“Ngươi nói cái gì?” Bách phi đột ngột đứng lên, la thất thanh.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến kết quả này, hoa dung thất sắc, kinh hoàng luống cuống.
Không chỉ có Bách phi, người ngồi đây đều cảm thấy chuyện này thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, túm năm tụm ba nghị luận, vẻ mặt kinh ngạc.
Bàng Đắc Tín hầu hạ bên cạnh hoàng đế lâu ngày rồi, đã trải qua nhiều, hắn giống như không nhìn thấy Bách phi luống cuống, cười theo nói: “Bẩm nương nương, Hộ Quốc công và Lâm đại nhân đã xưng hô sui gia với nhau, hôn sự của Lâm nhị công tử và Dương đại tiểu thư đã đính lên bảng. Đây chính là chuyện đại hỉ sự, hoàng thượng nói, chuyện vui này được thúc đẩy trên sinh nhật của nương nương, nương nương có công, nên được ngợi khen. Sợ rằng chút nữa ban thưởng sẽ đến.”
Bách phi tức đến thiếu chút nữa phun máu.
Ai cần khen thưởng gì chứ? Hộ Quốc công và Lâm gia lại thành thông gia, chuyện hôn sự này thật sự phiền chết người rồi, còn có ai có tâm tình muốn được ngợi khen gì?
Nàng tức giận dâng trào, sắp tức đến nổ tung lồng ngực nàng, nhưng Bàng Đắc Tín tâm phúc của hoàng đế đang vui vẻ đứng đây, Bách phi có tức đi nữa cũng chỉ đành tạm thời chịu đựng, trên mặt cứng rắn nặn ra ý cười, “Hoàng thượng nói đúng lắm, đây chính là đại hỉ sự.”
Nụ cười trên mặt Bàng Đắc Tín càng niềm nở hơn, nịnh hót, “Nương nương đây là cao hứng quá đi? Kể cả chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân và Lâm đại phu nhân đều quên nói.”
Bách phi đau đớn từng cơn trong lồng ngực, giả bộ như chợt ngộ ra, “Còn không phải như vậy sao? Bổn cung đây là thật vui mừng, lại quên chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân.”
Trong lòng nhỏ máu, cố tình lại còn phải gượng cười, chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân trước, “Lệnh ái có chốn đi về tốt.” Lại chúc mừng La phu nhân, “Giai nhi giai phụ, La phu nhân có phúc lớn.”
Nàng vừa mở đầu, người còn lại đều giả bộ như nằm mơ mới tỉnh, rối rít chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân.
Vinh Quốc công phu nhân và Thẩm Tướng phu nhân Trịnh thị đầu tiên kinh hãi, sau đó mừng rỡ.
Vinh Quốc công phu nhân hy vọng xa vời Trịnh Yến Yến có thể trở thành Sở Vương phi, Trịnh thị cũng là một người mơ ước Cao Nguyên Dục, bây giờ biết được Dương Linh cường địch này đã hứa gả cho Lâm Hàn rồi, sao có thể không vui mừng được? Hai vị tươi cười rạng rỡ liên tục nói lời chúc mừng, đa dạng đổi mới, không sợ người khác phiền.
Tương Dương trưởng công chúa xung phong nhận việc đòi làm mai, “La phu nhân, hôn sự của trưởng tử ngài do ta làm mai, hôn sự của thứ tử cũng giao cho ta đi.”
La phu nhân vội nói: “Đây chính là chuyện tốt cầu còn không được. Trưởng công chúa điện hạ, chỉ sợ quá làm phiền ngài.”
Tương Dương trưởng công chúa cười tươi, “Con người của ta cũng không sợ phiền toái, chỉ cần ngài cho bà mối phong bao dày, ta chạy bao nhiêu chuyến đều được.”
Hộ Quốc công phu nhân cũng vội vàng nói cám ơn Tương Dương trưởng công chúa: “Làm phiền trưởng công chúa vất vả, thật băn khoăn.”
Tương Dương trưởng công chúa nói: “Nếu băn khoăn thì phong bao lì xì phải lớn hơn một chút. Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.”
Nàng vẻ mặt sống động, lời nói khôi hài, tất cả mọi người bị nàng chọc đến cười to.
Mọi người cười đến càng vui sướng, trong lòng Bách phi càng đắng chát.
Không chỉ đắng, còn chua chát, một luồng chua xót thật sự trào lên, cực kỳ khó chịu.
Vậy cũng khó trách nàng.
