Chương 24: Tìm bạn đồng hành - không có một ai
*Trở về hiện tại*
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi ông Quy bị giam và chuyện c·ái c·hết của ba người thợ săn cũng lắng xuống, sự thanh bình của ngôi làng dần trở lại, từ đó đến nay không xảy ra thêm vụ nào ầm ĩ nữa, người dân cũng bớt xôn xao hơn.
Lũ trẻ gồm Vương, Hùng, Kiệt, My, Thạch, chúng hẹn nhau ra một con dê cuối làng, cùng ngồi dưới gốc cây gạo đang đỏ rực vì hoa. My ngồi dựa vào cây, Kiệt thì trèo lên trên một cành cây gần nhất, Vương nằm dài ra bãi cỏ, vắt tay lên trán suy tư, Hùng và Thạch thì đang cùng nhau bắn cung, Hùng ngắm vào những con chim, những bông hoa gạo rồi bắn vu vơ, thi thoảng hết tên, cậu lại đi nhặt tên rồi trở về chỗ cũ.
Vương hỏi Kiệt:
- Sắp thi thố rồi, cậu không tập luyện sao?
- Có chứ, tớ tập cả ngày hôm nay rồi, muốn rụng rời chân tay.
Hùng vừa ngắm bắn vu vơ những mục tiêu không cố định, vừa quay sang nói chuyện với My.
- Ngoài tớ ra, cậu còn biết ai đăng ký thi bắn cung nữa không?
- Có vài người nhưng tớ không nhớ rõ, chỉ nhớ Gióng là thi đấu giáo thì phải.
- Gióng! Hình như tên to con đã từng học cùng chúng ta ở đình Đông,
- Đúng là hắn đó.
- Ui dào, tớ không quan tâm lắm, chỉ quan tâm đến ai tham gia bắn cung thôi, mà này Vương, cậu bảo có chuyện cần nói còn gì.
Vương bò dậy, người còn chưa hết mệt mỏi, cậu ngồi gục xuống, chân khoanh lại như đang suy tư một điều gì đó.
- Đúng là tớ có điều muốn bàn với các cậu, nhưng tớ cứ nghĩ có nên không? lăn tăn quá.
Hùng gằn giọng.
- Nếu đã lăn tăn thì đừng có nói, đã muốn nói thì đừng có lăn tăn, đã gọi chúng tớ ra đây thì phải nói.
Gác lại cung tên, Kiệt cũng trèo xuống dưới, năm thanh niên ngồi lại với nhau dưới gốc cây gạo. Suy nghĩ một hồi, Vương cũng quyết định nói.
- Tớ muốn vào rừng?
- Vào rừng ư, để làm gì?
Lời đề nghị của Vương đã khiến cả nhóm chú ý hơn, My bất ngờ, tuột luôn quả bóng chuyền ra khỏi tay, quả bóng lăn xuống dưới dốc đê rồi chui tọt vào trong một bụi cỏ. Hùng nhảy xuống rồi ngồi lại bên cạnh Vương, Hùng và Thạch cũng lại gần cậu.
Kiệt đi lại gần và hỏi Vương.
- Sao cậu lại muốn vào rừng? Vì chuyện của ông ư?
- Ừ! Ngoài chuyện đó ra thì còn chuyện nào nữa, trước khi b·ị b·ắt đi, ông nói với tớ vào rừng để điều tra một số việc, nhưng còn đang dang dở. Tớ muốn vào rừng để làm tiếp công việc đó. Tiện thể thăm thú xem sao?
My vừa đi lên dốc chỗ các bạn ngồi vừa nói:
- Chẳng phải trong rừng chỉ có thú dữ và rất nhiều cây cối đó sao? Ở trong làng chẳng an toàn hơn.
Vương đáp lại:
- Không đâu, rừng đẹp thật sự, tớ đã vào vài lần, và cũng chỉ khám phá được một đoạn nhỏ. Tớ biết mà.
