Hôm nay thời tiết tốt, vạn dặm không một bóng mây.
Trong Minh Phương viên phía tây cung nội uyển Bách phi long trọng cử hành bữa tiệc. Trên đại yến nội ngoại mệnh phụ tụ tập, ngồi đầy quần áo sặc sỡ, trang điểm lộng lẫy, chuyện trò vui vẻ, còn có cao lương mỹ vị, ca múa trợ hứng, cực kỳ náo nhiệt.
La Thư tới không sớm, khi nàng mang theo Tề Vân và Lâm Thấm đi vào chúc mừng Bách phi, bên cạnh Bách phi đã vây quanh rất nhiều mệnh phụ, quý nữ, quần áo đẹp đẽ, trang sức leng keng, hương thơm ngào ngạt, thơm say lòng người.
Bách phi vốn vô cùng không vừa mắt với nữ quyến Lâm gia, nhưng hôm nay tâm tình của nàng thật sự quá tốt rồi, cho dù thấy mẫu thân, đại tẩu và muội muội của Tề Vương phi cũng vẻ mặt tươi cười, ngược lại còn gọi Lâm Thấm tới, hiền hòa tâm sự vài câu việc nhà với nàng.
Lâm Thấm từ trước đến giờ yêu xinh đẹp, hôm nay dĩ nhiên ăn mặc rất đẹp. Trên người mặc áo tay rộng bằng gấm cung đình màu hồng nhạt thêu chìm cúc sen đan xen, cổ áo chéo, màu sắc nhẹ nhàng, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa thuần khiết như tuyết càng thêm lóng lánh trong sáng, phía dưới phối với váy mã diện bằng sa tanh hoa văn song lan đan xen với thêu chìm bảo tương hoa, trong sáng nhạt giống như điểm chút vàng, lại mang một chút lam, màu sắc vô cùng vui tai vui mắt, váy nhiều kiểu hoa văn hoa lan, ngụ ý phong phú, ánh sáng lung linh, đoan chính thanh nhã hoa mỹ.
(*) Bảo tương hoa: hoa văn cát tường truyền thống, một trong tam bảo cát tường, thịnh hành trong thời kỳ Tùy Đường Trung Quốc. Tam bảo gồm có bảo tương hoa (hoa văn cát tường), dao tiền thụ (cây rụng tiền), tụ bảo bồn (chậu châu báu).
Mặc dù Bách phi hả lòng hả dạ, khí thế tự đắc, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thấm như vậy, trong lòng vẫn không thoải mái, “Ngày hôm nay a Thấm ăn mặc thật dễ nhìn.” Trong giọng nói vô tình mang theo chút chua chát.
“Mỗi ngày ta đều ăn mặc rất đẹp mắt.” Lâm Thấm gương mặt ngây thơ hồn nhiên, buông tay Bách phi đang kéo ra, nhẹ nhàng xoay hai vòng, “Bách phi nương nương, bộ váy này của ta nhìn có đẹp không?” Sau khi xoay hai vòng, nàng đã cách Bách phi một khoảng. Nếu như Bách phi lại định kéo tay nàng thân thiết nói chuyện tiếp thì lại phải vẫy tay gọi nàng lại.
Bách phi mỉm cười khích lệ, “Đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt.”
Dương Linh đã đứng bên cạnh Bách phi rồi, hôm nay nàng không nhiều lời, lúc này lại “Ah” một tiếng, “Lâm nhị tiểu thư, chiếc váy này của ngươi nhìn thẳng là một màu, nhìn nghiêng lại là một màu khác, lúc chuyển động lên thật đẹp mắt nha.”
Lâm Thấm mặt mày nhẹ nhàng, “Dương đại tiểu thư ngươi rất có ánh mắt!”
Cuối cùng có người thấy được chiếc váy này của nàng đẹp ở chỗ nào rồi, Lâm Thấm sinh ra cảm giác tri kỷ, vui mừng kéo tay Dương Linh thì thầm nói chuyện, “Chất liệu chiếc váy này rất khó được, trên thị trường không mua được đâu, là do một vị sư phụ nổi tiếng ở Tô Châu mất không biết bao nhiêu công phu mới làm ra được đấy.”
