Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 152: Kẻ đáng chết thì Nhất định phải chết (1)




Sắc mặt Văn Nhân Vân lập tức trầm xuống, đây không phải là ép hắn triệt để quyết liệt với Thanh Phong kiếm phái hay sao? Hành động như vậy, quả thực chính là muốn hắn hung hăng chọc một kiếm vào Thanh Phong kiếm phái a.

- Sao nào? Không muốn sao? Ngươi cho rằng bổn phái là loại môn phái nho nhỏ như Thanh Phong kiếm phái hay sao? Muốn vào là có thể vào hay sao? Đại sư huynh đồng ý cho ngươi tiến vào bổn phái đã là ban ân to lớn đối với ngươi rồi.

Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ dùng vẻ mặt cao ngạo chỉ thẳng vào mặt Văn Nhân Vân lạnh lùng nói.

- Ta sẽ làm.

Văn Nhân Vân cúi đầu, trầm giọng nói.

- Như vậy mới đúng chứ.

Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia đắc ý nói.

Trong lòng Văn Nhân Vân tràn ngập sát ý, nếu như hắn có cơ hội, tuyệt đối hắn sẽ giết chết hai người này. Hai người này luân phiên1nhục nhã hắn còn không tính, trước đó thu được linh dược, kiếm khí quyết... Hoàn toàn không có phần hắn. Toàn bộ đều lọt vào trong tay Lý Đông Lai kia.

Chỉ là hiên tại hắn cũng không đủ thực lực, cũng không có cơ hội phù hợp. Chỉ có thể đem phần sát ý này dấu trong lòng, không dám biểu hiện ra mảy may.

- Được rồi, không nên lãng phí thời gian nữa, tìm xem có thêm bảo bối nào nữa không.

Lý Đông Lai có chút không kiên nhẫn nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ngực mình, chỗ đó cách đây không lâu lại tìm được một bản Kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm. Chỉ chờ sau khi Thanh Lan hư cảnh chấm dứt, trở về kiếm phái hắn sẽ lập tức chuyển tu, đến lúc đó thực lực nhất định sẽ tăng lên, nói không chừng có thể mượn cơ hội chuyển tu này, một lần hành động đột phá tới Kiếm Khí cảnh thập đoạn4a.

Đi về phía trước, đột nhiên đệ tử Kiếm Khí cảnh cửu đoạn hậu kỳ kia biến sắc, hô nhỏ một tiếng.

Chỉ thấy không xa phía trước có hai cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ, giống như từng bị một cái búa lớn đánh qua, vô cùng thê thảm.

Bởi vì hoàn toàn mơ hồ, ngay cả y phục và phục sức cũng không thể phát hiện ra tiêu chí vốn có, cho nên ba người bọn họ nhìn vào cũng không biết rốt cuộc là đệ tử kiếm phái nào.

- Hẳn là đã chết trong tay hung thú a.

Lý Đông Lai nhìn rồi nói, lại nhìn dấu chân bốn phía, lại nhìn vách núi cách đó không xa, như có điều suy nghĩ, tiếp theo hai mắt sáng ngời, nói:

- Đi theo ta.

Nói xong Lý Đông Lai thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy về phía vách núi, đệ tử cửu đoạn hậu kỳ và Văn Nhân Vân cũng nhanh chóng đuổi theo, bọn họ cũng không có nhìn ra2thứ gì.

- Hẳn là hung thú cao cấp Đại Lực thạch viên, như vậy trong huyệt động của nó rất có thể sẽ có bảo vật gì đó.

Lý Đông Lai âm thầm mừng rỡ.

Chỉ chốc lát sau, một cửa động đen kịt xuất hiện trước mắt ba người Lý Đông Lai.

- Quả nhiên là có.

Lý Đông Lai mơ hồ có vài phần kích động, nhưng mà không có trực tiếp nhảy vào trong huyệt động, hắn cho rằng Đại Lực thạch viên ở trong huyệt động, cho nên hắn ở phía xa bắn một đạo kiếm khí vào, ý đồ rất là rõ ràng, định dẫn Đại Lực thạch viên đi ra.

Bọn họ từ một phương hướng khác đi tới, cho nên không có nhìn thấy thi thể của Đại Lực thạch viên.

Kiếm khí phá không, bắn vào trong huyệt động, đánh trúng vách huyệt động, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, làm kinh động Sở Mộ trong huyệt động.

- Có người tới.

Sở Mộ cảnh giác, tranh thủ thu thập quyển1sách ghi Kim Phong kiếm thuật vào trong ngực, bước chân khẽ động, nhanh chóng đi ra ngoài huyệt động.

Hắn cũng không có thoáng cái lao ra khỏi huyệt động, mà là dừng lại ở cửa huyệt động, nhìn ra bên ngoài, bên ngoài có ba đạo thân ảnh.

- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái... Văn Nhân Vân... Sao bọn chúng lại đi cùng một chỗ?

Ánh mắt Sở Mộ nheo lại, thầm nghĩ:

- Mặc kệ, Văn Nhân Vân này ôm địch ý với ta, thậm chí còn sát ý. Cho nên nhân cơ hội này giết hắn. Về phần hai đệ tử Thanh Lan kiếm phái, hừ, cũng nhất định phải chết.

Nghĩ tới đây, Sở Mộ không thèm che dấu, thân ảnh lóe lên, trực tiếp bắn ra, giống như là một mũi tên.

Ầm vang một tiếng, lăng không rút kiếm chém ra, ngoại kiếm khí và nội kiếm khí trộn lẫn, ngưng tụ ra ba đạo kiếm khí mạnh mẽ vô cùng, xé rách không khí, phát ra thanh âm2sắc bén, chém về phía trước, lưu lại ba dấu vết rõ ràng.

- Chút tài mọn.

Lý Đông Lai biến sắc, hừ lạnh một tiếng, rút kiếm chém ra, kiếm khí phóng ra ngoài, cùng va chạm với kiếm khí của Sở Mộ.

Mà sắc mặt đệ tử cửu đoạn hậu kỳ và Văn Nhân Vân lập tức biến đổi, vội vàng né tránh.

Kiếm khí va chạm, phát ra thanh âm bạo liệt đáng sợ, không khí chấn động không ngừng, vô số kiếm khí bị nghiền nát bắn ra bốn phía, hai đạo kiếm khí khác đánh trúng mặt đất, lập tức phá vỡ, vô số đất đá bắn tứ tung.

- Hắn chính là Sở Mộ, giết hắn.

Văn Nhân Vân giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt đại biến, nhảy dựng lên, miệng quát lớn, rút kiếm, chém về đạo kiếm khí kia.

- Sở Mộ sao? Tới vừa lúc.

Lý Đông Lai và đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia lập tức vui vẻ, tức thì xuất kiếm phản kích.

Sở7Mộ lăng không bay lên, ngụy Thanh Phong kiếm liên tục vung lên, từng đạo kiếm khí hỗn hợp giống như đang vẩy mực không ngừng trút xuống, giống như là một cơn mưa to trút xuống khiến cho da đầu người ta run lên, sắc mặt đại biến.

- Giết hắn.

Văn Nhân Vân rống to, trong lòng hoảng sợ vạn phần.

Chỉ thấy kiếm quang của Sở Mộ biến đổi, toàn lực thi triển thân pháp Phong Trung du, tránh đi kiếm khí phản kích, một vòng kiếm quang giống như ánh sáng trên trời bắn thẳng về phía Văn Nhân Vân. Văn Nhân Vân chỉ cảm thấy bị sát ý mạnh mẽ tập trung, toàn thân bỗng nhiên rét run. Da đầu ru lên, nhanh chóng lui về phía sau, toàn thân sợ hãi.

Lý Đông Lai và đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia vội vàn huy động kiếm, kiếm khí tung hoành, rít gào bắn thẳng về phía Sở Mộ. Cùng lúc đó thân thể bọn họ bắn lên, giống như là hùng ưng bay lên, ý đồ chặn đường Sở Mộ giữa không trung.

Khí lưu bắt đầu khởi động, bị Sở Mộ cảm nhận được rõ ràng, chỉ thấy thân thể Sở Mộ ở trên không trung dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi quay lại, không ngờ lại tạo thành đường vòng cung, trực tiếp tránh đi đường hai người Lý Đông Lai ngăn cản, vượt qua bọn họ, tiếp tục truy đuổi Văn Nhân Vân kia. Trong lòng Văn Nhân Vân kinh hoàng, liên tiếp lui về phía sau, thi triển thân pháp, ý đồ tránh đi Sở Mộ, một mặt liên tục kêu lớn:

- Hai vị sư huynh... Tranh thủ thời gian ngăn cản hắn, giết chết hắn.

Trong lòng Lý Đông Lai chấn động, đồng thời kiếm vung về phía sau, bổ vào thân kiếm của đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia, thanh âm chói tai vang vọng. Lý Đông Lai mượn lực, giống như là một con ưng lớn cấp tốc bay về phía Sở Mộ, lăng không đâm thẳng ra một kiếm, kiếm quang lập lòe, kiếm ảnh lạnh lẽo, giống như muốn xuyên thủng hư không vậy.

Kình phong rít gào, không khí chấn động, thanh âm va chạm kịch liệt giống như trời long đất lở, một kiếm này của Lý Đông Lai được kiếm khí phụ thể cực kỳ sắc bén, cho dù là một khối nham thạch cứng rắn cũng sẽ bị nghiền nát dưới một kiếm này.