Nàng vất vả cực nhọc dựng đài, kết quả lại khiến Hộ Quốc công phủ và Lâm gia hát xướng, mưu đồ rất lâu, hy vọng lâu như vậy, tất cả vất vả cần cù lao lực trôi theo dòng nước chảy, bảo nàng sao không giận, sao không hận, sao không oán được chứ.
Đại tẩu nhà mẹ Bách phi Vương thị biết hôm nay nàng làm việc không hiệu quả, trong lòng âm thầm kêu khổ, rầu rĩ sau khi trở về Bách gia nên giải thích cho đám người Bách đại học sĩ như thế nào.
Tương Dương trưởng công chúa thẳng thắn chân thật, đã thúc giục hỏi Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân hôn kỳ rồi, “Các ngươi định khi nào thì cho hai hài tử thành thân vậy? A Hàn đã trưởng thành rồi.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Thái phu nhân nhà ta thương yêu tiểu nữ nhất, tiểu nữ phải lấy chồng, cho dù như thế nào lão nhân gia đều muốn nhìn tận mắt, vì vậy xin trưởng công chúa điện hạ tha thứ, chắc phải đợi mấy tháng sau.”
La phu nhân cười nói: “Nhà ta cũng giống vậy. Gia phụ ở Tây Bắc xa xôi, lại đảm nhiệm chức vụ nguyên soái, không biết đến khi nào lão nhân gia ông mới có thể hồi kinh.”
Tương Dương trưởng công chúa hơi kinh ngạc, “La Hầu gia lão nhân gia cũng muốn trở lại à?”
La phu nhân gật đầu, “Đúng vậy, lão nhân gia đã viết thư hỏi thăm hôn sự của a Hàn mấy lần, vả lại liên tục căn dặn, nếu như định hôn sự, phải thông báo cho ông. Ông muốn trở về tận mắt nhìn thấy cháu trai ngoại cưới vợ.”
Tương Dương trưởng công chúa và Hộ Quốc công phu nhân đều sợ hãi than, “Không ngờ La Hầu gia anh hùng như vậy, cũng có lúc nhi nữ tình trường!”
Càng nói càng hợp ý, khí thế ngất trời.
Họ càng vui mừng, Bách phi càng khó chịu trong lòng.
Khó chịu trong lòng không nói, còn phải tỏ vẻ vui sướng với những vị khách này, càng thêm hành hạ không thuộc về người.
Các khuê tú cách bàn tiệc khá xa, bên này đã xôn xao, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn mới biết tin tức.
Sơn Trăn Trăn vui mừng đẩy Lâm Thấm, “A Thấm, ngươi có nhị tẩu nha.”
Lâm Thấm sờ cằm, làm dáng vẻ bí ẩn, “Chuyện này sao, đã sớm trong dự liệu của ta.”
Sơn Trăn Trăn cười đánh nàng một cái, “Ngươi cứ giả vờ đi.”
Hai người hi hi ha ha, vô cùng sung sướng.
Cô nương ngồi cạnh cho dù quen hay không quen đều chúc mừng Lâm Thấm, Lâm Thấm thoải mái nói cám ơn từng người, “Đa tạ thịnh tình của chư vị, đến ngày đại hỉ của nhị ca ta, mời đến hàn xá uống ly rượu mừng.”
Tất cả mọi người cười cười, “Đó là đương nhiên phải đến phiền, cũng có thể dính chút hỉ khí.”
Thẩm Minh Châu ngây ngốc ngơ ngác ngồi một mình, quả thật không thể tin nổi chuyện mình nghe được là thật, “Nhị biểu ca Lâm gia muốn cưới Dương cô nương? Dương cô nương không gả cho Sở Vương điện hạ mà hứa gả cho nhị biểu ca? Đây là có chuyện gì, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ta đều hồ đồ.”
Nàng lúc thì nghĩ đến Sở Vương điện hạ còn chưa định ra hôn sự, trái tim thiếu nữ lại nhảy lên thình thịch, trên mặt ửng đỏ; lúc lại nghĩ đến thời gian trước Sở Vương điện hạ thường xuyên đến Hộ Quốc công phủ lấy lòng thật ra không phải vì mình mà là vì Lâm Hàn, trong lòng giống như tam cửu thiên uống nước đá, lạnh căm căm. Sở Vương dùng tình sâu như vậy với Lâm Thấm, nữ tử khác ái mộ cuồng dại hắn, hắn cũng sẽ không để ý đi?
(*) Tam cửu thiên: là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.
