Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 27: Tham quan quân đội




La Di Ninh vừa nghe ba mình nói liền tắt tivi chạy lại chỗ ba mình nói: “Con muốn đi liền bây giờ! Ba có biết còn chờ tận một tháng rồi không?”

“Là ba bận quá nên không sắp xếp được, bây giờ thì đi thôi nào. Tài xế đang đợi chúng ta bên ngoài đấy.” La Thành xoa đầu con gái mình, nhìn La Di Ninh lúc này chẳng khác nào trẻ con mặc dù cô đã lớn rồi.

La Di Ninh cùng ba mình đi đến quân đội khu E, nơi này cách khá xa thành phố A nên phải mất gần nửa ngày mới đến. Vừa đến nơi thì tóc tai La Di Ninh đã rối cả lên.

Cô nhìn ba mình nhăn nhó: “Con còn tưởng phải ngồi cả ngày cơ đấy. Đúng là xa thật mà!”

“Vì nơi này rất lý tưởng cho việc huấn luyện và thực hành nên bọn họ mới chọn làm căn cứ.” La Thành giải thích một chút cho con gái mình hiểu.

La Di Ninh gật đầu, nắng thế này hèn chi quân đội lại ít nữ đến như thế. Cô nhìn ba mình nói: “Vậy vào trong thôi ba, ngoài này nắng lắm.”

La Thành gật đầu, ông nói gì đó với tài xế sau đấy cùng La Di Ninh đi bộ đến cổng. Người gác cổng vừa nhìn thấy La Thành thì liền mở cửa đón tiếp. La Thành chào người gác cổng sau đó dẫn La Di Ninh vào trong.

Bên trong quân đội lúc này đang là giờ nghỉ trưa. Người trực lúc này là Cao Uy và Triệu Gia Kiệt. Thấy có người đến thì Cao Uy liền lại gần chào hỏi: “Xin chào! Hai người muốn tìm ai?”

“Đại tướng Cao Ưng có ở đây không?” La Thành nhìn Cao Uy hỏi.

Cao Uy nghe vậy liền vui vẻ: “Chú có phải là La Thành không?”

La Thành gật đầu, Cao Uy lại nói: “Đại tướng Cao Ưng là ba cháu. Ông ấy bảo cháu khi nào chú đến thì dẫn chú đi gặp ông ấy.”

La Di Ninh nghe Cao Uy nói là con của Đại tướng Cao Ưng thì cô mới nhớ lại buổi nói chuyện hôm đó. Hóa ra người thật đang đứng trước mặt, không biết ba cô và ba cậu ta quen biết gì nhau.

La Thành nghe Cao Uy nói thì quay sang nhìn La Di Ninh: “Ninh Ninh! Con có thể tự tham quan không?”

“Được ạ! Ba cứ đi đi.” La Di Ninh cười nhìn ba mình, ông nhìn sang thấy Triệu Gia Kiệt đang gục đầu ngủ trên bàn thì chỉ tay về phía đó: “Con với cậu ấy có quen biết mà đúng không? Có thể nhờ cậu ấy dẫn con tham quan, không thì nhờ Cao Uy cũng được.”

Cao Uy nhìn La Di Ninh liền bị cô lườm lại: “Nhìn cái gì? Móc mắt bây giờ.”

La Thành cốc đầu La Di Ninh một cái khiến cô nhăn mặt: “Đau đấy ba!”

“Cao Uy lớn hơn con hai tuổi đấy, đừng có ăn nói trống không như vậy.” La Thành nhắc nhở, con gái ông đúng là hơi thiếu lịch sự rồi.

Cao Uy bị La Di Ninh lườm một cái thì liền biết cô không phải người dễ đụng vào, không khéo bị cô ăn tươi nuốt sống như chơi.

Cao Uy nhìn La Thành cười cười: “Không sao đâu chú! Để cháu đưachú đi gặp ba cháu.”

“Đừng có quậy phá đấy!” La Thành nhìn La Di Ninh nói khiến cô nhăn mày: “Ba này, con ngoan hiền muốn chết, nào có quậy phá gì đâu.”

