Chương 25: Vào rừng một mình.
Đã một tuần kể từ khi ông b·ị b·ắt, Vương chưa thăm ông lần nào nữa, cậu không được phép thăm ông nữa vì Vương nghe nói rằng trong trại giam ông đã gây sự với lính gác, ông đã đánh nhau với họ và bị cấm không cho người đến thăm. Thời gian này, cậu ở nhà tiếp tục nghiên cứu cái nỏ đồ chơi của cậu, và của cha cậu nữa.
Bên cửa sổ, một khúc gỗ thừa đã khiến Vương nảy ra ý định muốn đẽo một cái gì đó để tặng My trước khi cậu vào rừng, đục một tấm gỗ thành hình một cô gái, với tà áo dài, đầu đội một chiếc nón lá. Vừa làm, cậu vừa nghĩ tới My, một cô gái dịu dàng, dễ thương, lại chăm chỉ hiền lành, không khác gì những người bạn cùng trang lứa, cảm mến My là một điều khó tránh khỏi với lũ con trai.
Mất nửa ngày để hoàn thành xong bức tượng, Vương cẩn thận dùng một chiếc dẻ nhám lau đi lau lại để bức tượng gỗ trở lên hoàn hảo hơn, mịn hơn và sáng bóng. Cậu muốn mang nó tặng cho My, nhưng khi đến nhà My, My không có nhà. Cậu tìm đến nhà của Kiệt.
-Kiệt ơi, tớ Vương đây.
Ông Tuấn từ trong nhà bước ra.
-Vương đấy à, mấy hôm rồi không qua học nghề nữa hả cháu?
- Dạ cháu bận quá, mấy hôm nữa rảnh cháu lại qua nhé, Kiệt có nhà không ạ?
- Có đó, nó và con bé My đang ngồi chơi ô ăn quan ở trong sân.
Vậy là không ngoài dự đoán, My đang ở nhà Kiệt, Vương liền nhét bức tượng gỗ mà cậu đã khắc tặng My vào trong một tờ giấy, rồi nhét vào trong túi áo. Cậu bước vào sân tìm hai người bạn.
Trong sân, My và Kiệt đang chơi ô ăn quan, họ khá vui vẻ, Kiệt cũng cười nhiều hơn, và nói nhiều hơn. Dường như chưa nhận thấy sự có mặt của Vương lúc này. Vương không nói gì, cậu đi ra ngoài rồi đưa tấm gỗ đó cho ông Tuấn.
- Ông gửi cho Kiệt giùm cháu với, cháu sực nhớ ra cháu có việc gấp, cháu phải đi ngay bây giờ.
- Sao vội thế cháu, ngồi nói chuyện với ta chút đã.
- Dạ, không, cháu phải đi ngay bây giờ. Giúp cháu nhé.
Nói rồi Vương quay mặt đi thật nhanh, nét mặt buồn pha lẫn chút âu tư, giữa bộn bề suy nghĩ lại thêm cái suy nghĩ về bọn con gái khiến cậu thực sự cảm thấy đau đầu. Còn về phần ông Tuấn, ông thấy khó hiểu khi Vương chỉ tìm đến rồi đưa cái thứ này cho ông, mà không đưa trực tiếp cho Kiệt, ông cất bức tượng lên trên tủ rồi tiếp tục làm việc của mình. Con đường về nhà Vương bỗng nhiên trở lên khá dài, cậu thân với Kiệt nhất, nhưng một chút đố kỵ lại khiến cậu không muốn nói chuyện với Kiệt lúc này, Hùng là con của phó tướng nên cậu không thể nhờ Hùng đi với mình được. Còn Thạch chỉ là một tên to con lắm mồm. Gạt bỏ đi những suy nghĩ tìm bạn đồng hành, nhiệm vụ vào rừng lần này.
Vương quyết định sẽ đi một mình.
