Cao Uy nhìn La Di Ninh trả lời: “Đi ra ngoài cổng xem sẽ biết thôi!”
Triệu Gia Kiệt không nói gì mà đi trước, La Di Ninh cũng tò mò đi theo phía sau cùng Cao Uy. Ở bên ngoài cổng đúng là có rất nhiều cô gái đang đứng chờ. Trên tay họ cầm rất nhiều thứ, bánh trái hoa quả đều có đủ.
La Di Ninh lúc này mới biết tại sao Cao Uy lại muốn Triệu Gia Kiệt ra mặt. Bởi vì những cô gái này là đến tìm anh. La Di Ninh quay sang trêu Triệu Gia Kiệt: “Mau nhận đồ họ đem đến đi kìa, đừng có để bọn họ đến đây công cóc chứ.”
“Tôi không ăn những thứ đó!” Triệu Gia Kiệt nhìn La Di Ninh trả lời thản nhiên, sau đó kéo tay cô đi về phía cửa cổng, vừa đi vừa nói: “Giải quyết giúp tôi, coi như chúng ta huề.”
La Di Ninh nghiêng đầu nhìn Triệu Gia Kiệt có chút khó hiểu, vài giây sau thì cô cũng hiểu ẩn ý mà Triệu Gia Kiệt nói. Lần trước anh giúp cô thoát khỏi bọn côn đồ, cho nên lần này anh muốn cô giúp anh thoát khỏi vận đào hoa phiền toái này.
Cửa cổng vừa mở thì các cô gái đã nháo nhào cả lên. Ai nấy cũng muốn tặng quà cho Triệu Gia Kiệt. Nhưng khi thấy La Di Ninh đứng cạnh Triệu Gia Kiệt thì những cô gái kia liền tò mò khó hiểu.
La Di Ninh biết được những cô gái này đang tò mò nên cô liền choàng tay mình qua tay Triệu Gia Kiệt và nhìn bọn họ nói: “Sau này các cô không cần nhọc lòng nữa đâu, bởi vì Triệu Gia Kiệt đã được tôi sở hữu rồi.”
Cao Uy đứng bên cạnh nghe La Di Ninh tuyên bố mà cảm thấy buồn cười. Cao Uy đúng là chưa thấy ai thẳng thắn lại còn thẳng tính như La Di Ninh. Nhưng mà cậu cũng thật muốn xem La Di Ninh sẽ giải quyết như thế nào.
Mấy cô gái kia nghe vậy thì không tin, một trong số những cô gái đó lên tiếng nhìn La Di Ninh hỏi: “Là anh ấy bảo cô đến để lấy cớ đuổi chúng tôi phải không?”
“Là tôi muốn xem thử vận đào hoa của bạn trai tôi như thế nào. Không ngờ nhiều như vậy, xem ra tôi nên ra mặt rồi.” La Di Ninh cười, dường như không có ý nhún nhường.
Cô gái kia nghe vậy thì nhíu mày, một cô gái khác lại nói: “Thật vô lý! Gia Kiệt không thể nào lại chọn một cô gái như cô cả.”
“Tại sao lại không thể?” La Di Ninh nghiêng đầu hỏi.
Cô gái kia liền nhếch môi cười: “Bởi vì cô không đẹp, hơn nữa cô đứng cạnh Triệu Gia Kiệt chỉ khiến hào quang của anh ấy mất đi thôi.”
La Di Ninh nghe vậy thì có chút buồn cười, cô quay sang nhìn Triệu Gia Kiệt. Quả thật là anh cao hơn cô cả một cái đầu, hơn nữa đúng là anh cũng rất đẹp. Tuy nhiên, La Di Ninh cảm thấy cô đứng cạnh Triệu Gia Kiệt hoàn toàn hợp nhau.
La Di Ninh định lên tiếng phản bác lại thì Triệu Gia Kiệt đã lên tiếng trước: “Tôi không sợ hào quang mất đi, chỉ sợ không có cô ấy bên cạnh.”
Triệu Gia Kiệt ôm eo La Di Ninh nhìn cô gái kia nói, lời nói như muốn chứng minh rằng La Di Ninh chính là bạn gái của anh.
La Di Ninh và Cao Uy đều khá ngạc nhiên khi nghe Triệu Gia Kiệt nói như vậy. La Di Ninh không nghĩ Triệu Gia Kiệt có thể nói những lời như thế này, nhưng nếu không nói vậy thì những cô gái kia làm sao mà bỏ cuộc cho được.
