Khuynh Nghiễn Một Đời, Hộ Y Bình An
'Két' một tiếng, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Tang Triều Lê quay đầu lại, Dương Sơ Ngữ đã đi tới trước cửa.
Thấy Hách Liên Đoan Nghiễn từ trong phòng đi ra, khoé môi còn nâng lên một độ cong quỷ dị, trong mắt Dương Sơ Ngữ hiện lên một tia bất an nhưng sắc mặt bên ngoài vẫn trấn định như cũ.
" Tham kiến Vương gia. "
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn phụ nhân trang nhã trước mắt, rốt cục hiểu được vì sao Tang Thanh Y có thể xuất sắc như vậy.
" Phu nhân không cần đa lễ."
Dương Sơ Ngữ cũng không nói nữa, sau khi thi lễ liền lướt qua Hách Liên Đoan Nghiễn, bước nhanh vào trong phòng.
Tang Triều Lê thấy vậy, vội vàng tiến lên nói: " Xin Vương gia thứ lỗi."
Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu, ôn hoà cười.
" Phu nhân nóng lòng ái nữ, chính là nhân chi thường tình*, Thừa tướng đại nhân không cần như vậy."
*人 之 常 情 - Nhân chi thường tình: Chỉ tình cảm thông thường.
Tang Triều Lê định nói lời cảm tạ, vừa nhấc mắt lên đột nhiên thoáng nhìn thấy một sợi tơ đỏ thẫm trên cần cổ Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Vương gia, người..."
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, Tang Triều Lê liền hiểu được nguyên nhân trong đó, 'bịch' một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Lão thần tội đáng muôn chết!"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhận lấy chiếc khăn lụa Ly Tứ đưa tới, tùy ý lau vết máu trên cổ, sau đó đưa tay đỡ Tang Triều Lê lên.
" Chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi."
Tang Triều Lê mặc dù đứng dậy nhưng vẫn cong người, " Lão thần này sẽ cho người mời đại phu tới đây."
" Không cần, Thừa tướng đại nhân, vết thương nhỏ thôi không có gì đáng ngại, không cần hưng sư động chúng* như thế."
*兴师动众 [xīngshīdòngzhòng] – Hưng sư động chúng: đại ý là việc nhỏ thì không cần kinh động mọi người làm gì.
Như vậy, Tang Triều Lê đành phải từ bỏ.
Hách Ngay Đoan Nghiễn cũng không có ý định ở lại phủ Thừa tướng lâu hơn, Tang Triều Lê một mực đưa nàng đến cổng chính.
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn con ngựa mà gia đinh dắt tới, chợt quay đầu nhìn Tang Triều Lê bên cạnh.
" Thừa tướng đại nhân nhất định phải chăm sóc tốt cho thiên kim."
" Tạ Vương gia quan tâm."
Hách Liên Đoan Nghiễn chợt nâng tay lên xoa nhẹ vết thương trên cổ, khẽ cười nói:
" Sắp tới đại hôn, tâm lệnh thiên kim không nỡ Nhị lão, tất nhiên sẽ thương tâm khổ sở, nhưng nếu thương tâm quá độ mà khiến cho đại hôn bị trì hoãn, khi đó phụ hoàng sẽ như thế nào, Thừa tướng đại nhân chắc hẳn so với Bổn vương càng rõ hơn chứ."
Tang Triều Lê nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn lên ngựa, sau đó vung roi nghênh ngang rời đi, lo lắng trong mắt càng sâu hơn.
Xem ra, đương kim Thập Nhất hoàng tử, Đoan Vương gia hiện nay, cũng không phải là hạng người bình thường.
___-___
Cách phủ Thừa tướng không xa, Hách Liên Đoan Nghiễn liền để cho ngựa chậm lại.
Ly Tứ nhìn một đạo tế ngân trên cổ Hách Liên Đoan Nghiễn, mày kiếm nhíu chặt lại.
" Ly Tứ, ngươi cứ nhìn ta làm gì?"
Ly Tứ nhìn qua một bên, " Gia, người vẫn nên nhanh chóng hồi cung để Ngọc Âm xem cho người một chút đi."
Hách Liên Đoan Nghiễn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, " Chẳng lẽ ngươi cho rằng vừa rồi ta chỉ là đang lừa gạt Tang Triều Lê kia?"
Ly Tứ mím môi, " Gia là thiên kim chi khu*, vạn vạn không thể mạo hiểm."
*千金之躯 [qiānjīnzhīqū] – Thiên kim chi khu: thân thể đáng giá ngàn vàng.
