Tịch Nguyên bị sợ hãi mà tỉnh dậy.
Anh trong hoảng hốt đã mơ thấy ác mộng, cảnh tượng trong mơ đều đã vỡ vụn, chỉ mơ hồ nhớ được Loan Diệu đứng cách anh không xa, anh dùng hết toàn lực chạy về phía hắn, nhưng bọn họ từ đầu đến cuối vẫn cứ cách nhau xa như thế.
Tịch Nguyên ngồi dậy, sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Anh quay đầu nhìn một cái, một bộ chăn giường khác không được động qua, nhưng Loan Diệu cũng không ngủ bên cạnh anh. Tịch Nguyên bình tĩnh đứng dậy, lúc đứng lên hai cái chân mềm nhũn, cả người trên dưới đều đau đớn.
Anh vịn tường đi đến phòng tắm, kéo cửa ra, bên trong không có một bóng người.
Tịch Nguyên đứng ở cửa ngẩn người rất lâu. Giống như rất khó khăn tiêu hóa thực tại, qua một lúc lâu, anh mới bước vào trong.
Tịch Nguyên không mặc quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước gương. Từ cổ đến chân, khắp cơ thể đều là dấu vết hoan ái, có vết hôn, có dấu răng đậm nhạt, còn có vết bầm do Loan Diệu lấy tay miết ra, nhìn vào có chút đáng sợ.
Tịch Nguyên còn nhớ dáng vẻ khi Loan Diệu ở trên giường. Anh rất đau, nhưng cũng thầm vui mừng những dấu vết Loan Diệu để lại trên người anh. Ít nhất những thứ này có thể cho anh tưởng niệm, giống như vết sẹo nhàn nhạt trên trán anh.
Tịch Nguyên tư tâm hy vọng nó vĩnh viễn đừng biến mất.
Anh chậm rãi ngồi xuống, cúi thấp đầu, hai tay bưng kín mặt.
Một lát sau, cửa phòng tắm bị kéo ra. Tịch Nguyên mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Loan Diệu đứng ở cửa, nhíu mi nhìn về phía anh.
Tịch Nguyên giống như xác nhận mà gọi một tiếng: "Loan Diệu?"
Loan Diệu đi tới, cúi người bế anh lên, giọng rất không vui: "Anh không biết mặc quần áo đấy à?"
Tịch Nguyên nằm lên bả vai hắn, thấp giọng hỏi: "Sao em lại quay lại?"
Loan Diệu đặt anh lên giường, tiện tay kéo chăn đắp lên cơ thể anh, nghe vậy lại nhìn anh một cái: "Sáng sớm em trở về căn cứ cầm vali quay lại, thuận tiện mua điểm tâm. Nghĩ là trong chốc lát anh sẽ không tỉnh dậy, nên mới không gọi anh."
Tịch Nguyên lúc này mới nhìn thấy vali của Loan Diệu đang để ở cửa, trên bàn có mấy túi đồ. Anh sửng sốt một lát, không nhịn được nói: "Hôm nay đã vượt qua ba tháng."
Loan Diệu nhướng mày: "Cho nên?"
Ánh mắt của Tịch Nguyên lập tức chuyển sang ảm đạm: "Cho nên không cần đối tốt với anh nữa rồi."
Loan Diệu nhìn anh một lát, đột nhiên bật cười. Hắn cúi đầu nhìn Tịch Nguyên, có chút thờ ơ nói: "Tịch Nguyên, anh thật sự nghĩ em làm từ thiện à?"
Tịch Nguyên không hiểu hắn đang nói gì, lộ ra biểu tình ngơ ngác.
Loan Diệu nói: "Em ở trong lòng anh có bao nhiêu thiện tâm đây? Cùng người mình không thích nắm tay, ôm, hôn môi, người khác xin em một câu, em lập tức đồng ý cùng người ta lên giường?" Hắn giơ tay lên xoa xoa mặt anh, một khắc cũng không ngừng mà nói tiếp, "Hay trong lòng anh em lại là hình tượng độc ác xấu xa không thôi? Làʍ ŧìиɦ xong, xuống giường là có thể coi như người xa lạ?"
Đầu óc của Tịch Nguyên hiện giờ giống như đang bị chết máy không chịu hoạt động, khàn khàn lên tiếng: "Anh không có nghĩ em như vậy."