Dương Linh nghe say sưa ngon lành, “Thật sao? Không trách được xinh đẹp như vậy, rất khác biệt như vậy.”
Hai vị cô nương nhìn có vẻ vô cùng thân mật.
Bách phi không khỏi có vài phần không vui trong lòng, “Vị Dương đại tiểu thư này xuất thân từ Hộ Quốc công phủ, nên rất có ánh mắt, lời nói làm việc rất có chừng mực chứ? Chẳng lẽ nàng ta không biết rằng Lâm Thấm là muội muội của Tề Vương phi, từ trước đến giờ bản cung đều không thích sao? Trước mặt bản cung lại thân thiết với Lâm Thấm như vậy, quả thật buồn cười.”
Thẩm Minh Châu tới rất sớm, nàng cắn cắn môi, nhìn Lâm Thấm và Dương Linh cười như hoa nở, trong lòng rối bời, “Chẳng phải Dương cô nương ngươi đã biết Sở Vương điện hạ ái mộ a Thấm rồi sao? Vì sao lại vẫn quan hệ tốt với a Thấm như vậy? A Thấm, ta và ngươi là thân thích, là biểu tỷ muội, đã nhiều năm như vậy ngươi không chịu có quan hệ tốt với ta, nhưng lại đối xử tốt với Dương cô nương mới quen biết không lâu như vậy. A Thấm, ngươi… ngươi thật vô tình…”
“A Thấm, ngươi và Dương cô nương tốt như vậy nha.” Thẩm Minh Châu là một cô nương không giấu giếm được tâm sự, không tự chủ được tiến lên trước hai bước, vừa hâm mộ lại hơi ghen tỵ nói.
“Đúng vậy nha, ta thích nàng.” Lâm Thấm không hề để ý gật đầu, khoác tay Dương Linh.
Thẩm Minh Châu giống như uống dấm, đừng nhắc tới chua bao nhiêu, “A Thấm, ta là biểu muội của ngươi đó, ngươi nên rất thích ta chứ?”
Lâm Thấm cười một tiếng, “Cái này cũng không cần ta nói cho ngươi biết đi? Ngươi về nhà hỏi thử lệnh đường xem, hỏi nàng có thích nương của ta không, thì chuyện gì đều rõ ràng.”
Thẩm Minh Châu rất đau lòng, “A Thấm, ân oán giữa nương của ta và nương của ngươi đã là chuyện đời trước, tại sao phải để những chuyện cũ năm xưa đó ảnh hưởng đến tình nghĩa tỷ muội giữa chúng ta chứ? Nương của ta là nương của ta, ta không giống nương của ta. Ta rất muốn có quan hệ tốt với ngươi, làm một đôi biểu tỷ muội thân mật không khoảng cách.”
Lâm Thấm liếc nhìn nàng.
Tiêu Lan ám hại hai huynh muội La Giản và La Thư nhiều năm như vậy, La Thư và La Giản lại không hề đối phó tỷ muội khác mẹ này. Có chuyện cũ này để trước mặt, Thẩm Minh Châu lại nói muốn cùng Lâm Thấm kết thành đôi biểu tỷ muội thân mật không khoảng cách, đây quả thật không thể gọi là ngây thơ, không phải đơn thuần, là ngu ngốc.
Thẩm Minh Châu càng nói càng cảm thấy rất uất ức, “A Thấm, chúng ta có cùng ông ngoại, chẳng phải nên rất gần gũi rất thân thiết sao? Ta… ta rất đau lòng, dì không thích để ý đến ta, biểu tỷ cũng luôn luôn hờ hững ta, ta thật sự rất muốn thân mật thắm thiết với dì, biểu tỷ còn có a Thấm ngươi, giống như người một nhà, tại sao các ngươi lại không chịu tiếp nhận ta chứ?”
Lâm Thấm bị nàng chọc tức, “Ngươi muốn giống như người một nhà với chúng ta thì chúng ta phải tiếp nhận ngươi sao? Nhất định phải theo tâm ý của ngươi sao? Thẩm Minh Châu, uổng công ngươi lớn như vậy rồi, dường như vốn không hiểu ngươi tình ta nguyện là có ý gì.”
