Khuyết Tử Tâm Sa

Chương 14: Pháp Hải




Nói đến đây bỗng dừng lại, Tiều Nhan Tức ngồi ở phía sau cùng hai nam nhân còn lại im lặng lắng nghe. Chàng biết rõ chẳng có Trình Tranh nào kể cả, là chính Vân Hà đang kể cho Y Đàm nghe. Chàng cũng hiểu khổ nhất vẫn là người của Hoàng gia, không được tự do, ngày ngày ở trong cố cung như chim sẻ bị nhốt trong lồng, bao nhiêu khát khao đều bị kiềm hãm, ràng buộc bởi hai chữ “ Bổn phận “. Hoàng đế Thiên quốc yêu thương con gái nhưng vì bản thân là Hoàng đế nên phải lạnh lùng, bỏ mặc con trẻ trong cung cấm, để nó chịu bao nhiêu tủi nhục, ông cam lòng sao, ông không đau khổ sao, rất đau khổ lại chẳng cam lòng nhưng bản thân là bất đắc dĩ. Tân Hoàng đế bản tính đa nghi, ngông cuồng ngạo mạn, hắn yêu quyền vị cũng yêu chúng Thiên quốc nhưng hắn lại vì bản tính đa nghi mà không tiếc hãm hại muội muội của mình, hôm nàng nhảy vực, hắn đã mở tiệc chiêu đãi quần thần, không hề tỏ ra tiếc thương gì cả.

 Một tiếng thở dài, Tiều Nhan Tức cùng Long Đàm quân uống trà. Mao Bất Di trong lòng mang theo nghi vấn, hắn từ lúc lên thuyền vẫn luôn im lặng, không nói một lời.

“ Nhan Tức, ta thấy ngươi đối xử với tiểu a đầu kia tốt như vậy, đây là đang muốn tìm kẻ thế thân sao? “

Tiều Nhan Tức suýt nữa bị lời nói này làm cho cười thành tiếng.

“ Ngươi xem nhiều thoại bản của Nhân tộc quá rồi đó. Ta xem muội ấy là muội muội của ta, hơn nữa Trình Tranh có dặn ta phải bảo vệ Tịch Nhiên thật tốt, ta đã hứa với hắn rồi, nhất định phải giữ lời. “

Long Đàm quân cười khẩy, hắn không lẽ không biết cái tên này đang nói lời giả dối, hắn cũng không phải kẻ ngốc, linh lực của a đầu này nếu cẩn trọng cảm nhận thì sẽ nhìn ra được là cực kì mạnh mẽ, không giống pháp thuật của Hoa giới mềm mại uyển chuyển, mà rất mạnh mẽ, tràn đầy sinh lực. Chỉ có điều chuyện ở Phượng thành luôn được giữ kín kẽ, năm đó truyền tin Phượng chủ đánh chết con gái nhưng không hề đau lòng, Lục giới được một phen bàn tán xôn xao, hôm trước hắn đã trông thấy con Hỏa Phượng hoàng kia, một lòng nghi ngờ nên đã kéo Chu Chi quân đến tìm Thái tử, gặp được người liền nhanh chóng hỏi nhưng nhìn thấy Tiều Nhan Tức lại che giấu, bản thân Lạc Ngư Phi lại bảo nàng là Tịch Nhiên nên hắn cũng không hỏi thêm.

Nhân giới, Cổ Phương Tự.

Thanh Kiều mấy nay ham vui nên đã chạy đến Nhân tộc chơi đùa một phen, nàng nghe nói ở Liên quốc có Cổ Phương tự cực kì linh thiêng nên đã một đường bay đến đó. Thanh Kiều đi vào tự, nàng vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, bất ngờ cảm nhận được phía sau có người đang tiến đến, linh lực cực kì mạnh nên đã nhanh chóng né được. Một cây tích trượng phóng nhanh đến, cắm thẳng đất, có một vị sư nhanh chóng theo sau. Người đó đứng một chân trên tích trượng, trông cực kì uy nghiêm, Thanh Kiều xém chút nữa đã bị cây tích trượng của vị sư kia làm cho bị thương, cực kì tức giận mà nhìn về phía người kia.

“ Ngươi là ai? To gan vô lễ. “

Vị sư kia chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Kiều.

“ Người ngoại tộc tuyệt đối không được bước vào Cổ Phương tự. “

Giọng nói mạnh mẽ, Thanh Kiều cảm thấy người này dường như tu vi rất cao nên cũng trở nên cẩn trọng hơn.

“ Ta là người của Thiên tộc, ngươi rốt cuộc là ai? “

Vị sư kia thu lấy tích trượng về tay, một tay bắt ấn luôn để trước ngực, đứng cách Thanh Kiều một khoảng khá xa.