Loan Diệu lại cười, lần này cười có chút không biết làm sao. Hắn cúi người hôn Tịch Nguyên, ở khoảng cách thật gần mà nhìn chăm chú vào mắt anh: "Còn nghe không hiểu hả? Em chỉ cùng người mình thích hôn môi, làʍ ŧìиɦ mà thôi." Hắn lại sờ lên vết sẹo hơi nhô ra trên trán Tịch Nguyên, ngữ điệu bình tĩnh, "Nợ anh chút ân tình này, thật sự có thể khiến em áy náy lâu như vậy? Chuyện em thật sự không muốn làm, không ai có thể ép em làm. Tịch Nguyên, em không phải người có phẩm đức cao thượng gì, nếu như không phải thích anh, thì cho dù trên đầu anh có khâu thêm ba mươi mũi, em cũng sẽ không chạm vào anh."
Tịch Nguyên lúc này mới dần dần kịp phản ứng. Sắc mặt từ tái nhợt trở nên đỏ ửng, anh gần như là vội vã bắt lấy bả vai Loan Diệu, khàn giọng nói: "Ý là thích anh sao?"
Loan Diệu chỉ mỉm cười, không lên tiếng xác nhận.
Tịch Nguyên lại hỏi một lần: "Có phải không?" Lần này, hốc mắt anh đã đỏ lên.
Loan Diệu cúi đầu hôn anh, ngậm lấy môi anh, giọng nói có chút mơ hồ: "Anh cảm thấy thế nào?"
Tịch Nguyên rũ mắt, khẽ nói: "Anh không dám nghĩ. Em trước giờ đều không phải đồng tính luyến ái."
Loan Diệu lui về phía sau một chút, ngữ khí tự nhiên hỏi: "Có phải hay không rất quan trọng sao? Ngoại trừ em ra, anh có từng thích người con trai nào không?"
Tịch Nguyên không trả lời ngay, lắc đầu một cái: "Không có."
Loan Diệu nói: "Cho nên không quan trọng như vậy. Chỉ là đơn thuần thích anh mà thôi, đổi thành người con trai khác, em có lẽ vẫn không được." Hắn đưa tay kéo Tịch Nguyên lên, "Mặc quần áo vào, dậy ăn cơm."
Tịch Nguyên ngồi dậy, vẫn còn sững sờ. Anh mặc quần áo, từ trên giường đi xuống, thời điểm đứng thẳng, chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã nhào, được Loan Diệu lanh tay lẹ mắt ôm lấy.
Loan Diệu ôm anh, nhíu mày một cái, vươn tay xoa eo anh: "Còn đau sao?"
Tịch Nguyên không lên tiếng. Loan Diệu không nhìn thấy sắc mặt anh, chỉ thấy anh tựa thật chặt vào trong ngực mình. Loan Diệu cứ nghĩ anh đang làm nũng, để mặc cho anh ôm. Nhưng một lát sau, Loan Diệu cảm giác được quần áo mình đã bị thấm ướt.
Loan Diệu đỡ vai anh, muốn đẩy anh ra: "Tịch Nguyên?"
Tịch Nguyên không buông tay, vẫn chôn mặt vào trong ngực hắn như cũ, nắm thật chặt cổ áo Loan Diệu. Loan Diệu nhìn cơ thể anh đang run lên, trấn an vỗ lưng anh, dịu dàng nói: "Sao em luôn làm anh khóc thế này?"
Tịch Nguyên không đáp lại, qua một chốc mới nghẹn ngào nói: "Anh có chút không dám tin."
Loan Diệu giữ gáy kéo anh ra khỏi ngực mình, cúi đầu nhìn thấy đuôi mắt của Tịch Nguyên đã đỏ lên, trên mặt còn sót nước mắt. Loan Diệu dùng mu bàn tay lau đi nước mắt của anh, có hơi buồn cười nói: "Muốn hôn cũng hôn rồi, muốn làm cũng làm rồi, còn phải như thế nào anh mới tin được hả?"
Tịch Nguyên mím môi: "Anh không xứng với em."
Nụ cười trên gương mặt Loan Diệu phai nhạt đi, tiến tới hôn lên sống mũi anh một cái, ngồi dậy nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, em không thích nghe." Hắn xoay người lấy bữa sáng ra, "Tới ăn cơm."
Lúc ăn cơm, Tịch Nguyên vẫn một mực trộm nhìn Loan Diệu, vừa mới bắt đầu Loan Diệu còn làm bộ không nhìn thấy, sau đó thấy anh càng nhìn nhiều hơn, lúc này mới để đũa xuống: "Nhìn em làm gì?"
Tịch Nguyên nói: "Sợ em đột nhiên biến mất."
Loan Diệu cười, hắn vươn người hôn anh một cái: "Em không đi đâu cả."
