Chương 44: Món quà bất ngờ
Nhưng cũng nhờ đó mà Thạch chui ra được khỏi vòng siết của nó, cậu lăn ra ngoài vòng vây, những cái vẩy của nó khi ôm Thạch khiến người cậu bị xước và chảy nhiều máu, con trằn tinh quẫy điên đảo rồi lùi lại. Ngay lúc thoát ra, Thạch lập tức rút hai cái rìu sắc bén của mình bổ liên tiếp vào phần bụng nó, những vết chém đã làm nó chảy máu, con vật dường như đã bị lộ điểm yếu, nó quẫy đuôi một cái thật mạnh về phía Thạch nhưng cậu may máy thoát được. Con trằn quay đầu lại rồi liên tiếp xù vẩy, hét lên những tiếng xít vô cùng dỡ tợn về phía cậu.
Liên tục là những mũi tên đỏ khác từ người cận vệ mão cắm vào dưới cổ con trằn, nó lại đổi hướng chuyển sang bên kia. Những mũi tên ngắn và nhỏ bay ra với một tốc độ khủng kh·iếp, thì ra đó là lý do người cận vệ này đã sử dụng một cây cung nhỏ hơn. Sát thương là nhỏ, nhưng tốc độ thì nhanh không tưởng. Còn cận về Tý, ông rút lại sợi roi da, thay phần đầu của nó bằng một chiếc móc kim loại khác. Bị bao vây bởi bốn người, con vật dường dư đang bị tiến thoái lưỡng nam, nhưng nó không hề bỏ chạy, nó t·ấn c·ông và hét vào từng người như muốn xua đuổi họ vậy. Mỗi cú bổ, không giống như lần trước, nó chỉ bổ nửa vời, không mạnh mẽ như lúc ban đầu. Thạch như đang bị sôi máu, cậu đem hết sự tức giận chuyển thành lòng quyết tâm muốn hạ con quái vật.
Thạch quay sang hét lớn "chuẩn bị dây... nhanh lên". Nhanh như cắt, cậu dùng con dao khi nãy nhảy xồ lên phía đầu con trằn rồi đâm một phát thật mình vào đúng giữ hai cái vảy trên lưng con quái vật. Con dao cắm sâu tạo thành một cái khấc lớn khiến vòng dây không thể tuột ra được nữa. Hiểu ý ngay, người cận vệ Tý và chú Hoàng lập tức tung dây trói lấy đầu con vật và kéo mạnh về phía một thân cây lớn khiến nó nhất thời không thể cử động được. Thạch lấy hai rìu ra, Quyết đoán và không hề nao núng, cậu nhảy tới và chém liên tiếp vào bụng con trằn. Nhưng đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không t·ấn c·ông vào đầu thì không thể hạ được nó. Thạch lại tiếp tục đi lên phía đầu, cậu t·ấn c·ông vào phần dưới cổ và cằm của nó.
Thạch lùi lại, cậu có vẻ như khá mệt rồi, v·ết t·hương khắp người Thạch bắt đầu chảy máu nhiều. Cậu thở hổn hển không ra hơi. Nhưng con vật này cũng đã thấm mệt, nó không còn dãy dụa nhiều nữa. Con dao cắm trên đầu khiến nó không thể đóng vẩy lại. Kết quả là nó bị trói phần đầu ở đó cùng với gốc cây. Gần như sắp đổ gục.. nhiều v·ết t·hương và sợi dây siết chặt, con trằn yếu dần rồi ngừng hắn. Thạch cầm rìu lên, chú Hoàng và cận vệ Mão lấy giáo, ba người họ từ từ tiến sát lại gần nó một cách thận trọng, họ chuẩn bị đưa ra phát chém chí mạng dập đầu con trằn tinh, và nếu được thì đây sẽ là chiến công đầu tiên của Thạch. Cậu đã góp công không hề nhỏ vào việc hạ con trằn tinh này. Nhưng bất ngờ, Thạch hét lớn:
- Dừng lại! dừng lại đi các chú... Dừng lại!
Tưởng trừng như Thạch sẽ tiến đến, bổ một nhát rìu thật mạnh khiến con quái vật sẽ c·hết t·ại c·hỗ, thế nhưng Thạch lại quay lại ra hiệu cho chú Hoàng và cận vệ Mão dừng lại. Cậu dùng rìu chém đứt ngay sợi thừng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
- Lùi lại đi, lùi lại đi!
Cậu nhảy về phía sau, rồi kéo cả cha nuôi, cậu cũng lấy tay chặn người cận vệ Tý và Mão lùi lại.