Thẩm Minh Châu rất không phục, đang định tiếp tục lý luận với Lâm Thấm, đoàn người Tương Dương trưởng công chúa, Trấn Quốc công phu nhân đến.
Tương Dương trưởng công chúa khí sắc cực tốt, thần thái phấn khởi, từ trước đến giờ Trấn Quốc công phu nhân luôn thích giả bộ bệnh nhẹ, hôm nay lại tinh thần tỏa sáng.
Đi bên cạnh Trấn Quốc công phu nhân là thiếu nữ tuổi xuân, một tấc không rời bà, đó chính là cháu gái của bà Phó Bảo rồi.
Bách phi tự mình đứng dậy nghênh đón Tương Dương trưởng công chúa và Trấn Quốc công phu nhân, lại kéo tay Phó Bảo khen mấy câu, “Thật đúng là dáng dấp đẹp, tính tình tốt, cô nương Phó gia quả nhiên không giống bình thường.”
Phó Bảo không ngờ Bách phi sẽ đối xử đặc biệt với mình vài phần, vui mừng quá đỗi, nhẹ nhàng khom gối, “Tạ nương nương khích lệ, không dám nhận.” Phó Bảo vui mừng khấp khởi nhìn Trấn Quốc công phu nhân, Trấn Quốc công phu nhân cười gật đầu với nàng, sắc mặt cũng cực kỳ hài lòng.
“Bách phi nương nương thích Phó cô nương từ khi nào vậy?” Thẩm Minh Châu cắn môi.
Lâm Thấm khinh thường, “Nàng ta nào thích Phó Bảo, vì Phó Bảo theo chân Tương Dương trưởng công chúa và Trấn Quốc công phu nhân đến đây, hiểu chưa?”
Người sáng suốt khẳng định đã sớm nhìn ra được, Bách phi khích lệ Phó Bảo là đang lấy lòng Tương Dương trưởng công chúa. Cho dù nàng là sủng phi trong cung, trông coi lục cung, cũng không dám đắc tội Tương Dương trưởng công chúa đúng không? Hoàng đế luôn luôn sủng ái Tương Dương trưởng công chúa vị muội muội cùng mẹ này, đừng nói một Bách phi, cho dù thêm mấy vị cung phi được sủng ái nữa cũng không được coi trọng bằng Tương Dương trưởng công chúa.
Thẩm Minh Châu ngây ngốc, cười lấy lòng, “A Thấm ngươi thật thông minh, về sau ngươi dạy ta nhiều chút, được không?”
Lâm Thấm sưng mặt lên, “Tai họa của con người chính là thích lên mặt dạy đời, ta không có ham mê này."
Thẩm Minh Châu u oán nhìn Lâm Thấm, “A Thấm, ngươi quá vô tình rồi.”
Lâm Thấm bị nàng dây dưa nhức đầu, cảm thấy tình nguyện đối mặt với Bách phi cũng không muốn đối mặt với nàng, không quản Tương Dương trưởng công chúa vẫn còn đang cùng Bách phi chờ hàn huyên, đã kéo Dương Linh đi đến, “Cô, ngài đã tới rồi? Không tiếp đón từ xa được, không tiếp đón từ xa được.” Thấy Tương Dương trưởng công chúa, nghịch ngợm cười nói.
Tương Dương trưởng công chúa thấy Lâm Thấm, cười đến híp mắt lại, “A Thấm, cháu nhìn thấy cô còn không mau tới nghênh đón, dây dưa đến giờ mới đến, phải bị tội gì?”
Lâm Thấm cười hì hì đẩy Dương Linh tới trước mặt nàng, “Cô, cháu tới muộn vì có lý do mà. Nào, vị này là đại tiểu thư của Hộ Quốc công, cháu mới nói chuyện với nàng, nói đến quên tất cả, đến bây giờ mới biết cô ngài đã tới.”
Tương Dương trưởng công chúa đã sớm nghe Lương Luân nhắc đến Dương đại tiểu thư, lúc này không khỏi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Linh, “A Thấm cháu đừng nói, vị Dương đại tiểu thư này thật sự là phong hoa tuyệt đại, nếu nói chuyện với nàng mà quên hết tất cả, cô tin tưởng.”