Trên đường về, Vương đi qua hàng ông thợ rèn họ Lỗ, lúc nào cũng vậy, lò rèn của ông luôn đỏ lửa, ông là thợ rèn nổi tiếng nhất trong làng, ông to béo, vạm vỡ, nước da ngăm đen luôn thấm đẫm mồ hôi, mặc dù đã có tuổi nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Nếu như ông Tuấn có thể làm ra những sản phẩm bằng gỗ tuyệt đẹp, thì ông Lỗ lại có thể làm ra những sản phẩm bằng sắt, bằng đồng rất nhỏ và chi tiết, mảnh mai ngược lại hoàn toàn với con người ông vậy, ông Quy đã từng khen ông Lỗ rất nhiều về kỹ thuật làm rèn. Nhưng có một điều làm Vương “ấn tượng” hơn cả, đó chính là con gái của ông Lỗ, cùng trang lứa với đám bạn trẻ, cô tên là Minh Huyền, nhưng Huyền lại có một thân hình mũm mĩm hơn hẳn, cô khá to cao giống như cha của mình, làn da ngăm ngăm nâu, cô cũng mạnh mẽ giống y hệt dáng người cô. Có lẽ vì vậy nên lũ con trai trong làng “chưa” để ý đến người con gái này. Đáng sợ hơn cả, là cô gái này rất quý Vương.
- Hôm nay ta đã làm được gần 200 mũi tên bằng đồng đấy.
Ông Lỗ đang nói chuyện với một vị khách, dường như là một vị quan hay một người lính nào đó của triều đình.
- Có thể làm thêm được không? 500 mũi tên một ngày mới đủ.
- Chỉ có mình ta, làm sao làm được nhiều thế chứ, lại còn mũi giáo nữa chứ?
- Ông cố gắng vậy, sắp tới ngày lễ rồi, Tướng Quân sẽ cấp tên và giáo mới cho tất cả quân lính tham gia biểu diễn.
- Ta biết điều đó, để ta cố gắng, chỉ có hai cha con, cũng vất vả lắm.
Người quan kia ra về. Vương đã nghe được cậu chuyện của ông Lỗ và người quan binh, cậu thầm nghĩ “Mũi tên bằng đồng và sắt ư, chẳng phải nếu như tên của mình và ông được bọc sắt, sẽ rất tuyệt vời đấy chứ?”. Vương quyết định gặp ngay người thợ rèn không một chút ngần ngại.
- Ông Lỗ, có phải ông Lỗ không ạ?
- Cháu là ai?
- Cháu là cháu ông Quy đây, cháu là Vương, cháu đã nghe ông cháu kể nhiều về tay nghề của ông, ông đã cần làm những mũi tên gấp phải không? Cháu cũng đang rảnh rỗi, hãy để cháu làm giúp ông.
- Ta nhớ cháu rồi, nhưng ta làm gì có tiền mà trả lương cho cháu?
- Không cần đâu ạ, cháu chỉ cần ông nuôi cơm cho cháu mà thôi.
- Vậy cháu làm được gì?
- Cháu sẽ làm thân mũi tên, cháu là thợ mộc mà. Và cháu có thể làm bất kỳ việc gì khác, chỉ cần đừng quá nặng.
- Thợ mộc ư?
Ông Lỗ nhìn Vương không khỏi ngạc nhiên, Vương có dáng người nhỏ, hơi cao và gày, thực sự nhìn cậu không giống một người làm nghề lao động chân tay như thợ mộc hay thợ rèn.
- Đúng vậy, cháu là thợ mộc chính hiệu. Cháu đã theo nghề ông Tuấn cũng được một thời gian.
Cuộc nói chuyện b·ị b·ắt ngang bởi một tiếng thét lớn. Là Huyền.
-Trời ơi! Vương! là cậu có phải không?
Huyền đã nhận ra tiếng nói của Vương, cậu chạy đến bên người bạn trai, vỗ một cái đét vào lưng Vương khiến cậu muốn khụy xuống.
- Lâu rồi không gặp nhỉ, dạo này khỏe không?
- Ờ, tớ đây, trước khi gặp cậu thì tớ vẫn khỏe, giờ đau quá.
- Hà hà, đồ yếu đuối kia, thế sao tự dưng muốn làm cho cha tớ - Huyền cười một cách sảng khoái sau nhiều ngày đã không gặp Vương.
- Tớ đang rảnh... mà thực ra -Vương nhìn lên ông Lỗ - Cháu không cần tiền, cháu chỉ cần ông có thể trả công cho cháu bằng một số mũi tên, và mũi giáo bằng sắt được không ạ?
- Ồ, được chứ, nhưng cháu dùng chúng để làm gì?
- Dạ! Cho phép cháu được nói sau ạ!
