Khuynh Nghiễn Một Đời, Hộ Y Bình An
Mới vừa hạ triều, Hách Liên Đoan Nghiễn liền vội vàng đuổi kịp Hách Liên Đoan Kiền đang muốn ra khỏi đại điện.
" Ngũ ca, Ngũ ca..."
Hách Liên Đoan Kiền nghe thấy tiếng quay đầu lại, Hách Liên Đoan Nghiễn vừa đúng lúc dừng lại trước mặt hắn.
" Ngũ ca vội vàng như vậy, đây là muốn đi đâu sao?"
Trong mắt Hách Liên Đoan Kiền hiện lên một tia nghi hoặc, " Đã hạ triều rồi, ta lưu lại làm gì đây?"
Hách Liên Đoan Nghiễn có chút không biết nói gì, " Lời này không có cách nào tiếp tục."
" Thập Nhất đệ có chuyện gì sao?", Hách Liên Đoan Kiền hỏi.
Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu cười, " Cũng không có việc gì khác, chỉ là muốn hỏi Ngũ ca có muốn cùng ta đi cung mẫu phi dùng tảo thiện* hay không?"
*Tảo thiện: bữa sáng.
Hách Liên Đoan Kiền nhìn nàng một cái, " Vẫn là ngươi tự mình đi đi, mẫu phi hôm qua cũng dặn ta hôm nay đi qua cung người dùng tảo thiện."
____-____
" Qua một thời gian nữa là ngày đại hôn của Nghiễn nhi, trong khoảng thời gian này ngươi nên giúp đỡ nàng nhiều hơn một chút ", Tĩnh phi căn dặn.
Hách Liên Đoan Kiền cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu.
" Gần đây nhìn dáng vẻ ngươi tâm sự nặng nề, đã xảy ra chuyện gì sao?"
" Dạ không ", Hách Liên Đoan Kiền nhàn nhạt trả lời.
Tĩnh phi nhìn hắn, " Nghiễn nhi bây giờ cũng đã được phong vương, bên ngoài tất nhiên đều là nhàn ngôn toái ngữ*, ngươi ngàn vạn lần không nên để trong lòng, ngươi phải tin tưởng Nghiễn nhi, nhất định phải bảo vệ nàng cho tốt."
*Nhàn ngôn toái ngữ: tin đồn nhảm
Hách Liên Đoan Kiền ngẩng đầu nhìn Tĩnh phi, " Mẫu phi đã từng nói với nhi thần, nhi thần chưa bao giờ dám quên."
Tĩnh phi đột nhiên thở dài một hơi, " Ngươi cũng không nên trách mẫu phi thiên vị, mẫu phi cùng ngươi có thể sống đến bây giờ đều nhờ có Di phi nương nương. Huống chi, sinh ra trong hoàng thất, nhân tình đạm bạc, ngươi và Nghiễn nhi nếu không thể đồng tâm, ngày sau làm sao có thể tồn tại trong cuộc tranh đấu hoàng thất đây."
Hách Liên Đoan Kiền lẳng lặng lắng nghe cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu, Hách Liên Đoan Kiền đột nhiên mở miệng nói, " Nhi thần sẽ không tiếc bất cứ giá nào hộ Thập Nhất đệ chu toàn."
____-____
Hách Liên Đoan Nghiễn đến Tĩnh Di cung, thấy Di phi tựa hồ đang ngồi xuất thần ở đó, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, từ khi phụ hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, Di phi vẫn luôn tâm sự nặng nề, Hách Liên Đoan Nghiễn biết trong lòng nàng lo lắng, tuy rằng nhiều lần khuyên giải nhưng vẫn không có bao nhiêu hiệu quả.
" Mẫu phi."
Hách Liên Đoan Nghiễn nhẹ nhàng gọi một tiếng, Di phi phục hồi tinh thần, trông thấy Hách Liên Đoan Nghiễn, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.
" Tới rồi?"
" Hôm nay tảo thiện có món gì vậy?"
Hách Liên Đoan Nghiễn giống như một con mèo tham ăn nhìn Di phi hỏi, Di phi cười ôn hòa.
" Đều là món ngươi thích ăn, Thuỷ Tinh Giảo – Liên Dung Cao – Ý Mễ Chúc.*"
* 水晶饺 - Thuỷ Tinh Giảo: Sủi cảo / Bánh chẻo pha lê ( Pha lê hay thuỷ tinh ở đây ý chỉ độ óng ánh của vỏ bánh).