Các khuê tú ở bên cạnh đều lộ ra vẻ ghen ghét trong mắt.
Tương Dương trưởng công chúa tính tình sáng sủa, nhưng người được nàng khích lệ như vậy cũng rất ít thấy.
Dương Linh tự nhiên thoải mái nói cám ơn Tương Dương trưởng công chúa, “Trưởng công chúa điện hạ quá khen.”
Tương Dương trưởng công chúa lại liếc nhìn Dương Linh, cười nói: “Ngươi là một trong ba vị nữ vương ở bách hoa hội, đúng không? Bách hoa hội hôm đó ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, biết Bách phi nương nương khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với ta, nên lười biếng không tới. Vào lúc này ta đang hối hận rồi đó, nếu biết trên bách hoa thịnh hội có cô nương quốc sắc thiên hương giống như ngươi, cho dù thân thể ta không thoải mái cũng phải tới đây nhìn cho đã con mắt.” Vừa nói chuyện, nàng gỡ một trâm phượng rực rỡ lóa mắt trên búi tóc xuống đưa cho Dương Linh, làm lễ ra mắt.
Thân trâm phượng này dùng vàng ròng đánh thành, đầu trâm hình chim phượng, trong hai mắt nạm hồng bảo thạch như ngọn lửa, vừa nhìn đã biết không phải vật thường.
Đám người Bách phi thấy Tương Dương trưởng công chúa lần đầu gặp mặt đã tặng trâm phượng như vậy cho Dương Linh, đều có vài phần kinh ngạc. Bách phi càng thêm trong lòng khẽ động, “Chẳng lẽ trưởng công chúa cũng nghe nói Dục nhi thường đến Hộ Quốc công phủ, vì vậy mới đặc biệt coi trọng Dương đại tiểu thư sao?” Nghĩ tới đây, một chút bất mãn mới vừa rồi của nàng đối với Dương Linh đã tan thành mây khói.
“Dương cô nương và a Thấm có quan hệ tốt, Tương Dương trưởng công chúa mới đối xử với Dương cô nương như vậy. Nếu như a Thấm cũng có quan hệ tốt với ta, trưởng công chúa cũng sẽ đối xử với ta khác với người khác đúng không?” Thẩm Minh Châu vừa hâm mộ lại cảm khái, trong lòng không nói rõ được có tư vị gì.
Phó Bảo lặng lẽ kéo Trấn Quốc công phu nhân, Trấn Quốc công phu nhân vội vàng xoay đầu, “A Bảo, sao vậy?”
Thấy Phó Bảo tỏ vẻ uất ức, biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, khẽ thở dài, nhỏ giọng an ủi nàng, “A Bảo, vào lúc này trưởng công chúa còn chưa xoay qua, chờ sau này nàng biết cháu ôn nhã nhu thuận, cũng sẽ đối xử tốt với cháu.”
Mặc dù Phó Bảo không vui trong lòng, nhưng trước mặt mọi người cũng không dám vô cớ gây rối, qua loa gật gật đầu.
Đến khi ngồi vào chỗ, vốn theo lệ thường, tất cả nội ngoại mệnh phụ đều ngồi vào theo phẩm cấp, các khuê tú chưa chồng được bố trí vị trí ngồi khoản đãi riêng. Bách phi lại an bài Dương Linh và Hộ Quốc công phu nhân ngồi cùng bàn, “Dương đại tiểu thư đường xa mà đến, còn chưa quen thuộc khuê tú kinh thành, vẫn ngồi chung một chỗ với Hộ Quốc công phu nhân, tương đối ổn thỏa.” Loại chuyện nhỏ như chỗ ngồi này cũng không có ai đến tranh luận so đo với sủng phi nàng, nên cứ quyết định như vậy.
Sơn Trăn Trăn cũng đi dự tiệc với Sơn phu nhân, Lâm Thấm dĩ nhiên ngồi chung một chỗ với nàng.