“ Bần tăng là Pháp Hải, thí chủ nếu là người của Thiên tộc thì ta cũng không ngăn cản. Thất lễ rồi. “

Pháp Hải cúi người tạ lỗi với Thanh Kiều, vừa định bay đi thì phía sau một làn tinh băng bay đến, Pháp Hải xoay người trên không trung tránh né, hắn chau mày.

“ Hứ, vô duyên vô cớ muốn đả thương người khác, chỉ một câu xin lỗi ư? Đừng hòng. “

Nói rồi Thanh Kiều bay đến, trong tay biến ra Thương U thích, ném nó về phía Pháp Hải, hắn chỉ giơ bàn tay ra, một vòng kim quang hiện ra trước mắt, Thương U thích bay đến liền bị cản lại, bay về tay của Thanh Kiều.

“ Ngươi là người tu hành, ban nãy lại ra tay độc ác như vậy, chả lẽ không có chút lòng thương xót nào? “

Pháp Hải nhắm mắt, đứng yên trên tích trượng.

“ Thí chủ, gần đây Liên quốc không được yên bình, sư phụ ta đã dặn dò kĩ lưỡng phải bảo vệ tự, tuyệt không để Ma tộc đến đây. Ban nãy chỉ là cảm nhận được hơi thở của ngoại tộc nhân nên mới vô lễ, thí chủ mong lượng thứ bỏ qua cho. “

Thanh Kiều thấy hắn nói chuyện cũng dễ nghe nên đã cất đi Thương U thích.

“ Cổ Phương tự của ngươi bị Ma tộc nhắm vào? “

Pháp Hải gật đầu, hắn dường như rất muốn rời đi nhưng phải ở lại tiếp chuyện với Thanh Kiều.

“ Ta là Thanh Kiều, công chúa Bắc hải. Ta thấy Cổ Phương tự của ngươi linh khí dồi dào dường như không phải tự sinh mà có, e là có pháp bảo trấn tự nên mới để Ma tộc nhắm đến. Vậy đi, ta sẽ ở lại đây giúp ngươi, ngươi thấy thế nào? “

Pháp Hải thở dài.

“ Thí chủ, đây là nơi tăng lữ ở, người là thân nữ nhi không tiện ở lại, sau khi tham thú xong mời người rời đi. “

Nói rồi Pháp Hải thu tích trượng lại, bay đi mất. Thanh Kiều cảm thấy tên Pháp Hải này rất thú vị liền quyết định ở lại, không muốn đi nữa. Quanh quẩn trong tự một buổi trưa, đi một chốc liền cảm nhận thấy ma khí dày đặc, lẽ nào ma tộc đến rồi. Nàng nhìn lên trời thấy phía Nam có mây đen kéo tới, quạ bay đầy trời, lại thấy một thân tích trượng tỏa ánh kim quang lao thẳng ra ngoài. Thanh Kiều biến thành một lục quang, bay theo phía sau.



Nhìn thấy Pháp Hải lập nên kết giới bảo vệ Cổ Phương tự, Thanh Kiều nhìn qua liền thấy kết giới này quả thật quá mong manh rồi nên đã lấy ra Thủy Tụ, thi phép lên nó rồi đưa nó đến bên kết giới. Thủy Tụ một đường bay đến trung tâm kết giới, tỏa ra ánh lục quang gia cố cho kết giới kia. Pháp Hải nhìn thấy Thanh Kiều, thoáng trước chau mày, thoáng sau lại giãn mày. Nhìn như đang lo lắng cho nàng. Thanh Kiều chỉ đứng ở một bên, muốn xem thử Ma tộc muốn làm gì. Chốc sau, tên cầm đầu một nhóm ma đến trước Cổ Phương tự. Hắn hóa ra là kẻ đã ở Thượng Quang Tĩnh dẫn dắt đám người tham gia sơ tuyển thư viện kia ư, sao hắn lại đến đây rồi. Tên đó nhìn qua một lượt, chỉ thấy Pháp Hải đứng ở đó một mình, phía xa có một cô nương vận y phục màu xanh biển, dường như là Thủy tộc. Có chút khinh bỉ.

“ Cổ Phương tự nay yếu ớt thế sao? Để cho một kẻ tu đạo yếu ớt và một Thủy tộc cũng không hơn bao nhiêu trấn tự? “

Pháp Hải liếc mắt nhìn về phía Thanh Kiều ở xa xa lại quay sang nhìn tên kia.