Sủi cảo pha lê là một loại đồ ăn nhẹ rất phổ biến của trà sáng ở Quảng Đông, khoảng mười nhân dân tệ (~36.000 VND). Sủi cảo trong suốt, mịn màng, hương thơm lan tỏa, nguyên liệu độc đáo. Sủi cảo pha lê truyền thống nhất ở Quảng Đông là sủi cảo tôm, bên trong đặt một con tôm tươi, thông qua vỏ bánh mơ hồ có thể nhìn thấy tôm lớn, ăn rất ngon.
*莲蓉糕 - Liên Dung Cao: Bánh trung thu Liên Dung.
Liên Dung là hạt sen (nghiền nát) + dầu + đường + các loại gia vị khác. Bánh trung thu nhân sen nguyên chất yêu cầu nhân bánh ngoài đường, dầu mỡ, các nguyên liệu khác sử dụng 100% hạt sen.
Liên Dung lại có Hồng Liên Dung (thêm đường nâu) - Bạch Liên Dung (thêm đường trắng). Bánh trung thu nhân sen yêu cầu nhân bánh ngoài đường, dầu mỡ, các nguyên liệu khác trong hạt sen cũng phải lớn hơn 60%.
*薏米粥 - Ý Mễ Chúc: cháo hạt ý dĩ hay còn gọi là cháo gạo lứt.
Cháo gạo lứt được chế biến từ gạo lứt, thịt dê, đậu đỏ. Trong đó gạo lứt có tác dụng tiêu phù, kiện tỳ trừ ẩm, thư giãn gân trừ liệt, thanh nhiệt tán mủ. Khoai lang rất giàu protein để phân hủy enzyme, có thể làm mềm sừng da, mụn cóc da, thô ráp không mịn màng, có thể ăn cháo gạo lứt trong một thời gian dài.
" Ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn."
Kỳ thật, Hách Liên Đoan Nghiễn cũng không có khẩu vị gì, sở dĩ vội vàng ăn chẳng qua là muốn dời đi tâm tư Di phi mà thôi.
" Nghiễn nhi, mẫu phi muốn gặp Tang Thanh Y ", Di phi chợt nói.
Hách Liên Đoan Nghiễn bỗng dưng dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Di phi, " Mẫu phi sao đột nhiên muốn gặp nàng?"
Di phi ôn nhu cười, " Các ngươi cũng sắp thành thân rồi, ta làm mẫu phi còn chưa từng thấy qua nàng đâu."
Hách Liên Đoan Nghiễn cười, " Nhi thần ít ngày nữa sẽ thú nàng vào cửa, đến lúc đó mẫu phi liền có thể gặp được nàng rồi."
Di phi nhìn nàng, " Nghiễn nhi lo lắng mẫu phi sẽ làm khó nàng sao?"
" Làm sao có thể ", Hách Liên Đoan Nghiễn vội vàng phủ nhận.
" Nhi thần chỉ lo lắng nàng sẽ làm mẫu phi mất hứng thôi."
" Thiên kim Thừa tướng nổi danh tri thư đạt lễ* đấy ", Di phi nhìn Hách Liên Đoan.
" Ngươi cứ yên tâm đi, hơn nữa, hoàng tổ mẫu ngươi cũng muốn gặp nàng."
*知书达礼 – Tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi.
____-____
Ngọc Âm nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn từ Tĩnh Di cung trở về vẫn cứ đứng ở trong đình viện, chậm rãi đi tới.
" Gia không cần phải lo lắng như vậy."
Một lát sau, mới nghe thấy thanh âm yếu ớt của Hách Liên Đoan Nghiễn, " Ngọc Âm, ta đã làm sai rồi sao?"
Ngọc Âm hơi nghiêng đầu, nhìn gò má tuấn mỹ của Hách Liên Đoan Nghiễn
" Tùy tâm mà làm, không cần phân biệt đúng sai, đây là những gì Gia đã từng nói."
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn nàng một cái, " Ngọc Âm có chuyện muốn nói?"
Lưỡng lự một chút, Ngọc Âm vẫn mở miệng, " Ngọc Âm nhìn ra được Gia ái mộ Tang tiểu thư, Gia muốn bảo hộ nàng, Gia không sợ nàng hận người mà chỉ sợ sau này nàng không thể hạnh phúc."
____-____
Hách Liên Đoan Nghiễn không cho người đến phủ Thừa tướng tuyên ý chỉ của Hoàng thái hậu mà nàng đích thân đến phủ Thừa tướng đón Tang Thanh Y.
Dương Sơ Ngữ vào khuê phòng của Tang Thanh Y, Hách Liên Đoan Nghiễn ở ngoài cửa chờ.