Dứt lời, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, Ly Tứ ngẩng đầu, chỉ thấy Hách Liên Đoan Nghiễn đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, làm cho hắn có loại cảm giác toàn thân sợ hãi.
" Ly Tứ..."
" Vâng?"
Độ cong khóe miệng Hách Liên Đoan Nghiễn không khỏi lớn hơn: " Ngọc Âm ôn uyển* như vậy, vì sao ngươi lại e ngại nàng như thế?"
*Ôn uyển: Dịu dàng.
Bất thình lình bị đoán trúng tâm tư, Ly Tứ một chút cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Thấy vậy, Hách Liên Đoan Nghiễn vừa cười vừa nói, " Ngươi yên tâm, nếu Ngọc Âm trách cứ, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản." . truyện kiếm hiệp hay
Nghe tiếng cười của Hách Liên Đoan Nghiễn, Ly Tứ mới giật mình nhận ra có gì đó không ổn.
" Ly Thân chỉ lo lắng cho thân thể của Gia, không có ý gì khác."
" Không cần phải giải thích."
Hách Liên Đoan Nghiễn chung quy cũng không nghe Ly Tứ khuyên can, không lập tức hồi cung, trái lại đi tới phủ Định Quốc Công.
Bởi vì Hách Liên Đoan Nghiễn từ trước đến nay luôn làm việc khiêm tốn, rất ít lộ diện trước mặt triều thần, đến nỗi không nhiều triều thần có thể nhận ra nàng, huống chi là gia đinh và hộ vệ trong nhà họ.
Vì vậy mà Hách Liên Đoan Nghiễn một lần nữa bị chặn ngoài cửa, bất quá nàng cũng không tức giận, chẳng qua là chỉ thị cho hộ vệ đi vào thông báo.
Không bao lâu liền thấy Định Quốc Công Yến Nam Sơn từ bên trong bước nhanh ra ngoài.
" Vương gia đại giá quang lâm, vi thần không từ xa nghênh đón, mong Vương gia thứ tội."
Yến Nam Sơn ra vẻ muốn quỳ xuống, Hách Liên Đoan Nghiễn giành trước một bước đưa tay đỡ lấy hắn.
" Định Quốc Công không cần đa lễ. "
Đến tiền thính, lúc này vừa ngồi xuống, Hách Liên Đoan Nghiễn chợt hỏi tới Yến Lưu Sanh.
" Sao lại không thấy lệnh công tử?"
Yến Nam Sơn đột nhiên quỳ xuống, " Nhi tử hôm qua mạo phạm Vương gia, vốn nên đích thân đến vương phủ thỉnh tội!"
Hách Liên Đoan Nghiễn cười cười, " Không sao ", sau đó đưa tay đỡ Yến Nam Sơn lên.
" Nhi tử hiện tại đang nằm trên giường dưỡng thương, không thể đến bái kiến Vương gia, kính xin Vương gia thứ lỗi."
Hách Liên Đoan Nghiễn cười nâng chung trà lên, " Vậy không biết thương thế công tử như thế nào?".
" Đa tạ Vương gia quan tâm, nhi tử chỉ bị thương nhẹ mà thôi, cũng không có gì đáng ngại."
Hách Liên Đoan Nghiễn mở nắp trà lên, khẽ nhấp một ngụm, " Quả nhiên là trà ngon."
Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu nhìn về phía Yến Nam Sơn, " Bản vương lần này đến đây chỉ vì muốn thăm thương thế của lệnh công tử."
" Đa tạ Vương gia lo nghĩ ", Yến Nam Sơn chắp tay tạ ơn, " Đại phu đã chẩn trị qua, nhi tử cũng không có gì đáng ngại".
Hách Liên Đoan Nghiễn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Yến Nam Sơn, chính là không tiện để cho nàng đi gặp Yến Lưu Sanh.
" Thương thế của Lệnh công tử ít nhiều có liên quan đến Bổn vương, mong Định Quốc Công dẫn đường cho Bổn vương."
___-___
Yến Nam Sơn và Hách Liên Đoan Nghiễn vừa đến hậu viện liền nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ của Yến Lưu Sanh từ trong phòng truyền ra.
" Hài nhi đời này không phải Y nhi không thú, nếu không thể như ý nguyện, hài nhi quyết cả đời không thành thân!"
" Nàng (HLĐN) chính là ỷ thế hiếp người, Y nhi tuyệt đối sẽ không theo nàng (HLĐN)!"
