Chương 43: Trằn tinh
Thạch đã tự tin hơn khi đi cùng ngài. Khoảng một canh giờ sau, họ săn được thêm hai con hươu nữa, nhưng Thạch thì vẫn không biết nên phải làm gì để giúp sức ngoài việc cậu vác những con hươu – thành quả của chuyến đi săn. Vì cậu … không mang theo cung tên và mọi việc đã có những người tiền bối lo liệu.
Đội trưởng đội thợ săn số 3 đề xuất trở về khu cắm trại, ba con là đủ và cũng đã quá giờ trưa. Nhà vua, đội trưởng số 3, Thạch và hai người cận vệ Tý và Mão họ quay đầu ngựa đi về. Họ không cưỡi ngựa nữa vì trưởng làng có vẻ mỏi người rồi, ông muốn đi bộ, hít thở chút không khí trong lành của khu rừng. Mặt trời lên cao, ánh nắng xiên qua những kẽ lá tạo lên những cột sáng lấp lánh. Tiếng chim, tiếng vượn kêu đủ khiến những người khó tính nhất cũng cảm thấy thật thư thái.
Một gốc cây đổ dọc, hơi xiên ngay bên cạnh một tảng đá to, nó đè lên một thân cây đổ khác, xung quanh là rất nhiều lá rụng, tảng đá có mặt rất to và nhẵn nhụi khiến ông chú ý, trưởng làng muốn ngồi xuống nghỉ ngơi. Hai người cận vệ lập tức đi một vòng tròn rộng xung quanh ông để nghe ngóng và thám thính, Thạch và cha nuôi cũng ngồi gần lại, một người cận vệ lấy trên yên ngựa một túi bằng da đựng nước rồi mang cho ông uống. Nhưng ngay khi trưởng làng vừa uống nước, một tiếng động giống như tiếng một thứ gì đó trườn đang di chuyển trên những cái lá cây khô. Nhà vua giật mình, tất cả đều đứng dậy và nghe ngóng, không một ai di chuyển, tiếng động càng rõ hơn, một tiếng gì đó giống như cái gì đó đang bò, một tiếng cành cây khô gãy đủ làm đoàn giật mình. Rồi tiếng động mất hẳn. Người cận vệ Tý cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông chạy ngay đến bên vua, ông muốn dìu nhà vua rời khỏi chỗ này, nhưng bỗng dưng những bước chân trở lên cực kề nặng nề, mặt đất bắt đầu chuyển động dữ dội, lúc nún, lúc trồi lên, lá cây rụng, những gốc cây gần đó cũng phải nghiêng ngả. Thạch hoảng sợ, cậu đứng như chôn chân, tay chỉ xuống đất nơi nhà vua đứng rồi hét lên:
-Mặt... Mặt đất kìa!
Mặt đất đang di chuyển, trồm lên rồi lại lặn xuống, rồi bỗng nhiên một đống đất mùn bắn lên tung tóe cả lá cây khô. Một con trằn tinh khổng lồ trồi lên. Ngay dưới chân và vây quanh trưởng làng.
Con trằn tinh khổng lồ trồi lên từ mặt đất, đầu và thân ngoi lên cùng một lúc, nó to như một con rắn khổng lồ, vẩy của nó to bằng cả bàn tay, sắc nhọn và rất cứng giống như da của những con thằn lằn nhưng to lớn hơn nhiều. Nó phải dài tương đương với ba chục bộ, phần thân của nó khoanh tròn đúng vào người của nhà vua. Kích thước của nó khiến bất kỳ ai lần đầu nhìn thấy cũng phải hốt hoảng.
Con trằn co người lại, nó siết nhỏ vòng tròn hơn giống như đang chuẩn bị siết chặt lấy người trưởng làng, vì ông đang đứng ngay trong phần bụng khoanh tròn của nó. Trong cái giây phút sinh tử ấy, Thạch bỏ đi sự hốt hoảng, cậu chằng nghĩ được gì khác ngoài việc nhảy lại đẩy ông già ấy sang một bên.
- Cẩn thận!!!