Ước chừng qua nửa chén trà, Tang Thanh Y mới từ trong phòng đi ra.
Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu, đúng lúc cùng Tang Thanh Y bốn mắt nhìn nhau, một người tròng mắt đầy ý cười, một người tròng mắt lại như vũng nước đọng, cứng đờ mà nhìn.
Dương Sơ Ngữ vẫn nắm bàn tay lạnh lẽo của Tang Thanh Y, đưa nàng vào kiệu.
Hách Liên Đoan Nghiễn sau đó nhảy lên lưng ngựa, đi về phía cổng hoàng thành.
____-____
" Tôn nhi bái kiến hoàng tổ mẫu*, hoàng tổ mẫu thiên tuế."
*Hoàng tổ mẫu: Bà nội.
Hách Liên Đoan Nghiễn vừa muốn quỳ xuống, Hoàng thái hậu liền nói trước
" Ở trước mặt hoàng tổ mẫu cũng không cần đa lễ."
" Tôn nhi cảm tạ Hoàng tổ mẫu."
Hách Liên Đoan Nghiễn quay lại nhìn về phía Tang Thanh Y còn đang quỳ sau lưng, sau đó liền nghe Hoàng thái hậu hỏi:
" Ngươi chính là tôn tức phụ* nhi của ta?"
*Tôn tức phụ: cháu dâu.
" Dân nữ bái kiến Thái hậu*, thái hậu thiên tuế thiên tuế."
*Hoàng thái hậu thường được gọi tắt là Thái hậu là một tước vị được quy định dành cho mẹ của Hoàng đế hoặc cho chính thê của tiên đế (hoặc thái thượng hoàng) trong các khối đồng văn Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam. (Theo wikipedia)
" Tôn tức, con cũng không cần đa lễ ". Hoàng thái hậu quay sang nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Nghiễn nhi, ngươi cứ để cho tôn tức quỳ như vậy sao?"
Hách Liên Đoan Nghiễn lập tức vươn tay muốn đỡ Tang Thanh Y đứng lên, lại bị nàng né tránh.
" Nào, tôn tức, tới đây ngồi bên cạnh hoàng tổ mẫu."
Hoàng thái hậu vỗ vỗ đệm bên cạnh, Tang Thanh Y lại do dự không tiến lên.
" Mau tới đây. "
Hoàng thái hậu vẫy vẫy tay, nàng không thể làm gì khác hơn là đi qua.
" Mau ngồi xuống đi!"
Tang Thanh Y vừa ngồi xuống bên này đã bị Hoàng thái hậu bắt lấy tay trái, Tang Thanh Y theo bản năng muốn tránh đi thế nhưng Hoàng thái hậu đã nắm chặt trước một bước.
" Đến đây, nếm thử món này, hương vị của nó rất ngon."
Hoàng thái hậu cầm một khối điểm tâm đưa cho Tang Thanh Y, Tang Thanh Y đưa tay nhận lấy.
" Ai gia nói cho ngươi biết, ngự trù trong cung đều không làm ra được hương vị này đâu, đây là do Nghiễn nhi mang về từ ngoài cung cho ai gia đấy." Hoàng thái hậu tựa hồ rất đắc ý nói.
Tang Thanh Y cúi đầu nhìn thoáng qua khối điểm tâm trong tay, nhưng lại không có ý định ăn, Hách Liên Đoan Nghiễn ngồi đối diện liếc mắt một cái liền hiểu rõ, bởi vì là nàng mua nên nàng ấy mới không muốn ăn đây.
" Mau nếm thử xem! "
Hoàng thái hậu vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Tang Thanh Y, nàng đành phải tượng trưng cắn một ngụm nhỏ, lúc mới ăn vào có chút vị đắng nhưng dưới hương vị tinh tế lại tràn đầy hương thơm, hấp dẫn.
" Như thế nào? Mùi vị rất tốt phải không? Đợi lát nữa ai gia nói Nghiễn nhi mua cho ngươi. "
Hoàng thái hậu nói xong nhìn thoáng qua Hách Liên Đoan Nghiễn, nàng (HLĐN) điềm đạm cười cười.
" Điểm tâm này cũng giống như con người vậy, ngươi có thể không thích nó ngay từ lúc đầu nhưng một khi ở bên nhau trong một thời gian dài, ngươi sẽ tìm thấy điều đáng quý của nàng."
Tang Thanh Y hiểu được thâm ý* trong lời nói của Hoàng thái hậu, nhưng cũng không có phản ứng gì.
*Thâm ý: Ý tứ sâu xa.