Thẩm Minh Châu muốn đi qua ngồi chung với Lâm Thấm, Lâm Thấm nói: “Xin cứ tự nhiên.” Nhưng mà sau khi ngồi xuống, nàng chỉ nói chuyện với đám người Sơn Trăn Trăn, không quan tâm đến Thẩm Minh Châu.
Thẩm Minh Châu lặng lẽo kéo Lâm Thấm, “Này, a Thấm, Dương cô nương không giống chúng ta, có thể cùng ngồi với Hộ Quốc công phu nhân, gần Bách phi nương nương như vậy. Ngươi, ngươi có khó chịu trong lòng không?” Nghĩ đến mình và Lâm Thấm đều thành người bị lạnh nhạt bị xem thường, thành người bị tổn thương, sinh ra cảm giác “Đều là người luân lạc chân trời, gặp nhau cần gì phải từng quen biết”.
Lâm Thấm tinh nghịch cười cười, không để ý đến nàng.
Bách phi nghĩ đến lúc nữa Sở Vương sẽ đến chào hỏi tạ ơn các vị công chúa, Vương phi, phu nhân, tự mình hành lễ với Hộ Quốc công phu nhân thì tự nhiên sẽ nhìn thấy Dương Linh rồi, “Đến lúc đó hắn đắm đuối đưa tình nhìn Dương đại tiểu thư, Dương đại tiểu thư ngượng ngùng cúi đầu, tình chàng ý thiếp, lại người có lòng thêm vài câu nỗ lực, còn sợ mồi lửa này không đốt lên được sao?” Bách phi nghĩ như vậy, tinh thần phấn chấn, khí thế hăng hái.
Nếu Cao Nguyên Dục cưới Dương đại tiểu thư làm Vương phi, Hộ Quốc công tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ phe Sở Vương rồi. Đến lúc đó văn có Bách gia, võ có Dương gia, lại thêm hoàng đế sủng ái tiểu nhi tử, lo gì đại sự không thành! Suy nghĩ của Bách phi càng bay càng xa, giống như đã có thể nhìn thấy nàng mặc địch y đầu đội mũ phượng ngồi trên đại điện vàng son lộng lẫy, tất cả văn võ bá quan đều phủ phục quỳ lạy hô chúc mừng, cảnh tượng tráng lệ…
Vinh Quốc công phu nhân và Thẩm Tướng phu nhân Trịnh thị thấy đều là nữ vương bách hoa hội nhưng Bách phi lại không hề có bất kỳ ưu ái gì đối với Trịnh Yến Yến và Thẩm Minh Châu, chỉ có phần coi trọng mỗi Dương Linh, trong lòng đều chua chát.
Rượu qua ba tuần, món qua năm vị, cung nữ tới bẩm báo, “Nương nương, Sở Vương điện hạ muốn mời rượu các vị Vương phi, công chúa và các phu nhân.”
Bách phi tươi cười, “Hài tử ngốc này, hắn nhất định nghĩ tới các vị mệnh phụ đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật bản cung, muốn nói cám ơn các vị đấy.”
Mọi người đang ngồi đây đều cùng khen ngợi, “Sở Vương điện hạ thật hiếu thuận!” Hâm mộ Bách phi không dứt.
Bách phi lâng lâng.
Cao Nguyên Dục mặc hoa phục bằng gấm màu tím nhạt chậm rãi đi tới, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Vóc người cao to rắn rỏi, khí chất cao lớn lạnh lùng, là một nam tử nhưng khuôn mặt kia lại thật sự quá đẹp đẽ quá dễ nhìn, mặt như mỡ đông, mũi như túi mật treo, đôi mắt lại lớn mà thon dài, đuôi mắt hơi cong, dáng như hoa đào, ánh mắt tự nhiên lưu động như nước chảy, mặt tràn đầy thâm tình, khiến tâm thần người ta nhộn nhạo!
Kể cả Tương Dương trưởng công chúa đều nhìn Cao Nguyên Dục thêm vài lần, “Bách phi sinh một nhi tử tốt. A Dục tiểu tử thúi này khi còn bé chính là tiểu mập mạp đáng yêu cậy mạnh, nhưng bây giờ càng lớn càng dễ nhìn, càng ngày càng có khí thế rồi.”