- Đừng, đừng g·iết nó! Chúng ta đã chiến thắng rồi, không cần phải g·iết nó.
- Tại sao lại không g·iết nó, cháu có biết nó vừa mới suýt g·iết c·hết cháu không hả? - Chú Hoàng sửng sốt.
- Chẳng phải chú đã dạy cháu rằng những con trằn sẽ không bao giờ t·ấn c·ông ai khi gây nguy hiểm đến nó sao?
- Nhưng nó đã t·ấn c·ông chúng ta đó thôi, t·ấn c·ông trưởng làng đấy cháu hiểu không, và cháu suýt bị nó làm thịt đấy? Và nó chắc chắn là một con trằn lớn nhất mà chúng ta từng gặp.
- Chú nhầm rồi, nó chỉ bảo vệ tổ nó, và con của nó thôi ... chú nhìn đi ... lúc bị nó quấn quanh người, cháu đã phát hiện ra nó sắp đẻ, bụng nó có trứng.
“Bụng nó có trứng”. Tất cả mọi người khá bất ngờ trước câu nói quả quyết của Thạch, mọi người lùi lại một chút và quan sát, con trằn tinh quả thực nó đang bảo vệ tổ của nó, loài trằn thường chọn vùng đất xốp và nhiều lá cây, có cây đổ chằng chịt để làm tổ của mình. Nhìn xuống bụng nó, quả thật có sự chuyển động. Rồi phút giây thiêng liêng của một con vật làm mẹ cũng diễn ra ngay trước mặt nhà vua và mọi người, con trằn đẻ ra lần lượt từng quả trứng từ bụng nó chui ra. Quả trứng của nó to như một quả dừa cỡ lớn vậy, nó đẻ khoảng gần hai chục quả. Khoảnh khắc ấy đã khiến Thạch động lòng, không còn trách hay oán hận con vật vừa suýt g·iết cậu, Thạch cảm thấy thật có lỗi khi đã t·ấn c·ông nó, hay chính xác hơn là đã đến tổ của nó một cách vô tình hay cố ý.
Sau khi đẻ xong, con trằn tinh, có lẽ đã quá kiệt sức, nó cuộn tròn lại, vòng tròn nhỏ hơn đủ để ôm lấy những quả trứng mỏng manh kia. Nó xoắn vài vòng để thân mình vùi xâu hơn vào đám lá cây, nó xoắn thêm một vòng nữa để những cái lá cây khô phủ lên những quả trứng. Máu của nó, máu của Thạch, đất, đá, lá cây, tất cả đều trộn lẫn và vùi dần xuống. Sau khi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, lúc này, nó mới thực sự gục xuống, nó, cái mắt còn lại của nó nhắm lại, một cách đau đớn và ướt át.
Thạch cảm thấy buồn.
Cậu cũng có cha mẹ, nhưng đều đã già yếu, Thạch nhìn nó rồi lại nhớ đến cha mẹ của mình, nhớ đến cha nuôi. Nó chẳng t·ấn c·ông chúng ta để kiếm mồi như ta tưởng, nó thực sự đã bảo vệ tổ của mình, có lẽ nó đã nằm im ở đây đủ lâu để lá cây phủ lên che kín cả thân người nó để chờ ngày dọn ổ. Vậy mà ngay cái giây phút thiêng liêng nhất cuộc đời ấy, cậu, một phần trong nhóm đi săn đã phá huỷ tất cả. Nhà vua, mọi người, không ai nói gì, họ chỉ lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng này một cách buồn nhất có thể.
... Khi con vật đó đã nằm im, không ai khẳng định rằng nó còn sống hay đ·ã c·hết. Có thể nó quá kiệt sức, cũng có thể nó đã ra đi. Trưởng làng cũng vậy, tuy nó đã t·ấn c·ông ông, nhưng những gì ông nhìn thấy cũng đủ làm ông cảm thấy rung động, Ông sai cận vệ Mão mang một con hươu trong những con mà ông đã săn được để lại gần con trằn tinh đó.
- Chúng ta đi thôi, hy vọng rằng một lúc nào đó nó khoẻ dậy, nó ăn mà lấy sức.
Mọi người quay đi trong im lặng và sự tiếc nuối, chỉ có Thạch và chú Hoàng là người đi sau cùng, cậu dành phần sức lực còn lại để hất thêm đất và lá cây khô, che phủ được một phần nào cơ thể nó. Con hươu cũng được đem lại gần phần đầu của con trằn. Thạch hy vọng rằng, khi nào nó tỉnh, nó có thể ăn ngay con mồi này để lấy sức, nhưng nó đã không mở mắt, nằm bất động ở đó.
