình, kéo hai mày ra, ngước lên nhìn là Đàm nhi, hắn liền gạt những suy nghĩ kia qua một bên, nắm lấy tay của Đàm nhi, mỉm cười dịu dàng, cùng nhau đi thả đèn.
“ Ngươi suy nghĩ gì trông khó coi vậy? “
Đàm nhi hỏi hắn, nàng nhìn ra được cũng đoán được vài phần, chắc là liên quan đến Nhị công chúa kia, trong lòng khó tránh khỏi vài phần ghen tị.
“ Đàm nhi, ta gọi như thế được chứ? “
Y Đàm thoáng im lặng, nàng gật đầu.
“ Gọi ta là Đàm nhi, vậy ta gọi chàng là Di Di được không? “
Bất Di cũng gật đầu, hai người cùng ngồi bên bờ hồ, thả đèn lồng, hai tay nắm chặt, mắt nhắm lại, cùng nhau ước nguyện.
Ta ước có thể bình an mãi như thế thì tốt biết bao, Di Di sẽ thích ta như ta thích chàng.
Nguyện cho người bình an, không đau khổ nữa, Đàm nhi sẽ không yêu ta...
Dường như Bất Di có rất nhiều tâm sự nhưng hắn lại luôn im lặng, cứ không nói ra, đặt nó ở nơi sâu nhất của cõi lòng, khó ai bước vào đó, mở nó ra mà xem được.
Tiều Nhan Tức và Tịch Nhiên mới đó đã lạc giữa dòng người tấp nập, chàng nhìn một lúc, cuối cùng đã tìm thấy a đầu của chàng trong vô số người kia. Chàng đi đến, nắm lấy cổ tay của Tịch Nhiên, nhìn với ánh mắt dịu dàng.
“ Ta nắm tay muội, như vậy sẽ không lạc nhau nữa. “
Trong trí nhớ của nàng, hình như Nhan Tức chưa từng nắm tay của cô nương nào mà hình như cũng chưa từng cho cô nương nào thật sự chạm vào mình. Chàng luôn đối xử rất tôn trọng những cô nương kia, nhìn qua rất là khách khí. Nàng từng ôm lấy tay của Nhan Tức trong lúc chàng đang chăm chú đọc sách, khi ấy chàng nhìn a đầu một cái rồi đưa cho nàng vài quyển sách, bảo nàng ngoan ngoãn qua một bên đọc sách. Trong mắt của Ngư Phi, dường như Nhan Tức đối xử với ai cũng vậy, sẽ là nói chuyện có vài phần khách khí lại có lúc không kiêng nể gì cũng có lúc im lặng, một lời cũng không nói. Không biết từ lúc nào mà Ngư Phi đã thích Nhan Tức rồi vì thích nên nàng mới thức mấy đêm làm ngọc bội cho chàng còn truyền một phần khí tức của mình vào trong ngọc bội, cho dù nàng không còn nhưng sẽ luôn có ngọc bội bên cạnh của chàng.
“ Đi thôi, qua bên kia xem thử đi. “
Tiều Nhan Tức dẫn nàng đi, đi qua quầy bán kẹo Đồng Lữ thì nàng có dừng lại xem. Bà chủ quầy rất nhiệt tình mà cười nói với nàng.
“ Tiểu cô nương mua một đôi đi, hai người yêu nhau mua một đôi kẹo, ăn vào ngọt cả một đời. “
Tịch Nhiên nhìn Tiều Nhan Tức, trên mặt của chàng không hề lộ ra vẻ ngại ngùng gì cả, như thể chẳng quan tâm.
“ Huynh ấy là đại ca ca mà con rất thích, bà ơi, con muốn ăn kẹo này, chỉ một cây thôi. “
Bà chủ quầy cười đến không thấy được mắt, gói một cây kẹo đưa cho nàng. Tiều Nhan Tức nhanh chóng trả tiền cho bà.
“ Kẹo này ngọt thật đó, Nhan Nhan ăn thử đi. “
Tiều Nhan Tức chỉ cười, chàng cũng không động vào cây kẹo ấy.
Sáu người đứng ở trên cầu cùng nhau ngắm pháo hoa ở Ma tộc, hóa ra pháo hoa ở đây không chỉ là màu đen, mà có muôn vàn màu sắc, rực rỡ vô cùng. Y Đàm lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa rực rỡ như vậy, nàng ấy trước nay luôn ở Thanh Khâu hoặc là đến Hoa giới, chưa một lần nhìn thấy pháo hoa nên vô cùng kinh ngạc, cực kì thích thú.
Tịch Nhiên nhìn thấy pháo hoa lại nhớ đến lần lịch kiếp ấy, khi đó nàng cùng với Phạm Lai ngồi trên mái nhà ngắm pháo hoa. Nàng nhớ rất rõ, đó là lần mà nàng đem ngọc bội tặng cho hắn. Khi ấy hắn dịu dàng, lời ngon tiếng ngọt, bị tân Hoàng đế bắt ở lại trong kinh thành một tháng, Vân Hà lại lo lắng cho Hồng Ưu quân nên đã nhờ Tô công công truyền tin giúp nàng.
“ Hồng Ưu quân hãy trở về thành Ưu Châu trước, ta sẽ về ở ngay sau. “
Bây giờ nghĩ lại, điều khiến nàng hoài nghi nhất không phải Phạm Lai, mà là rốt cuộc lời đã truyền đi hay chưa, Vân Hà khi đó đúng là ngốc nghếch mà. Chỉ trách Vân Hà là một phàm yếu ớt vô năng, không có năng lực tài ba lại quá non trẻ không thể đọ lại bậc quân vương đầy mưu mô, đa nghi kia được.