Thạch hét lớn khiến tất cả sững sờ, cậu bất chấp lao đến đẩy trưởng làng ra và cậu ngã xuống, cùng lúc đó, con trằn tinh cuốn lấy người Thạch. Ngay lập tức hai người cận vệ Tý và Mão nhảy lại, kéo ông trở ra khỏi đống hỗn loạn. Thạch bị siết chặt người, cậu không thể cử động được nữa. Cha nuôi của cậu, ông rút cung tên, bắn liên tiếp vào người của nó nhưng lớp vẩy quá cứng khiến những mũi tên bật lại. Ông lấy một cây giáo ngắn rồi phi một lực cực mạnh nhưng cũng chỉ đủ làm con trăn trầy nhẹ, cây giáo gẫy làm đôi. Con trằn, một mặt nó giữ chặt lấy Thạch, một mặt nó ngẩng cái đầu giữ tợn của nó dậy, nó khè những tiếng xít chói tay rồi xồ vào những người còn lại. Những cú bổ bằng đầu của con trằn tinh khiến đất đã vỡ tung, những thân cây lớn nhất cũng phải gẫy đổ.
Trước sự uy h·iếp khủng kh·iếp của con trằn tinh, chú Hoàng không hề muốn bỏ mặc Thạch, ông dùng giáo dài liên tiếp t·ấn c·ông vào phần đầu con trằn nhưng không ăn thua, đôi mắt dữ tợn với hàng răng sắc nhọn, lớp vảy cứng khiến những mũi tên và mũi giáo gần như vô hại.
Hai người cận vệ trưởng làng dậy, họ đưa ông lại một vị trí khá xa nơi buộc những con ngựa rồi đẩy ông lên ngựa. Trong cái khoảnh khắc đó, chú Hoàng hiểu rằng, nhiệm vụ của họ chỉ là bảo vệ trưởng làng. Họ không có nhiệm vụ phải quan tâm hay cứu Thạch lắm, mặc dù Thạch vừa cứu họ. Một ánh mắt thất vọng của ông dành cho đội cận vệ.
Ông quay lại liên tiếp đâm giáo về phía con trằn tinh, nó liên tục khè ra những tiếng xít lớn rồi bổ vào người ông. Một, hai... nó bổ cả vào thân cây khiến một thân cây gãy ngang... cây giáo dài bị gãy, ông lùi lại lấy tên bắn liên tiếp vào nó nhưng con trằn quá lớn. Những mũi tên chỉ như những cái tăm cắm lên người một con vật to lớn, hoàn toàn vô hại.
Thạch mỗi lúc bị siết cằng chặt hơn, cậu cảm thấy bắt đầu khó thở, một con trằn tinh nếu có tập tính ăn uống giống như những con trăn, chúng sẽ siết cho đến khi đối thủ vỡ phổi hoặc ngạt thở mà c·hết, sau đó nó sẽ nuốt chửng. Thạch gồng người lên, những cơ bắp cuồn cuồn nổi lên giống như một cháng sĩ thực thụ nhằm trì hoãn cái việc đang bị nó siết chặt. Con trằn sau một hồi giao chiến với chú đội trưởng, nó bắt đầu trườn lùi lại rồi đi vòng quanh. Chú Hoàng di chuyển liên tục, lúc sang trái, lúc sang phải, một tia hy vọng nào đó khiến chú muốn tiếp cận Thạch đang bị trói ở phần thân con trằn. Nhưng cứ đi đến đâu, con trằn lại quay đầu của nó đến đấy, không hở một góc c·hết, nó liên tiếp bổ về phía người chú Hoàng.
Chạy khuất sau một thân cây lớn và liên tiếp là những mũi tên bắn vào phần đầu. Con trằn bị trúng một mũi tên ngay phần miệng. Nó giật đầu lại, dít lên một tiếng vang trời. Mũi tên mắc vào miệng nó khiến nó thấy khó chịu, liên tục lắc đầu. Lợi dụng lúc con trằn đang không tập trung, chú tiếp cận Thạch, nhưng hai tay của Thạch đang ép sát thân người. Con quái vật quá to lớn, Thạch hiểu, việc kéo Thạch ra khỏi vòng tròn này là điều không thể. Trong lúc hai chú cháu đang loay hoay không biết phải kéo Thạch ra như thế nào.
-Chú Hoàng, cẩn thận đuôi nó!
Một cú quất đuôi cực mạnh của con trằn bổ thẳng vào vị trí chú Hoàng đang đứng. May mắn thay, Thạch đã cảnh báo chú việc này. Chú Hoàng lộn người về phía sau tránh được chú quất đuôi đầy mạnh mẽ. Đất đá vỡ tung, lá cây bay khắp cả một góc rừng.