Thạch cắt ngang:
- Có phải vì cậu muốn ăn thịt nên rủ chúng tớ vào rừng săn thịt cho cậu không? cậu thèm thịt quá rồi.
- Không phải đâu - Hùng bắt đầu nói - Vương nói đúng đó, trong rừng thực sự nhiều thứ hay ho mà chúng ta chưa biết, tớ đã từng vào vài lần nhưng lần nào cũng rất ấn tượng.
- Vậy cậu kể xem, ngoài kia khỏi ngôi làng, có những gì nào?
Vương lấy trong túi áo ra tấm bản đồ mà cha của cậu để lại, ngay lập tức nó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Không cần tớ kể gì cả, đây, cho các cậu xem.
Vương trải tấm bản đồ ra, lũ trẻ không khỏi tò mò, năm cái đầu liền xúm lại giống như vừa được nhìn thấy một thứ thực sự lạ lẫm.
“Nào nào, tránh ra, đừng chen lấn nữa, nào nào”
Tấm bản đồ hiện ra trước mắt những chàng trai, cô gái, một thứ hoàn toàn mới mẻ, nhìn thoáng quá thì chỉ toàn những hình vẽ cây cối, nhưng nếu nhìn kỹ, mọi thứ hiện ra trước mắt giống như một thế giới khác vậy.
- Rừng đây ư? - My chỉ tay vào tấm bản đồ.
- Đúng vậy!
Vương chỉ tay vào hình vẽ một ngôi nhà lớn, bao quanh là một đường viền méo mó. “Đây chính là làng của chúng ta”.
- Nó nhỏ vậy sao?
- Đúng thế, ngôi làng của chúng ta đây, nó rất nhỏ, so với những gì mà cha tớ vẽ lại về khu rừng.
- Còn xung quanh, là khu rừng.
- Chính xác! Xung quanh toàn bộ là rừng.
Phía dưới tấm bản đổ, chếch về bên trái, đó chính là ngôi làng mà nơi những người bạn trẻ đang sinh sống. Rồi Vương tả cho những đứa bạn những nơi mà cậu đã đi qua. Bằng cách nhìn tương quan qua tấm bản đồ, có lẽ ngôi làng, so với khu rừng chỉ như một chiếc cúc trên một tấm áo vậy.
- Phía tây làng chúng ta có một con sông này, chính là con sông Quế chảy qua làng ta, nó chạy vòng xuống phía nam đến tận mép bản đồ, chúng ta không thấy cuối con sông còn gì nữa cả. Phần vẽ gấp khúc này, là đoạn suối, nơi có nhiều đá gập gềnh, kéo lên phía trên chính là thung lũng nho Quế, nó giống như một cái vực lớn vậy, nơi con sông chảy ra khe giữa hai quả núi lớn. Phía bắc của ngôi làng, có một đồng cỏ lớn.
Nơi mà cha của Vương không vẽ cây, vườn vải, rừng trúc, Vương nhìn xung quanh, những ký hiệu của cha cậu rất dễ hiểu, cậu có thể dễ dàng thấy một cái hang động và cửa hang nằm về phía đông Bắc, những con đường mòn vào rừng cũng hiện lên rõ ràng. Những quả đồi, núi, vườn vải, cả những đồi đá cổ. Rồi vương chỉ tay về phía nam tấm bản đồ, ở đây có một đầm lầy lớn nằm giữa những quả núi tròn hơn.
- Tớ nghe nói có rất nhiều cá sấu giao long ở đó. Đầm lầy này thông với con sông, đó là lý do tại sao thỉnh thoảng ta bắt gặp những con cá sấu khổng lồ.
- Khoan đã Vương - Hùng ngắt lời cậu.
- Có phải, đây là một thác nước đúng ko?
- Ờ! Đúng!
Vương ngập ngừng, vì đã có lần cậu lỡ lời nói ra nhưng lại muốn giấu Hùng.
- Đúng vậy, đó là một con thác, phía trên ngọn thác, có hình một ngôi chùa.
- Thế còn đây... Hùng chỉ tay vào hình một ngôi chùa ở phía trên cùng của tấm bản đồ, vị trí này, con đường dẫn đến đó bị vẽ bằng nét đứt.