Cao Nguyên Dục chậm rãi đến trước mặt Bách phi, trang trọng vái bốn vái, chúc thọ Bách phi.
Bách phi tươi cười rạng rỡ, “Dục nhi, đứng lên đi.”
Cao Nguyên Dục đứng lên, lại nói tạ ơn với mọi người đang ngồi đây, “Chư vị phu nhân trong bận rộn thu xếp công việc bớt chút thời gian tới đây dự tiệc, chúc mừng sinh nhật mẫu phi, bổn vương vô cùng cảm kích.” Lệnh cho nội thị cầm ly rượu tới đây, rót đầy một ly rượu, cạn trước.
Bách phi cực kỳ hài lòng.
Vương phi công chúa, các phu nhân đức cao vọng trọng đều được Cao Nguyên Dục mời rượu từng người.
Đến Hộ Quốc công phu nhân, Cao Nguyên Dục biết Dương Linh cũng ngồi ở đây, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, “Dương phu nhân, xin thứ cho bổn vương thất lễ, có lệnh ái đang ngồi, bổn vương không tiện ngẩng đầu, cũng không phải bất kính với phu nhân.” Dáng vẻ theo khuôn phép cũ, không dám vượt qua giới hạn.
Trong lòng Bách phi siết chặt.
Nàng vẫn cho rằng Cao Nguyên Dục đã đáp ứng nàng, nhưng đến giờ khắc này lại cảm thấy rất kinh ngạc, cảm thấy có gì không đúng.
Đại tẩu Bách phi là Vương thị lại không cảm thấy có gì không hay, cười trêu ghẹo, “Chẳng phải ở bách hoa hội Sở Vương điện hạ đã tự mình bình xét Dương đại tiểu thư là nữ vương rồi sao? Việc gì đến giờ phút này còn giữ lễ chứ?”
Cao Nguyên Dục kính rượu Hộ Quốc công phu nhân xong, đến trước mặt nàng, nghiêm mặt nói: “Mợ, bổn vương đến đều chưa hề nhìn Dương đại tiểu thư. Ba vị nữ vương ở bách hoa hội, cho dù là cô nương nào bổn vương đều chưa từng nhìn một ai, ba vị nữ vương đều là kim tôn ngọc quý, cô nương gia trong sạch, bổn vương là nam tử, nào dám tùy ý khinh nhờn?”
Lâm Thấm cười hì hì trốn sau lưng Sơn Trăn Trăn, lấy một thiên lý nhãn ra nhìn về phía Cao Nguyên Dục, “Thật rõ ràng nha, hì hì.” Thấy Cao Nguyên Dục xuất hiện rõ ràng trong thiên lý nhãn, Lâm Thấm mặt mày hớn hở.
Dáng vẻ dõng dạc của Cao Nguyên Dục cũng được nàng nhìn vào trong mắt.
“Cao tiểu bàn ngươi rất biết giả vờ.” Lâm Thấm nhìn say sưa ngon lành.
“A Thấm, dễ nhìn không?” Sơn Trăn Trăn nhỏ giọng hỏi nàng.
Lâm Thấm vui vẻ, “Trăn Trăn, ngươi cũng liếc nhìn xem, cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện.”
Sơn Trăn Trăn nhìn trộm bốn phía, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Cao Nguyên Dục, không có ai để ý đến nàng, nên nhận lấy thiên lý nhãn từ trong tay Lâm Thấm, len lén nhìn về phía Cao Nguyên Dục đứng.
“Như thế nào?” Lâm Thấm nhỏ giọng hỏi.
Sơn Trăn Trăn le lưỡi, “Hắn thật đúng là nhiệt huyết sôi trào.” Trả thiên lý nhãn lại cho Lâm Thấm.
Nơi này cách xa, không nghe rõ được Cao Nguyên Dục đang nói cái gì. Nhưng mà trong bữa tiệc có không ít cung nữ hầu hạ, một đồn mười, mười đồn trăm, mọi người đều nghe được lời hắn nói.