"Cha nuôi, con hy vọng rằng, con đã không g·iết nó, hy vọng nó còn sống." Chú Hoàng không nói gì. Ông chỉ đưa tay ôm lấy vai Thạch rồi cùng dìu nhau ra về. Lúc này sự chú ý đổ vào Thạch, sự dũng cảm mà nhanh trí của cậu đã được trưởng làng chứng kiến toàn bộ.
- Này chàng trai, cậu nói cậu tên gì nhỉ?
- Dạ, cháu tên Thạch, chú Hoàng đội trưởng đây là cha nuôi cháu.
- Dạ vâng! Nó tên Thạch, là con một gia đình trong làng, nhà bác ấy khó khăn nên từ bé con đã dạy dỗ Thạch - Chú Hoàng đỡ lời.
Trưởng làng nói tiếp:
- Cậu khóc dũng cảm và nhanh trí lắm, cậu rất khoẻ mạnh nữa, đặt biệt là ta không ngờ cháu lại có lòng nhân từ như vậy.
Được trưởng làng động viên, Thạch cảm thấy an ủi phần nào, nhưng cậu vẫn cảm thấy một chút hoang mang. Cậu còn khá buồn vì chuyện con trằn khiến khi được nhà vua khen, Thạch cũng khó lòng mở một nụ cười trọn vẹn.
Quãng đường trở về lều trại còn khá xa, trên đường đi, chú Hoàng và Thạch đã thấm mệt và trưởng làng lúc này lại là người mở lời trước:
- Mấy chục năm nay, ta đã săn nhiều thú rừng, nhiều quái thú, nhưng kỳ thực đây là lần đầu tiên ta đối mặt với một con quái thú t·ấn c·ông ta mà nó không bị g·iết hại ... và đây cũng là lần đâu tiên ta gặp cảnh tượng này. Không biết nói gì hơn, có lẽ ta và những cận vệ của ta đã g·iết hại phải những con thú đang làm cha, làm mẹ, những con thú còn đang tìm kiếm thức ăn về cho gia đình, cho những con con của nó.
Một thoáng buồn trên gương mặt của trưởng làng, gương mặt đã nhiều nếp nhăn, râu cũng đã bạc và từng trải. Ông quay ra phía sau rồi lấy cây cung của mình ... rồi đi chậm ngựa lại để đi cùng Thạch.
- Ta tặng cho cháu cây cung này... ta đã đi săn cùng nó nhiều năm nay, ta rất quý nó, nó là một cây cung tốt, nhưng ta sẽ quyết định từ nay không đi săn nữa. Ta tặng cho cháu để thay lời cảm ơn!
Một quyết định bất ngờ của trưởng làng, đi săn vẫn là một thú vui của ông mà ai cũng biết, người dân trong làng vẫn không quên được có những cuộc đi săn lớn dài ngày, ông đem nhiều sản vật rừng về và ban phát cho dân làng, nhìn ảnh một người thợ săn đã già, tóc râu đã bạc oai vệ cưỡi trên lưng những con ngựa tốt nhất, khoẻ mạnh nhất, vẫy tay đón chào những thần dân của ông đã in sâu và lòng nhiều người.
- Ta đã già rồi, không còn nhanh nhẹn như xưa nữa. Nay giải nghệ cũng được rồi. Cháu nhận nó chứ?
Chẳng có lý do nào khiến Thạch không thể không nhận món quà này từ nhà vua được, hay cậu lúc ấy, hoang mang hay quá vui mừng, Thạch quên đi cả những v·ết t·hương đã chảy máu trên cơ thể. Trên ngựa, Thạch cúi đầu nhận lấy cây cung quý.
Họ cùng nhau đi về nơi cắm trại, thày lang ngay lập tức được gọi để chữa trị v·ết t·hương cho Thạch. Chiến lợi phẩm hôm nay chỉ có hai con nai, hơi ít so với bình thường nhưng tất cả đều rất vui vẻ, vui nhất có lẽ không ai khác, chính là Thạch. Kết thúc một buổi đi săn thú vị cùng trưởng làng.
Tướng quân và đội trưởng đội thợ săn số 1 cũng đã đem về một số thú rừng, họ “góp gạo” với trưởng làng và cùng thưởng thức nó. Duy chỉ có một điều khiến tên đội trưởng đội số 1 lo lắng. Ông cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm và không giống trưởng làng mọi lần. Ông để ý đến từng cử chỉ của tất cả mọi người, và cả cung tên mà Thạch đang giữ nó khư khư bên mình.