- Vậy là ông chưa vẽ xong? Hoặc là nó ở rất xa nơi chúng ta đang ở - Vương đáp
- Ai cơ?
- Là cha tớ đã vẽ nó.
- Cha cậu ư, chú Dũng?
- Đúng vậy, cha tớ đã vẽ nó, và tận bây giờ ông Quy mới cho tớ biết.
- Nó là cái gì thế, ý tớ là ngôi nhà trên cùng này.
- Tớ chưa từng đến đó, nó rất xa và tớ với ông lại không có ngựa, thấy ông nói, đi về phía đó rất nguy hiểm, tớ và ông vẫn phải về trước khi trời tối mà.
My không khỏi ngạc nhiên trước tấm bản đồ mà Vương đưa ra cho cậu xem. Khác với suy nghĩ hoàn toàn của cô rằng ngôi làng là tất cả, bên ngoài kia chỉ là thú dữ và quái vật, sẽ chẳng có gì tốt đẹp hết. Sống trong ngôi làng dưới sự bình yên và bao bọc của quân lính, cô có thể an tâm mà sinh sống đến già. Còn Hùng, hắn thôi không nhìn vào bản đồ nữa, chắp tay lên đùi, ngồi quay ra ngoài, đưa đôi mắt nhìn xa xăm.
- Đúng là, khu rừng có rất nhiều điều lạ lẫm mà tớ chưa được khám phá, nhưng chúng ta sẽ vào kiểu gì, trừ khi chúng ta là những thợ săn ... Nhưng chúng ta chưa đến tuổi, sang năm chúng ta mới đủ tuổi mà.
Thạch ngồi bên đám bạn, không giống như cái miệng lẻo mép của mình, cậu chẳng nói chẳng rằng, mãi đến khi không ai nói gì, cậu mới mở lời.
- Việc này tớ đồng ý với Vương, rừng hay ho hơn là trong làng nhiều.
Lũ trẻ tỏ ngạc nhiên, nhưng ngẫm nghĩ cũng phải, cậu ấy là con nuôi của chú Hoàng, chắc hẳn vào rừng là điều không tránh khỏi.
- Cậu vào nhiều không? Vương hỏi - Thế mà cứ giấu bọn này.
- Thì tớ đi với chú Hoàng, vài lần rồi, chú ấy dẫn tớ vào săn, để tớ làm quen dần với môi trường trong rừng ấy mà.
- Vậy là cũng giống bọn này nhé, nếu cậu mà hé răng nửa lời thì bọn này cũng sẽ tiết lộ, Hùng trách Thạch.
- Ồ không! Nếu muốn mách tớ đã nói rồi, sao phải để đến bây giờ. Trong rừng quả thật, rất nhiều thứ đẹp - Thạch chỉ tay vào hình đầm lầy ở phía nam tấm bản đồ - Tớ đã đến đây một lần, đẹp dã man, tớ đã từng được nhìn thấy những con cá bơi lội dưới chân mình, nước trong lắm, nhìn thấy tận đáy, mà nước lại có màu xanh nữa.
Đám bạn bàn tán về tấm bản đồ quên mất cả việc ánh nắng đã dần tắt, chiều tà đã đến. Lúc này Vương mới thực sự đưa được ra lý do của mình.
- Tớ sẽ vào rừng, tớ muốn khám phá khu rừng, tiện thể tìm hiểu chuyện mà ông nói với tớ về việc khu rừng ngày càng kỳ lạ, nếu như ông đã b·ị b·ắt, thì tớ sẽ là người phải làm việc này. Ông nói nếu như sự việc không được điều tra ra sớm, làng sẽ gặp nguy hiểm - Vương quả quyết.
- Cậu sẽ đi như thế nào trong khi lính canh đang bủa vây khắp nơi. Việc này có thực sự cần thiết không? - Hùng hỏi Vương.
- Tớ nghĩ là cần thiết, vì phải có lý do gì đó mà ông mới mạo hiểm như thế.