Cuối cùng thì ông Lỗ nhận Vương làm rèn cho ông, công việc của cậu chủ yếu là đẽo ra những thân mũi tên bằng gỗ hoặc bằng tre sao cho thật tròn, cân đối, và thẳng. Sau khi Vương làm xong những đầu mũi tên, cậu học cách làm nóng chúng lên cho chúng dãn ra, rồi cậu gắn vào đầu của thanh gỗ, sau khi nguội đi, sắt làm đầu mũi tên sẽ co lại, nó sẽ tự động gắn chặt vào đầu thanh gỗ khiến mũi tên cực kỳ chắc chắn mà không cần bất kỳ dây buộc nào. Phía cuối mũi tên cậu chẻ làm đôi, rồi gắn những chiếc lông gà lên phía sau, chúng có tác dụng cân bằng gió, nôm na có nghĩa là nhờ nó mà mũi tên sẽ bay thẳng hướng hơn. Vương tỉa tót cẩn thận khiến những mũi tên trở lên đều, đẹp và long lanh hơn hẳn. Còn Huyền, cô nấu cơm cho hai người, thỉnh thoảng cô cũng giúp Vương làm một số việc, xét về tính nết và độ chăm chỉ thì Huyền chẳng thua kém gì My, chỉ có điều cô “mạnh mẽ” hơn My hơi nhiều.
Năm ngày chăm chỉ trôi qua, việc làm thợ rèn của Vương cuối cùng cũng đã kết thúc, cậu xin về rất nhiều những đầu mũi tên, mũi giáo thừa của ông Lỗ như ban đầu đã thỏa thuận, hơn hai nghìn mũi tên và đầu giáo đã ra lò trước sự chăm chỉ của hai chú cháu. Ông Lỗ còn quý Vương, cho Vương thêm mấy đồng bạc để mua sắm những gì cậu thích. Trên đường về, Vương đi qua hàng tre, cậu mua một chiếc nón lá, và đến năm cái điếu cày.
- Mua gì mà lắm điếu cày thế cháu.
- Dạ, cháu mua dùng dần ạ.
- Thằng nhóc này thích đùa ghê hả? Bé tý đã nghiện ngập.
- Dạ, bà bán cho cháu.
Buổi tối ngày thứ sáu kể từ khi Vương gặp những người bạn, chỉ còn một chút viền nữa thôi là trăng sẽ tròn vành vạnh, báo hiệu mai là ngày rằm, ánh trăng tỏa sáng cả một bầu trời trong mây và đầy sao, Vương nghĩ lại cuộc nói chuyện trên bờ đê của đám bạn trẻ sáu ngày trước mãi văng vẳng bên tai. Có lẽ sáng sớm ngày mai, Vương sẽ lên đường một mình, đã sáu ngày qua cậu không gặp lại lũ bạn, chỉ duy nhất lần gặp Kiệt và My hôm đó, Hùng và Thạch cậu không hy vọng gì rằng họ sẽ đến. Một mình trong căn nhà nhỏ, Vương sắp xếp đồ đạc, một cái nỏ mới đã được Vương cải tiến thêm một chút gần giống với chiếc nỏ của cha mình, hai cái điếu cày, tấm bản đồ, một ít đồ ăn, cơm lam và lạc, dao găm, và giỏ mũi tên. Vương ngồi bên bếp lửa, cậu vẫn đang vót nốt những mũi tên cuối cùng, chúng đã được hoàn thiện, nhưng cậu vẫn muốn mài dũa chúng sao cho thật hoàn hảo. Một mũi tên thẳng tắp, khi cầm lên trên tay, cậu đặt nó lên ngón cái đang nằm ngang, mũi tên thăng bằng một cách chính xác nhất. Bằng kinh nghiệm và trí thông minh của mình, chỉ một sự thiếu cân bằng cũng có thể khiến mũi tên chúi xuống hay bay lệch sang một bên, ở một khoảng cách xa, mũi tên sẽ không thể bắn trúng điểm chí mạng của một mục tiêu được.
Ngày hôm đó, khi trời chưa tối hẳn, Vương đã leo lên giường ngủ, kết quả là cậu ngủ một mạch đến nửa đêm. Khi Vương tỉnh dậy, đống lửa đã tàn chỉ còn lại những đốm than hồng, cậu đang chờ đến canh ba, khi mà lính canh cũng đã oải và thường bỏ vị trí, khi mà mọi người đang say giấc ngủ nhất. “Mình sẽ vào rừng” Cậu ngả người ra ghế và chờ đợi… Xung quanh là một rừng những đồ đạc và v·ũ k·hí cậu đã chuẩn bị từ trước.