Mũi tên sắp hết, giáo đã gãy, đội trưởng đội thợ săn số 3, vẻ mặt mệt mỏi và tuyệt vọng như sắp mất đứa con nuôi. Ông chán nản, nắm chặt cây giáo đã gãy và cán cung, gào thét nhưng không một ai đến giúp ông lúc này.
Cái khoảnh khắc ấy, Thạch nhận ra rằng đã một lúc nó không siết chặt thêm nữa, cậu vẫn có thể thở được. Cậu nhớ ra rằng sau lưng, Thạch có treo hai cái rìu vắt chéo, cái rìu khá sắc khiến khi siết nó đè vào, một v·ết t·hương nhỏ do cái rìu mà nó siết phải tạo thành. Một dòng máu hồng nhạt chảy ra chỗ v·ết t·hương của con trằn.
- Bụng nó, bụng nó, bắn vào bụng nó...
Thạch dùng hết sức có thể để hét lên điều này. kKhi t·ấn c·ông đối thủ, con trằn luôn che đi phần bụng có da khá mềm, nó thường quay phần vẩy cứng cáp của mình lại để phòng thủ. Trong phút hốt hoảng chú Hoàng đã không nhận ra điều này. Nghe Thạch nói, ông tiếp tục ngắm bắn vào những phần bụng nó bị hở, quả là có tác dụng, mũi tên đã găm được vào nó nhưng không sâu. Chưa đủ để hạ gục được con quái vật khổng lồ này.
- Bắn nữa đi cha, bắn vào bụng nó ấy, con vẫn thở được, cha nuôi...
Nhưng số lượng mũi tên có hạn, ông đã bắn gần như hết, chỉ còn lại những đầu giáo gãy mà thôi. Ông rút trong mình con dao găm phòng thân nhỏ, nhưng với con trằn tinh to như này, con dao chỉ giúp ông khua trước mặt nó để hù dọa. Thạch tiếp tục nhận ra rằng con trằn tinh khó lòng mà siết cậu chặt thêm được nữa. Cậu cố gắng kéo khửu tay lại rồi đẩy cái cán của hai thanh rừu xuống, Lưỡi của hai thanh rìu mở rộng ra siết vào con trằn. Lưỡi rìu sắc bén ngay lập tức làm nó b·ị t·hương nặng hơn. Thạch dùng hết sức bình sinh, cậu đẩy lưỡi rìu rộng sang hai bên. Lúc này, cả người cậu đã đỏ ứng, khắp người toàn v·ết m·áu do vảy của nó cứa vào người.
Ở một khoảng cách an toàn, trưởng làng chưa rời đi, ông vẫn đang quan sát nãy giờ, hai người cận vệ không rời ông nửa bước. “Họ sẽ không gọi cứu viện đâu. ông biết điều đó”. Thạch nhìn họ không môt tia hy vọng, cậu biết mình phải tự cứu mình.
"Con trằn tinh khốn nạn, khi nào tao thành thợ săn tao sẽ g·iết mày". Cái giấc mơ trở thành một chiến binh giỏi đã khiến Thạch không muốn bỏ cuộc. Cậu đẩy cái rìu sang hai bên càng khiến con trằn lới lỏng vòng siết.
Lúc này, nhà vua lên tiếng, ông nói với hai người cận vệ:
- Giúp cậu ta đi.
- Nhưng thưa nhà vua ... Cận vệ Tý lấp lửng.
- Cứ giúp nó đi, ta ở lại đây an toàn, không sao đâu, ta cho phép!
Hai người cận vệ chần chừ, thì ra, nhiệm vụ của bất kỳ người cận vệ nào đó là phải bảo vệ bằng được tính mạng của trưởng làng và tuân lệnh tuyệt đối, và tất nhiên nếu được chỉ định thì họ không được rời khỏi ông nửa bước. Rất hiếm khi có ngoại lệ và thường thì những người như Thạch sẽ không được cứu. Không ít trường hợp một số người muốn á·m s·át trưởng làng, họ tạo ra một hiện trường giả và thu hút sự chú ý của các cận vệ, khi đó sẽ lộ sơ hở và họ sẽ ra tay, những người cận vệ này họ luôn theo sát trưởng làng, vì lỡ chẳng may, ngay cái lúc họ vừa ra cứu Thạch mà có một con quái thú nào khác từ mặt đất trồm lên, thì ông khó lòng mà bảo toàn tính mạng. Họ có thể phải chịu trừng phạt khủng kh·iếp nguy hiểm đến cả những người thân. Hệ luỵ là không lường.