Thẩm Minh Châu nghe được cung nữ thuật lại, đau lòng cúi đầu. Sở Vương điện hạ hắn chưa hề nhìn ta, hắn chưa hề nhìn ta… Nếu đổi lại là a Thấm, hắn còn có thể không nhìn sao? Không nhìn sao?
Cao Nguyên Dục nghiêm chỉnh hữu lực nói vậy, đại tẩu Bách phi Vương thị lại đau khổ rồi. Nàng vốn định thừa dịp trêu ghẹo một phen, tiện thúc đẩy hôn sự của Cao Nguyên Dục và Dương Linh, nhưng đã đến bước này, mấy lời mà nàng đã chuẩn bị từ lâu, đọc thuộc làu rồi còn nói ra khỏi miệng như thế nào được?
Vương thị nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, cười hỏi, “Dương đại tiểu thư còn chưa gả cho người đúng không?”
Mặc dù chuyện này hoàn toàn khác với chuyện trước, nhưng nàng vẫn phải mở miệng, không thể bỏ qua cơ hội tốt trước mắt được.
Vương thị đang nghĩ nên kéo đề tài lên trên người Cao Nguyên Dục như thế nào, Dương Linh đã lặng lẽ đứng lên, bước chân nhẹ nhàng rời đi, Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười nói, “Bát tự của tiểu nữ hơi kỳ quái, vì vậy cho đến nay hôn sự vẫn chưa định được. Không dối gạt Vương phu nhân, tiểu nữ cầm tinh con khỉ, Dịch đại sư từng bói quẻ cho tiểu nữ, nói tiểu nữ nhất định phải kết duyên với nam tử cầm tinh con rồng mới có thể già đến đầu bạc được.”
“Nam tử cầm tinh con rồng sao? Ta vừa đúng biết một người.” Tương Dương trưởng công chúa cười chỉ La Thư, “Tiểu nhi tử của La thư chính là cầm tinh con rồng.”
La Thư vội nói: “Đây chính là đúng dịp. Khuyển tử cũng được đại sư xem cho, nói nếu khuyển tử cưới nữ hài cầm tinh con khỉ, nhất định có thể cầm sắt hòa hài, loan phượng hòa minh.”
“Vậy sao?” Hộ Quốc công phu nhân vừa mừng vừa sợ.
Vương thị trợn mắt há hốc mồm.
Bách phi giận đến tim gan phổi đều đau.
Nàng muốn thúc đẩy hôn sự của Cao Nguyên Dục và Dương Linh, không phải muốn thúc đẩy Lâm Hàn và Dương Linh!
Nếu Lâm Hàn thật sự cưới Dương Linh, Tề Vương như hổ thêm cánh rồi, đây là chuyện nàng không muốn thấy nhất!
Mặc dù Bách phi một lần không tình nguyện một vạn lần không tình nguyện, nhưng một khi xui xẻo thần tiên thật sự cũng khó cứu. Cao Nguyên Dục kính rượu từng người xong đã cáo từ rời đi, “Mẫu phi, hài nhi phải đến Tử Thần điện hầu hạ phụ hoàng. Phụ hoàng đã đến giờ uống thuốc bổ, nhưng vẫn không thích uống, nếu có hài nhi khuyên sẽ tốt hơn nhiều.”
Mặc dù Bách phi tức cành hông cũng không tiện dạy dỗ hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, huống chi hắn muốn đi hầu hạ hoàng đế uống thuốc bổ cũng là chuyện đứng đắn, không thể làm gì khác hơn đành tạm thời thả hắn rời đi.
Ai ngờ Cao Nguyên Dục rời đi không bao lâu, đại thái giám bên cạnh hoàng đế Bàng Đắc Tín đã tới, mặt nịnh hót cười nhũn nhặn, “Bách phi nương nương, đây thật đúng là trùng hợp, khi Sở Vương điện hạ đến Tử Thần điện, vừa đúng Hộ Quốc công và Lâm đại nhân đều ở đó, Sở Vương điện hạ đã nói chuyện trên yến hội, hoàng thượng vui mừng ‘Có chuyện lạ này?’ nên đã làm mai cho hai nhà, Hộ Quốc công và Lâm đại nhân đầy miệng đáp ứng, đã thành sui gia!”