" Nhìn một chút nào, lớn lên xinh đẹp như vậy, mau nói với ai gia, ngươi ngày thường đều bảo dưỡng như thế nào?"
" Thái hậu dung nhan như ngọc, há là...? "
" Tôn tức, lời này của ngươi rõ ràng là đang tâng bốc ai gia mà thôi, ai gia nghe cũng không vừa ý đâu ", Hoàng thái hậu giả vờ sinh khí nói.
" Dân nữ lỡ lời, kính xin Thái hậu nương nương thứ tội."
Tang Thanh Y ra vẻ muốn quỳ xuống, không nghĩ tới Hoàng thái hậu chợt xoay người sang đỡ nàng, đột nhiên cười ra tiếng.
" Ai gia chỉ trêu ngươi thôi, mau ngồi xuống."
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn biểu tình có chút luống cuống của Tang Thanh Y, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười, nàng đã sớm đoán được sẽ như thế mà, vị hoàng tổ mẫu này của nàng từ lâu đã nổi danh với tính cách khiến cho người ta trở tay không kịp.
" Ai gia thấy ngươi thật sự là quá mức gầy yếu, sau đại hôn của Nghiễn nhi và ngươi, ai gia sẽ bảo nàng cố gắng bồi bổ cho ngươi, như vậy ngày sau mới có thể sinh cho ta một tiểu hoàng tôn nhi tử mập mạp nữa chứ."
Hoàng thái hậu nói hăng say, Tang Thanh Y lại hơi nhíu mi lộ vẻ không vui, Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn thấy nhất thanh nhị sở*.
*Nhất thanh nhị sở: Hiểu rõ ràng.
" Nào, ăn thêm một khối nữa."
Tang Thanh Y nhìn khối điểm tâm Hoàng thái hậu lại một lần nữa đưa tới, " Tạ thái hậu, dân nữ..."
" Như thế nào vẫn còn xưng ai gia là Thái hậu, ngươi nên giống như Nghiễn nhi xưng ai gia là hoàng tổ mẫu!"
Hách Liên Đoan Nghiễn liếc mắt nhìn Tang Thanh Y cắn chặt môi dưới, biết nàng đã chịu đựng hồi lâu liền cười đùa nói với Thái hậu:
" Hoàng tổ mẫu sao còn sốt ruột hơn cả tôn nhi nữa chứ?"
Thái hậu đầu tiên là nhìn thoáng qua Tang Thanh Y, sau đó lại nhìn về phía Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Từ nay về sau ngươi phải làm tốt trách nhiệm của mình đấy, nếu như không làm được ai gia sẽ hỏi tội ngươi."
Thái hậu nói xong trừng mắt nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn một cái, Hách Liên Đoan Nghiễn cúi đầu sờ sờ chóp mũi không nói lời nào, ngay sau đó liền nghe được Thái hậu mở miệng:
" Tôn tức, ai gia lén nói cho ngươi một chuyện."
" Ai gia gần đây đang học làm món điểm tâm này, ai gia cảm thấy mình thông minh hơn những ngự trù kia nhiều, ngươi cùng ai gia đi nếm thử một chút, xem ai gia làm thế nào."
Thái hậu nói xong kéo Tang Thanh Y đứng dậy rời đi, Tang Thanh Y còn chưa kịp phản ứng.
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn thấy quả thật là bất đắc dĩ lên tiếng, " Hoàng tổ mẫu, lát nữa mẫu phi cùng Tĩnh phi nương nương còn có thể tới đây."
Thái hậu quay đầu lại, ghét bỏ nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Mẫu phi ngươi các nàng quá càm ràm, tôn tức khẳng định cũng không thích. "
Dứt lời, cũng mặc kệ Hách Liên Đoan Nghiên phản ứng như thế nào, kéo Tang Thanh Y rời đi.
Trong nháy mắt Hách Liên Đoan Nghiễn cảm thấy hóa đá, dáng vẻ này nào có giống thái hậu của một quốc đâu! Bất quá Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn ra được, hoàng tổ mẫu thật sự rất thích Tang Thanh Y, cho dù biết trong lòng Tang Thanh Y không hề thích hoàng tôn này của người.
- Đương triều Thái hậu Thượng Quan Tử Y, tư duy linh hoạt, tính cách thẳng thắn, thích ăn cũng thích tìm tòi học hỏi cách chế biến bánh điểm tâm cùng các món ăn, trong số các hoàng tôn nàng sủng ái Hách Liên Đoan Nghiễn nhất, Tuyên Đức Đế sủng ái Hách Liên Đoan Nghiễn cũng hơn phân nửa là vì nguyên do này.