- Đừng chần chừ nữa, giúp thằng bé đi. Đây là lệnh!
- Rõ!
Tiếng hô “rõ” cất lên, nhanh như chớp, hai người cận vệ tý và Mão ngay lập tức xuống ngựa, người cận vệ Tý, ông bỏ lại hết cung tên và giáo mác, rút trong người ra một đoạn roi dài, một chiếc roi có tay cầm được bện bằng da mang dáng dấp của một cái đuôi chuột thực thụ. Người cận vệ Mão, ông để lại bên con ngựa một cây cung lớn và rút từ phía sau lưng một cây cung nhỏ hơn. Một cây cung khá nhỏ, ở một khía cạnh nào đó, nó nhỏ hơn so với kích thước của ông và dường như Thạch nhận ra ngay cả những mũi tên cũng nhỏ hơn, ngắn hơn.
Người cận vệ Tý đẩy đội trưởng sổ ba sang một bên, ông đối mặt với con trằn, nó liên tục khè và bổ về phía họ, rồi chỉ trong nháy mặt sợi roi đã được thả ra, phần đầu chiếc roi được ông gắn một cái móc kim loại. Ngay cái khắc con trằn bổ cái đầu dữ tợn của nó về phía cận vế Tý, bằng một cái quất roi, ông ta đã móc được vào đầu con trằn to lớn rồi dùng hết sức để kéo, nút thắt chặt lại, ông kéo thật mạnh về phía một thân cây khá to, một thân cây đủ chắc chắn để nó không húc đổ được. Cận vệ Tý tung sợi roi dài đó cho đội trưởng số 3 rồi ra hiệu cho ông buộc nó lại, cố giữ sao cho đầu con trằn tinh không thể t·ấn c·ông được nữa. Hai người họ, dùng hết sức mình, kéo một lực thật mạnh khiến đầu con trằn tinh phải áp sát vào thân cây, trong cái tích tắc mà không cử động được, một mũi tên đỏ từ cận vệ Mão cắm thẳng vào mắt nó.
Mắt bên trái của con trằn tinh, máu chảy ra, con trằn tinh hét lên đầy đau đớn và dữ dội, nó quẫy đuôi mạnh hơn rồi liên tục dùng đầu giật lại sợi dây giống như đang kéo co. Mũi tên thứ hai của người cận vệ Mão trúng đầu nó nhưng vào vảy, nó không còn chủ quan nữa, còn trằn tinh tuy bị trói nhưng liên tục lắc và cử động cái đầu nó để khiến mũi tên khó lòng trúng vào mắt con lại được. Thậm trí khi nó nhắm nghiền đôi mắt b·ị b·ắn lại cũng đủ làm gãy mũi tên rồi.
Phải chiến đấu với những người cận vệ, con trằn không còn quá tập trung vào Thạch. Cậu đã được lới lỏng hơn và vẫn đang dùng hết sức đẩy cái rìu vào bụng nó. Một lúc sau, khoảng trống đủ rộng để cậu đưa được một tay lên, con trằn siết xuống phần bụng và chân cậu.
- Cha, đưa con con dao, con dao...
Ông đáp cho Thạch con dao, nó rơi gần đó chứ không thể trúng tay Thạch được, đầu con trằn tinh cử động hết sức khó khăn, nó đã cảm thấy khó chịu khi bị trói như thế này. Phần đầu nó bị sát vào thân cây khiến nó không thể cắn đứt sợi dây được. Thạch đã tóm được con dao của cha nuôi mình. Cậu dùng hết sức đâm một cái thật mạnh vào bụng nó, da nó kể cả là phần bụng thật sự quá dày. Nhưng có lẽ nó đã cảm nhận được. Ngay khắc đó, trằn tinh dít lên như một kẻ phẫn nộ. Nó thu hết vảy trên toàn bộ cơ thể lại khiến cái đầu nó lại trơn tuột như con rắn rồi rút một cái thật mạnh, nó tuột ra khỏi cây roi của cận vệ Tý.