“ Vị thí chủ kia chỉ tiện tay giúp đỡ, không liên quan đến ân oán giữa Cổ Phương tự và Ma tộc. Cho hỏi người đến là ai? “

Nghe qua liền nhận ra là Pháp Hải đang bảo vệ Thanh Kiều, nàng liền cảm thấy tên này luôn gọi nàng là “ thí chủ “, liền cảm thấy có chút buồn cười.

“ Tất Cô Tuyệt. “

Hóa ra hắn là thuộc hạ dưới trướng Đình Trấn Uy, thủ lĩnh nhánh Nam của Ma tộc. Mấy năm qua, Đình Trấn Uy luôn nhắm đến báu vật của Cổ Phương tự, Tì Thanh tháp. Hắn nghe nói tháp này uy lực rất lớn, chỉ cần khai tháp, sẽ có thể điều khiển mạch thủy của trăm sông ngàn suối, tứ hải thoáng chốc đều nằm trong lòng bàn tay. Mấy năm trước, có người của Nam hải đem Tì Thanh tháp đến Cổ Phương tự nên hắn đã dẫn người đến lấy nhưng luôn không toại vì trụ trì Cổ Di quá mạnh nên chúng đành rút lui. Hôm nay mắt thấy không có Cổ Di ở đây nên Tất Cô Tuyệt càng thêm ỷ mạnh, hắn kiêu ngạo lấy ra Ỷ Ma tán, tán ô mở ra, vô số ma khí lan tràn xuống mặt đất, Pháp Hải rung tích trượng, một làn kim quang từ từ nuốt chửng lấy ma khí nhưng dường như ma khí ở trong Ỷ Ma tán không hề biến mất mà lại nhiều hơn, Ỷ Ma tán ở trên không liên tục xoay tròn, ma khí trong đó của liên tục bay ra, làm cho Pháp Hải có chút cả kinh. Nếu để ma khí xâm nhập vào kết giới thì rất nhanh, người trong tự đều sẽ mất mạng. Thanh Kiều thấy tình hình không mấy khả quan liền bay ra khỏi kết giới, tung ra Ngọc Hồn, một chuỗi bích ngọc bay ra, hạt ngọc quấn lấy Ỷ Ma tán trông như đang kiềm hãm nhưng chẳng mấy chốc liền bị vỡ tan nát. Thanh Kiều lấy ra Thương U thích, ném chúng về phía Tất Cô Tuyệt, Pháp Hải thấy thế liền thi phép, bắt ấn tạo ra một vòng kim quang phía sau người, hai mắt hắn nổi lên ánh sáng trông cực kì uy lực. Tất Cô Tuyệt nắm lấy Thương U thích, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Thanh Kiều, mạnh mẽ ném nó về lại chủ cũ. Thanh Kiều nhận lấy vũ khí, lui về lại trong kết giới, nhìn thấy ma khí như muốn nhấn chìm kết giới liền tạo ra một đạo thủy linh, gia cố cho Thủy Tụ.

Pháp Hải phóng ra một luồng kim quang mạnh mẽ, đánh tan ma khí đang tràn lan xâm nhập, Tất Cô Tuyệt có chút kinh hãi, đây là Kim Minh Đại pháp, thì ra Cổ Di đã truyền lại cho Pháp Hải, thảo nào lão ta lại không ở đây, yên tâm cho tên này trấn tự. Hắn lập tức trở nên cảnh giác hơn. Vốn muốn lần sơ tuyển này dẫn mấy kẻ vô tích sự kia đến thế mạng, còn hắn nhân lúc hỗn loạn lén đoạt đi Tì Thanh tháp nhưng xem ra có đem theo trăm tên nữa cũng không phải đối thủ của Pháp Hải.

“ Thí chủ, Cổ Phương tự ta không tiễn. Mời đi cho. “

Thấy Pháp Hải chấp tay lại, tỏ ý muốn để họ đi nên Tất Cô Tuyệt cũng bèn rời đi nhanh chóng. Thanh Kiều không hiểu tại sao chúng lại đi nhưng dường như ban nãy một đạo kim quang kia đã như muốn đánh vỡ cái dù tà đạo kia. Nhận thấy ma tộc đã đi, mây đen cũng tan nên Thanh Kiều thu lại Thủy Tụ. Pháp Hải nhìn thấy vị cô nương kia vừa ra tay giúp đỡ mặc cho trước đó có chút tranh cãi. Pháp Hải đi đến chấp tay cúi người với Thanh Kiều.

“ Đa tạ thí chủ ra tay tương trợ. “

Thanh Kiều cười cười.

“ Xem như ngươi cũng biết điều đó. Ta có thể ở lại đây vài ngày được không? “

Pháp Hải im lặng không trả lời, đạp tích trượng bay đi. Hắn im lặng tức là đồng ý, Thanh Kiều vui vẻ bay theo phía sau.