"..."
Yến Nam Sơn nghe vậy tức khắc quỳ xuống trước mặt Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Vi thần không biết cách dạy con, kính xin Vương gia thứ tội."
Hách Liên Đoan Nghiễn không nói, khóe môi lộ ra một nụ cười như có như không, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Nghe được tiếng động, Liễu Ức Mân – phu nhân Định Quốc Công ngồi bên mép giường quay đầu lại, nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn bất chợt xuất hiện, đứng lên.
" Không biết...?"
Lời vừa nói ra, liền nghe thấy thanh âm Yến Lưu Sanh bỗng chốc tăng cao, căm phẫn nói:
" Là ngươi...!"
Liễu Ức Mân vừa nhìn phản ứng của Yến Lưu Sanh, trong lòng đã đoán được người tới là ai, lập tức quỳ xuống hành lễ.
" Tham kiến Vương gia. "
" Phu nhân không cần đa lễ ", Hách Liên Đoan Nghiễn đưa tay tỏ ý Liễu Ức Mân không cần quỳ xuống hành lễ.
" Sanh nhi, mau hành lễ với Vương gia."
Yến Lưu Sanh cũng không nhúc nhích, ánh mắt tàn nhẫn, hận không thể giờ khắc này liền cầm đao kề trên cổ Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Sanh nhi!"
Ánh mắt Liễu Ức Mân khẽ biến, Yến Lưu Sanh thấy vậy, dù rằng trong lòng oán hận cũng bắt đầu gắng sức muốn chống người dậy.
Khóe miệng Hách Liên Đoan Nghiễn lộ ra nụ cười có chút chói mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn Yến Lưu Sanh gắng gượng.
Khi Yến Lưu Sanh cuối cùng dưới sự trợ giúp của Liễu Ức Mân cũng cố sức ngồi dậy, Hách Liên Đoan Nghiễn rốt cuộc mở miệng:
" Yến huynh có vết thương trên người, không cần hành lễ."
" Tạ Vương gia ", Liễu Ức Mân nói, sau đó lại nhìn Yến Lưu Sanh.
Yến Lưu Sanh cắn chặt răng, " Tạ Vương gia."
Hách Liên Đoan Nghiễn tâm tình cực kỳ tốt, chợt quay đầu nhìn về phía Liễu Ức Mân.
" Phu nhân, Bổn vương có thể đơn độc nói vài câu với lệnh công tử không?"
Liễu Ức Mân nhìn thiếu niên đuôi lông mày cuốn lên trước mắt, sau đó lại nhìn thoáng qua Yến Lưu Sanh trên giường, trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng cũng vô khả nại hà*, đành phải đứng dậy đứng sang một bên.
*无可奈何 [wúkěnàihé] – Vô khả nại hà: không thể làm gì được, đành chịu.
" Vương gia xin cứ tự nhiên."
Ước chừng qua một khắc* đồng hồ, Hách Liên Đoan Nghiễn bước ra khỏi gian phòng.
*Một khắc: 15 phút.
Yến Nam Sơn cùng Liễu Ức Mân đứng giữ ngoài cửa, nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn mỉm cười, trong lòng lại là thất thượng bát hạ*.
*七上八下 [qīshàngbāxià] – Thất thượng bát hạ: Chỉ chủ ý bất định.
Đột nhiên, Yến Nam Sơn cùng Liễu Ức Mân đồng thời quỳ xuống.
" Nhi tử lỗ mãng, vô lễ đã mạo phạm Vương gia, vi thần nguyện thay nhi tử lĩnh tội."
Hách Liên Nghiên hơi cúi người xuống, tay phải như có như không đỡ cánh tay trái của Yên Nam Sơn.
" Định Quốc Công là lương tướng* lại là trụ cột quốc ta, phụ hoàng đều nể trọng ngài như thế, Bổn vương há dám lỗ mãng."
*Lương tướng: viên tướng tài.
Lời này vừa nói ra, thần sắc Yến Nam Sơn khẽ biến, " Vi thần sợ hãi."
Thấy Yến Nam Sơn và Liễu Ức Mân không muốn đứng dậy, Hách Liên Nghiên cũng không ngăn cản nữa, nàng nâng người lên lại, chậm rãi nói:
" Thương thế của Lệnh công tử cần phải tĩnh dưỡng tốt, theo Bổn vương thấy, một tháng này vẫn không nên xuất môn thì tốt hơn, không biết Định Quốc Công nghĩ như như thế nào?"