La Thành nghe xong chỉ biết lắc đầu, nếu con gái ông ngoan hiền thì cả thành phố A này đâu có biết đến. Cao Uy cười chào La Di Ninh một cái rồi dẫn La Thành rời khỏi phòng.

La Di Ninh nhìn người gục đầu trên bàn mà nhíu mày, làm sao ba cô lại nói đó là người cô quen biết nhỉ. La Di Ninh lại gần nhìn kỹ thì thấy có chút quen thuộc.

La Di Ninh kê sát mặt lại gần, mùi hương trên người của người này giống với mùi hương trên người của Triệu Gia Kiệt. Cô định cúi thấp người hơn để xem có phải hay không thì người này liền ngồi bật dậy.

Lúc ngồi dậy lại ngẩng mặt lên khiến La Di Ninh bất ngờ mà lùi ngược về sau. Cô trượt chân ngã ngược về sau thì người này liền kéo cô lại và lấy thân mình làm lá chắn. Suýt nữa thôi là La Di Ninh đập đầu vào tường mất rồi.

Cảm giác này thật quen thuộc, hình như đã từng xảy ra rồi. La Di Ninh ngẩng mặt lên nhìn thì đúng như cô nghĩ, đó là Triệu Gia Kiệt. Anh nhìn cô hỏi: “Có sao không?”

“Không sao!” La Di Ninh đẩy Triệu Gia Kiệt sau đó lùi vài bước giữ khoảng cách với anh.

Lúc nãy ồn ào nên Triệu Gia Kiệt đã tỉnh dậy, nhưng vừa nhìn thấy La Di Ninh thì anh liền tiếp tục vờ ngủ. Không ngờ La Di Ninh lại tò mò đến mức muốn đến gần để xác nhận xem anh có phải là Triệu Gia Kiệt hay không.

La Di Ninh nhíu mày nhìn Triệu Gia Kiệt: “Anh ngồi dậy cũng không nói trước, làm tôi suýt đập đầu đấy.”

Triệu Gia Kiệt bất chợt nhìn La Di Ninh nhếch môi, “Vậy cô kê sát mặt vào tôi làm gì? Định cưỡng hôn lúc tôi đang ngủ à?”

La Di Ninh bị hỏi như vậy liền bối rối không biết trả lời thế nào. Cô lại nhớ đến chuyện lần trước mà ngại ngùng quay đi. Ai mà thèm cưỡng hôn chứ, đúng là ảo tưởng mà.

Thấy La Di Ninh im lặng thì Triệu Gia Kiệt lại trêu đùa: “Đúng rồi sao? Tôi biết tôi đẹp trai, cô mê tôi cũng phải thôi.”

“Im đi! Ai mà mê anh chứ! Cái đồ tự luyến, có anh mê tôi thì có đấy.” La Di Ninh hất mặt mắng Triệu Gia Kiệt khiến anh cảm thấy buồn cười.

Triệu Gia Kiệt biết nếu đùa nữa La Di Ninh sẽ giận cho nên anh mới đi về phía cửa và nói: “Tôi dẫn cô đi tham quan! Muốn tìm hiểu gì thì cứ hỏi tôi.”

La Di Ninh nghe vậy thì cũng đi theo sau Triệu Gia Kiệt. Anh dẫn cô đi tham quan khắp nơi, từ phòng họp, phòng làm việc cho tới nhà ăn, khu giải trí và cả khu huấn luyện.

La Di Ninh gật đầu cảm thán, đúng là hơn cả sự tưởng tượng của cô. Khi cô không hiểu thì Triệu Gia Kiệt cũng rất nhiệt tình giải đáp. Đi một đoạn thì hai người họ gặp Cao Uy.

Cao Uy vừa nhìn thấy Triệu Gia Kiệt liền chạy lại cầu cứu: “Gia Kiệt! Mau giải quyết vận đào hoa của anh đi. Bên ngoài đông đến mức em không kiểm soát nổi rồi đấy.”

Triệu Gia Kiệt và La Di Ninh nghe Cao Uy nói vậy thì nhìn nhau. La Di Ninh tò mò hỏi Cao Uy: “Có chuyện gì sao?”