Mấy cô gái kia nghe xong có vẻ nửa tin nửa ngờ. Nhưng nét mặt của Triệu Gia Kiệt lại rất nghiêm túc, cho dù không tin cũng phải tin.
La Di Ninh lại nói thêm một câu: “Các cô nghe rõ rồi chứ? Tuy tôi không bằng các cô thật, nhưng tôi hơn các cô ở chỗ tôi có Triệu Gia Kiệt.”
La Di Ninh nói xong liền hôn má Triệu Gia Kiệt một cái rồi nhìn mấy cô gái kia cười: “Có muốn tôi chứng minh thêm nữa không?”
Mấy cô gái kia thấy vậy liền tức giận nhăn mày bỏ về. Số trái cây và bánh đều đẩy dồn qua cho Cao Uy cầm. Một lúc sau thì chẳng còn ai nữa, lúc này La Di Ninh mới quay sang nói với Triệu Gia Kiệt: “Anh giúp tôi một lần, tôi giúp anh một lần. Chúng ta coi như hòa nhau.”
Cao Uy lúc này có chút thắc mắc mới nhìn La Di Ninh khó hiểu: “Tôi còn tưởng hai người thật sự quen nhau, chẳng lẽ không phải?”
“Điên à? Quen gì mà quen!” La Di Ninh nhíu mày.
Cao Uy mới quay sang nhìn Triệu Gia Kiệt hỏi: “Thế anh và Di Ninh không có quen nhau à?”
“Hỏi nhiều!” Triệu Gia Kiệt nói xong thì bước đi, nhưng lại có chút vui trong lòng. Truyện Linh Dị
La Di Ninh cũng không biết vì sao lúc nãy lại chủ động hôn Triệu Gia Kiệt một cái, nhưng giải quyết được vận đào hoa cho Triệu Gia Kiệt coi như cũng không uổng công.
Cao Uy nhìn hai người kia khó hiểu, rõ ràng hai người này trái ngược nhau nhưng lại hợp nhau một cách kỳ lạ. Cao Uy liền nghĩ ngợi, liệu có khi nào hai người này sau này sẽ là một cặp hay không?
Cao Uy vào trong sau đó đóng cổng lại, cậu lấy bánh và trái cây chia cho mọi người trong quân đội ăn. Số còn lại thì đem cho La Di Ninh và Triệu Gia Kiệt. Trong khi đó thì La Thành và Đại tướng Cao Ưng cũng đã bàn bạc mọi chuyện xong xuôi.
La Thành đứng lên bắt tay Cao Ưng sau đó cười: “Sau này đành nhờ ông rồi!”
“Chúng ta đều là bạn, không cần khách sáo. Triệu Luân đang bận nên nhờ tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ông.” Cao Ưng nhìn La Thành cười cười.
Cả hai cùng nhau đi ra ngoài, được một đoạn thì Cao Ưng lại nói: “Vốn muốn cùng ông làm sui gia, nhưng con gái ông từ chối rồi.”
La Thành nghe vậy thì liền cười: “Ninh Ninh nó thẳng tính lắm, cái gì không thích con bé sẽ từ chối ngay.”
“Vậy sao? Thế còn Triệu Gia Kiệt thì sao? Tôi thấy con bé và Gia Kiệt có vẻ khá hợp.” Cao Ưng nhìn La Thành, hình như có chút gợi ý.
La Thành nghe xong thì gật đầu, hôm trước ông đã nhìn thấy cả hai ở trước cổng nhà. Thật ra thì trước giờ La Di Ninh rất hiếm khi cùng ai đó đi với nhau về nhà, dù là thân thiết hay xa lạ.
La Thành nhìn Cao Ưng cười cười: “Phải xem ý của hai đứa nó rồi! Nhưng La Di Ninh rất hay gây họa, chỉ sợ Triệu Gia Kiệt không thể chịu được thôi.”
“Vậy là ông sai rồi! Gia Kiệt nhìn thì vậy chứ thật ra thừa sức dọn dẹp tàn cuộc mà con bé gây ra luôn đấy.” Cao Ưng cười, vì Triệu Gia Kiệt cũng là cháu của ông.
Đến xế chiều thì La Thành cùng La Di Ninh chào tạm biệt mọi người. Buổi gặp gỡ ngày hôm đó giúp La Di Ninh quen biết nhiều người hơn, cũng học hỏi được rất nhiều thứ.