Ai ai cũng biết, đương kim Đoan Vương gia và thiên kim phủ Thừa tướng đại hôn vào cuối tháng này cho nên lời Hách Liên Đoan Nghiễn có ý gì, Yến Nam Sơn tất nhiên hiểu được.
" Vương gia nói phải, vi thần nhất định quản giáo tốt nhi tử!"
Sau khi từ định quốc công phủ đi ra, Hách Liên Đoan Nghiễn liền không nói gì nữa, chỉ là không mục đích đi dạo dọc theo đường lớn.
Ly Tứ cẩn thận đi theo phía sau, bởi vì không hiểu trong lòng Hách Liên Đoan Nghiễn đang nghĩ gì nên cũng không dám nhiều lời.
Đột nhiên, Hách Liên Đoan Nghiễn dừng lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện, bất tri bất giác đi đến nơi hai người lần đầu gặp nhau.
Cảnh tượng ngày hôm đó như cũ vẫn rành rành trước mắt, nhưng sự tình tựa như đã trôi qua rất lâu rồi.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ, dây dưa ngoài ý muốn, Hách Liên Đoan Nghiễn bỗng có một chút hoang mang, không biết ngày sau hết thảy mọi thứ vẫn có thể nằm trong tầm khống chế của bản thân nữa hay không?
" Ly Tứ, đi Cầm Âm Các."
Đi vào Cầm Âm Các, sau đó theo đường cũ đi lên lầu ba.
Một đường không bị cản trở, thỉnh thoảng gặp phải một hai giai nhân xinh đẹp, nàng liền gật đầu mỉm cười, ôn hòa lễ độ.
Đến gian phòng ngoài cùng bên tay phải trên lầu ba, nàng ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào, Ly Tứ tự nhiên thủ hộ bên ngoài cửa.
Hách Liên Đoan Nghiễn vừa vào phòng nhưng không thấy bóng người nào, cho đến khi một trận tiếng nước chảy truyền vào trong tai, Hách Liên Đoan Nghiễn hơi ngẩng đầu lên liền thấy trên bình phong mơ hồ lộ ra bóng dáng xinh đẹp.
Hách Liên Đoan Nghiễn khẽ mỉm cười, xoay người đi tới giường gọn gàng rồi nằm lên.
Bất tri bất giác, cảm thấy mí mắt có chút nặng, sau đó từ từ nhắm mắt lại, cho đến khi một hương thơm xông vào mũi.
Hách Liên Đoan Nghiễn chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy được mỹ cảnh kiều diễm vừa tắm xong của mỹ nhân.
" Tỉnh sao?"
Nữ tử trước mắt, đuôi lông mày thấm ướt, trong mắt lộ ra mị ý, khóe miệng nhếch lên ý cười, một cái ngẩng đầu một cái hạ mắt, cực kì câu người.
" Lúc này tắm rửa là muốn làm gì vậy?"
Nữ tử hơi cúi người xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Ngươi muốn như thế nào, ta thì có thể làm gì?"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi dậy.
" Điệp Vũ không biết ta muốn như thế nào sao?"
Điệp Vũ chỉ mặc áo trung y màu trắng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Đại hôn sắp tới, mỹ nhân trong lòng, cớ gì phiền lòng?"
Hách Liên Đoan nghiêng đầu nhìn Điệp Vũ, chân mày khẽ nhíu.
" Tâm mỹ nhân đã có nơi sở thuộc, Điệp Vũ há lại không biết?"
Điệp Vũ ngưng mắt nhìn chăm chú đôi mắt của Hách Liên Đoan Nghiễn rồi sau đó đưa tay kéo nút thắt bên hông ra.
" Ngươi đã sớm biết, vì sao thề phải thú nàng làm thê, chẳng lẽ cũng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân?"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn vạt áo rộng mở của Điệp Vũ mơ hồ lộ ra kiều diễm, thân thể hơi ngửa ra sau, giương mắt lên.
" Ngươi biết ta không phải anh hùng, Điệp Vũ lại vì sao tâm tình không tốt?"
Điệp Vũ không trả lời, chỉ là thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, cho đến khi Hách Liên Đoan Nghiễn lần nữa nằm lại trên giường.
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn Điệp Vũ giơ tay lên, lộ ra bờ vai trắng như tuyết còn có yếm màu xanh bạc hà.
Điệp Vũ cúi người dán lên người Hách Liên Đoan Nghiễn, Hách Liên Đoan Nghiễn thoáng nhìn thấy đôi chim uyên ương trên yếm.