Thẩm Minh Châu ngây ngốc một lúc mới nhớ tới muốn tâm sự với Lâm Thấm. Nhưng nàng liếc nhìn chung quanh tìm Lâm Thấm, lại không thấy bóng dáng của Lâm Thấm đâu.
“Lâm nhị tiểu thư đâu?” Nàng hỏi cô nương ngồi bên cạnh.
Cô nương kia làn da trắng muốt, trên mặt bị rỗ, cười lên rất hiền hòa, “Lâm nhị tiểu thư và Sơn tiểu thư đi thay quần áo.”
“Vậy sao.” Thẩm Minh Châu muốn tìm Lâm Thấm lại tạm thời tìm không ra, khó tránh khỏi hơi thất vọng.
Sau khi Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn đi ra, hỏi mấy tiểu cung nữ, tìm được Dương Linh đang đứng dựa vào lan can bên hồ nước nhìn về phía xa.
“Vị cô nương này, dường như chúng ta đã từng gặp mặt.” Lâm Thấm giả bộ như không quen biết, đến gần Dương Linh.
“Đúng vậy, dường như đã từng gặp mặt.” Sơn Trăn Trăn cười tủm tỉm tham gia náo nhiệt.
“Có lẽ vào ngày nào đó năm tháng nào đó đời trước, chúng ta đã từng gặp thoáng qua ở đâu đó, nói cũng không chừng.” Dương Linh cũng giọng điệu đùa giỡn.
Ba người mỉm cười.
Lâm Thấm cười sung sướng, kéo cánh tay Dương Linh, “Lệnh tôn và gia phụ đã gọi nhau là thông gia, hôn sự của nhị ca ta và ngươi coi như đã quyết định. Dương cô nương, về sau ta phải gọi ngươi một tiếng nhị tẩu rồi.”
Dương Linh bừng đỏ mặt, giống như uống rượu say, càng thêm rất nhiều màu sắc, Lâm Thấm nhìn thấy thèm, cười hì hì, “Hiện giờ ngươi đã biết vì sao ta không chịu nhận làm tỷ muội với ngươi rồi đi? Ta không muốn để cho ngươi gọi ta là tỷ tỷ đâu, đầu tiên ngươi gọi ta là tỷ tỷ, sau này ta gọi ngươi là nhị tẩu, không tốt lắm nha, hì hì.”
Mặt Dương Linh càng đỏ hơn, nhẹ nhàng đánh Lâm Thấm, “Không cho nói bậy.”
“Đã tỏ vẻ chị dâu rồi đó.” Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn cùng kêu lên.
Dương Linh cảm thấy trên mặt nóng lên, xấu hổ xoay người, “Hai ngươi đều là nha đầu hư, không để ý tới các ngươi nữa.”
“Đừng nha, ngươi nhất định phải để ý đến chúng ta, bằng không nhị ca của ta (Lâm nhị ca) sẽ gấp gáp với chúng ta.” Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn cùng kêu lên.
Dương Linh mắc cỡ đến hy vọng giờ phút này trên mặt nước có thể có một chiếc thuyền nhỏ bơi tới, tiện chở nàng xuôi dòng, cách xa hai cô nương miệng bén răng sắc thích trêu ghẹo người này.
Lâm Thấm ôm lấy Dương Linh từ phía sau, cười sắp không kịp thở rồi, “Nhị ca đáng thương của ta hai ngày nay cứ gặp người lại hỏi nam hài nhi bảy tám tuổi thích ăn gì, thích chơi gì, chính là định lấy lòng Dương Dục đó. Haizzz, huynh ấy cũng hết cách rồi, huynh ấy muốn lấy lòng cô nương nhưng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn đành vòng vo sang tìm tới đệ đệ của cô nương người ta.”
Dương Linh nhanh chóng xoay người lại định bịt miệng Lâm Thấm, “A Thấm, không cho nói nữa, lại nói nữa ta sẽ tức giận, ta tức giận thật đó.”
Lâm Thấm cười hì hì tránh ra, Sơn Trăn Trăn tới đây giúp bừa một tay, ba cô nương cười đùa thành một đoàn.
Náo loạn một lúc, ba cô nương ngồi trong thủy các nói chuyện.
Dương Linh thấy Lâm Thấm đảo tròng mắt, không biết nàng lại định sinh ra chủ ý ranh mãnh gì, vội cười nói: “Những ngày qua Sở Vương điện hạ thường xuyên đến nhà ta chơi đùa với tiểu đệ nhà ta, nhưng mà mỗi lần sau khi chơi đùa với tiểu đệ nhà ta xong đều đặc biệt tán dương Lâm… người nào đó. A Thấm, hành động lần này của Sở Vương điện hạ thật đúng là dụng ý sâu đậm, sâu không lường được.”