Tiều Nhan Tức thấy nàng ngẩn ngơ thì thở dài, chàng bây giờ có lẽ không hiểu rõ được Lạc Ngư Phi nữa. Nàng từng trải qua cái chết cũng từng nếm trải cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi, bị dồn đến đường cùng. Lạc Ngư Phi sớm đã không còn là Ngư Phi của trước kia nữa, chỉ là diễn thành Tịch Nhiên, mang Tịch Nhiên che đi những phiền muộn của Ngư Phi.
Long Đàm quân lại bất ngờ thở dài, Chu Chi quân dùng đầu gối cũng đoán được là tên này đang nhớ về Tinh Nguyên quân.
“ Giá mà nàng ấy ở đây cùng ta thì tốt quá. “
Chu Chi quân không thèm để ý đến hắn, liền đi qua đứng giữa bốn người kia. Hắn luôn im lặng không nói gì về thân thế của Tịch Nhiên, không phải hắn không quan tâm mà là hắn sớm đã biết được nàng là ai. Từ lúc hắn sinh ra đã được Thiên mệnh sắp đặt, khó mà làm trái. Hắn thừa biết Lạc Ngư Phi là Hỏa Phượng hoàng độc nhất vô nhị, những Hỏa Phượng hoàng khác có luyện thêm vạn năm hay ngàn vạn năm cũng không bằng một phần của nàng. Trình Tranh nói đúng, thiên mệnh khó cãi, hà cớ nghịch thiên. Năm đó hắn lang thang nơi U Minh cốc, tìm khắp sa mạc cũng không tìm được Băng Tuyền, mở ra vạc kí ức nếu tìm được nó thì hắn sẽ không chết, hắn muốn sống nhưng rồi hắn mới nhận ra, Băng Tuyền là Thần vật của Thiên sơn, lấy nó khỏi tuyết sơn thì người sống ở đó và người ở gần đó đều sẽ bởi vì chấn động của Thiên sơn mà chịu tai họa, thân là Tiên gia, hắn không thể vì một mạng của mình mà hi sinh trăm ngàn mạng người vô tội, huống hồ đó còn là những người yếu ớt, vô năng.
“ Hai người các ngươi nghĩ gì mà lại chăm chút vậy? “
Y Đàm đi qua chỗ của Tịch Nhiên mà hỏi. Tịch Nhiên cười cười.
“ Muội đang nghĩ nếu dẫn theo sư phụ thì người sẽ xem được pháo hoa rồi. “
Tiều Nhan Tức liền cười, gõ đầu nàng một phát.
“ Đồ ngốc, hắn từng ở Nhân tộc hơn trăm năm, có gì mà chưa thấy qua. “
Y Đàm lại quay sang nhìn Chu Chi quân.
“ Còn ngươi? “
Chu Chi quân dừng suy nghĩ, quay sang nhìn Y Đàm.
“ Ta đang nghĩ kết giới nhốt Nhị điện hạ dường như lỏng rồi, ta phải về trước, các ngươi ở lại chơi đi, ta đi đây. “
Cũng không đợi người khác trả lời mà cưỡi mây đi mất. Hắn bay cũng nhanh thật. Long Đàm quân vừa thấy Chu Chi quân rời đi thì vui vẻ đi đến.
“ Ta muốn xem thử ở Ma tộc còn gì thú vị, đi thôi, năm người chúng ta tiếp tục chơi. Mặc kệ hắn. “
Long Đàm quân đi trước, hắn đứng trước một giá đèn lồng, kiểu dáng này cũng thật rợn người, nào là Tứ hung rồi yêu thú có ngoại hình không đẹp, Tịch Nhiên vừa thấy đã nhăn mặt.
“ Ta thích Thao Thiết, bán cho ta đi. “
Nói rồi liền cầm lấy đèn lồng Thao Thiết rời đi, Tiều Nhan Tức lấy ra yêu châu trả cho ông chủ. Y Đàm nhìn thấy một chỗ bán tranh vẽ của một người cô nương, mày thanh mắt tú, dáng người thướt tha, đẹp đến kinh tâm động phác nên chợt đi tới.
“ Ông chủ, đây là ai vậy? “
Nàng đưa tay chỉ chỉ, ông chủ liền cười.
“ Cô nương Thanh Khâu này thật thiếu hiểu biết, đây là Linh Oán Ma tôn của Ma tộc bọn ta đó, thế nào hả, có phải đẹp hơn Nhật Quang Thần tôn của các ngươi không? “
Lời nói mang ý chăm chọc làm cho năm người chỉ cười gượng, không nói lời nào bỏ đi. Y Đàm nhìn thấy ở đây náo nhiệt như vậy, ắt hẳn Nhân giới sẽ càng náo nhiệt. Năm người ngồi trên thuyền ngắm nhìn pháo hoa vẫn đang rực rỡ.
“ Các ngươi có ai đến Nhân tộc chưa? Ở đó có thú vị không? “
Tịch Nhiên vui vẻ kéo tay của Y Đàm.
“ Sư phụ ta kể ơ Nhân tộc có rất nhiều lễ hội cũng có nhiều phong tục lắm. Ta nhớ người từng kể với ta, ở Nhân tộc có thành trì hoa lệ, có người buôn kẻ bán, có nhiều tòa lầu cao, có nhiều đại mỹ nữ. Sư phụ cũng kể với ta, Nhân tộc lắm thị phi, nơi ấy có ác có xấu, người lại nói ở Nhân tộc, khổ nhất vẫn là người của Hoàng gia. “