Thạch cắt ngang lời của Vương:
- Vậy thì tại sao ông không nói cho cậu một cách rõ ràng, mà chúng ta lại phải đoán mò như thế này?
- Ông có nói, nhưng ông nói mọi thứ chưa rõ ràng, ông có thể có nhiều thông tin hơn nếu như không bị đội thợ săn số 1 phát hiện.
- Vậy thì cậu sẽ định vào rừng như thế nào? Đây không phải là một cuộc dạo chơi đâu.
- Tớ có cách rồi, tạm thời không thể nói cho các cậu, mục tiêu của tớ chỉ là cái thác nước mà thôi, ông nói vậy. Đúng sáu ngày nữa, ai đi cùng tớ thì canh ba trời chưa sáng có mặt tại nhà tớ... nhớ chuẩn bị đồ đạc, đồ ăn và v·ũ k·hí.
Đám bạn có vẻ ngại ngùng, không một ai dám nhận lời ngay, Thạch còn mẹ già, Kiệt thì chưa thực sự tìm được một lý do gì đó thuyết phục để cậu mạo hiểm, Hùng thì càng khó hơn khi cha cậu là Tướng rồi lũ gia nô thì luôn kè kè, chỉ cần về muộn một chút là chúng sẽ đi cả làng lùng sục.
Lần lượt cả ba đứa, từ chối Vương. Chúng không có lý do cụ thể nào để mạo hiểm cùng Vương vào rừng cả.
- Vậy tớ với My đi.
- Không được! - Kiệt và Hùng đồng thanh.
- Sao lại không được, các cậu không đi thì tớ đi - My đáp.
- Hả? - Thạch nhìn My với ánh mắt đầy nghi hoặc - Cậu với Vương ư?
- Các cậu làm gì mà căng, tớ đùa thôi, tớ thân con gái, vào rừng làm gì? Gì mà hai cậu hốt hoảng lên thế.
Vương khá buồn bã khi những người bạn thân nhất từ chối vào rừng với cậu, một phần vì đã chót cho họ biết về tấm bản đồ, nhưng ngẫm cũng đúng vì họ chẳng có lý do gì khiến họ đánh liều tính mạng để đến một nơi khỉ ho, cò gáy, âm u và đầy nguy hiểm trong thời gian này cả, có lẽ là chỉ có mình cậu với một trọng trách ở trên lưng mơ hồ, không rõ ràng. Nhiều khi Vương tự hỏi, hay mình và ông, sống một cuộc sống tự do tự tại, bình yên và chấp nhận mãi mãi trong ngôi làng bình yên đến thế, thay vì cứ phải chiến đấu, phải mạo hiểm, phải đương đầu với lũ quái vật, lũ thú săn mồi. Cuối cùng liểu mạng cũng chỉ để đưa tầm mắt ngắm nhìn những thứ lạ lẫm ở ngoài kia. Chẳng phải bao đời nay, từ già đến trẻ, đã bao thế hệ vẫn bình yên sống trong ngôi làng đó thôi, họ vẫn có cơm ăn, áo mặc, được phát lương thực, thực phẩm đó thôi.
Ánh mặt trời dần tắt, cuộc nói chuyện kết thúc với kết quả không có gì thay đổi, ai về nhà nấy khi những ánh đèn từ bếp lửa đã dần nhen nhóm lên dưới những mái nhà. Từ đây, nhìn ngôi làng giống như tập hợp của hàng trăm chiếc đèn lồng, những ánh đèn vàng bập bùng bên trong những chiếc lồng bằng lá, bằng lứa, bằng đất, và cả bằng gạch ngói nữa. Nhưng phía bên kia hàng rào, một màu đen bao phủ lấy cả đất và trời, xa thẳm và u ám. Chỉ cần nhìn về phía cánh rừng, người ta đã cảm nhận được một sự heo hút và lạnh gáy, đã bao năm nay, nó thay đổi ra sao, vận động như thế nào những người trong làng liệu có biết được.