Lâm Thấm vui vẻ, “Lâm… người nào đó là ai vậy? Ngươi có thể nói tên người đó cho ta được không?”
Thấy Dương Linh mắc cỡ đỏ mặt, nên không trêu ghẹo nàng nữa, cười hì hì nói: “Cao tiểu bàn là bạn chơi nối khố của ta, khi còn bé chúng ta cùng nhau chơi đùa, ta là nguyên soái, hắn là tên lính quèn, lính quèn chẳng phải nên nịnh bợ nguyên soái sao?”
Dương Linh và Sơn Trăn Trăn trăm miệng một lời, “Nhưng hiện giờ các ngươi đã trưởng thành rồi, ngươi không phải là nguyên soái, hắn cũng không phải là lính quèn.”
Lâm Thấm hắng giọng, ngồi thẳng người, giả vờ thâm trầm, “Hai vị này không rõ rồi, dấu ấn lưu lại thời ấu thơ rất quan trọng, sau khi trưởng thành vẫn không thể xóa nhòa được.”
Sơn Trăn Trăn dậm chân, Dương Linh vỗ tay, hai người đều cười đến thở không ra hơi, “A Thấm, ngươi quá buồn cười rồi, cười chết người rồi.”
Lâm Thấm và Dương Linh, Sơn Trăn Trăn đùa giỡn thật lâu, Sơn Trăn Trăn thúc giục nàng trở về, “A Thấm, chúng ta ra ngoài để thay quần áo, cũng không tiện lưu lại bên ngoài lâu.”
Lâm Thấm không chút để ý nhìn sắc trời, “Còn sớm mà.”
Tuy nói vậy, bị Sơn Trăn Trăn thúc giục, vẫn từ biệt Dương Linh, “Sau khi về nhà ta phải tự mình nói tin tức tốt này cho nhị ca, huynh ấy có dáng vẻ ngốc nghếch như thế nào, về sau ta sẽ kể lại cho ngươi.”
Cho dù Dương Linh phóng khoáng, vẫn mắc cỡ giống như tôm luộc chín, đỏ hết mặt.
Lâm Thấm đã từ biệt Dương Linh, nhưng vẫn còn lảm nhảm làu bàu, “Ta muốn nói cho nhị ca, huynh ấy có thể đạt được ước muốn đầu tiên phải cảm tạ ta, ta vẫn phí tâm lo liệu cho huynh ấy mà; thứ hai huynh ấy cần phải cảm tạ Bách phi nương nương, nếu như không phải Bách phi nương nương cố ý xếp đặt cục diện hôm nay, Hộ Quốc công và phu nhân chẳng phải còn tiếp tục mắt lạnh nhìn nhị ca ta bao lâu nữa sao? Làm phiền Bách phi nương nương có ý tốt. Ta là muội muội ruột thịt của huynh ấy, chưa nói đến một lòng suy nghĩ vì huynh ấy, kể cả Bách phi nương nương cũng giúp đỡ huynh ấy như vậy, haizzz, nhị ca à, huynh có tài có đức gì.”
Nàng thuận miệng ở đây, Dương Linh đỏ mặt nhẹ nhàng đánh nàng hai cái, Sơn Trăn Trăn quay lưng lại, bả vai không ngừng run run, cười không thể đè nén.
“Lâm nhị tiểu thư, thái hậu nương nương cho mời.” Một tiểu nội thị chừng mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mục tú tới đây truyền lời.
Chu thái hậu tuổi tác đã cao, không tiện ra Dưỡng Ninh cung, nàng lại một lòng sủng ái Lâm Thấm, sai người tới gọi Lâm Thấm cũng là chuyện thường, Sơn Trăn Trăn và Dương Linh đều không để trong lòng.
Lâm Thấm liếc nhìn tiểu nội thị này, thuận miệng hỏi: “Nhìn ngươi rất lạ mắt, đến Dưỡng Ninh cung khi nào?”
Tiểu nội thị này khúm núm tay chân hành lễ, “Thưa Lâm nhị tiểu thư, nô tài mới đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ vào tháng trước.”
Lâm Thấm gật đầu, “Vậy đúng rồi, ngày trước ta chưa từng thấy ngươi.”
Dương Linh và Sơn Trăn Trăn vẫy tay từ biệt Lâm Thấm, đưa mắt nhìn nàng theo tiểu nội thị này dần đi xa.