Cơm nước xong, Loan Diệu gọi điện thoại cho lễ tân, đổi phòng tiêu chuẩn sang phòng đôi, lại ở thêm hai ngày. Tịch Nguyên ở bên cạnh nhìn hắn, Loan Diệu vừa nói chuyện với lễ tân vừa bóp dái tai của Tịch Nguyên. Chờ cúp điện thoại, hắn hỏi Tịch Nguyên: "Hai ngày không sao chứ? Mang anh đi chơi hai ngày rồi lại về."
Tịch Nguyên lắc đầu, dựa vào bả vai hắn.
Hai người chuyển vào phòng mới, lớn hơn phòng tiêu chuẩn một chút, còn có ban công. Bọn họ ở trong phòng xem phim, sang buổi chiều, cơ thể Tịch Nguyên đã giảm bớt khó chịu, Loan Diệu lại dẫn anh ra ngoài ăn cơm.
Loan Diệu chọn một nhà hàng Nhật rất nổi tiếng trên mạng, giá cả không thấp, nhưng đúng là mùi vị rất tốt. Loan Diệu cắn một miếng cơm nắm kẹp lươn, lại đưa tới bên miệng Tịch Nguyên: "Nếm thử."
Tịch Nguyên há miệng, ăn nốt phần còn lại.
Trên ngón tay Loan Diệu vẫn còn dính nước tương, hắn vẫn duy trì động tác giơ tay, dán vào môi anh trêu chọc: "Không giúp em liếm sạch à?"
Tịch Nguyên ngẩn người, mặt "bùm" một cái đỏ ửng, giống như còn xấu hổ hơn cả việc cởi sạch cầu hoan tối hôm qua vậy, dái tai đỏ đến sắp nhỏ máu. Anh hoảng sợ nhìn Loan Diệu một cái, thấy đối phương không có ý buông tha, không thể làm gì khác hơn là lè lưỡi cẩn thận liếm đầu ngón tay hắn.
Loan Diệu hứng thú dạt dào nhìn anh liếm sạch ngón tay, xấu xa niết chặt đầu lưỡi anh. Tịch Nguyên lập tức lui về phía sau, cúi đầu xuống ăn cơm, mặt cũng sắp vùi luôn vào trong khay rồi.
Loan Diệu bật cười, rút giấy ăn ung dung thong thả lau sạch ngón tay.
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo trung tâm thương mại một vòng. Dép của khách sạn hơi trơn, Loan Diệu đến cửa hàng tiện lợi mua hai đôi dép bông, thời điểm tính tiền hắn đưa dép cho Tịch Nguyên, Tịch Nguyên đứng ở phía sau xếp hàng.
Chỗ thanh toán ở cửa hàng tiện lợi có một kệ hàng, hai người trùng hợp đứng ngay bên cạnh kệ hàng đó. Tịch Nguyên nhìn một cái đã lập tức dời sang chỗ khác, mà Loan Diệu lại nhíu mày, cúi người xuống dán vào lỗi tai anh nói: "Lấy một hộp."
Tịch Nguyên cúi đầu, không nói gì, lỗ tai lại đỏ rồi.
Lúc này người phía trước đã thanh toán xong, thu ngân cầm máy quét mã nhìn về phía bọn họ. Loan Diệu cắm hai tay vào túi, cúi đầu nói với anh: "Lấy một hộp, chọn size lớn."
Tịch Nguyên chỉ đành ngẩng đầu lên, nhìn một cái thật nhanh, lấy một hôm có ghi "Extra Large" phía trên, cúi đầu đưa cả dép cho thu ngân.
Thu ngân bình tĩnh quét mã, mà vẫn theo bản năng nhìn hai người họ một cái. Tịch Nguyên cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt của cô, ngược lại là đụng phải tầm mắt của Loan Diệu. Loan Diệu không có né tránh, rất lịch sự mỉm cười, đổi thành thu ngân cảm thấy không được tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác.
Loan Diệu vốn không có ý định buổi tối hôm nay lại làm tiếp. Hắn nhìn ra được Tịch Nguyên không thoải mái, buổi chiều khi đi bộ cũng rất miễn cưỡng, có lúc chỉ ngồi thôi mà trên đầu đã đổ mồ hôi lạnh. Hắn chỉ là đơn thuần muốn trêu cho Tịch Nguyên ngại, rất nhiều bạn gái cũ của hắn đều không có da mặt mỏng như anh, mua một hộp bαo ƈαo sυ thôi cũng có thể đỏ mặt.
Buổi tối hai người ở trên quảng trường xem nhạc nước một lát, lại dọc theo phố đi bộ ăn vặt một chút mới trở về khách sạn. Loan Diệu tắm trước, dựa vào đầu giường chơi điện thoại di động.
Hắn thấy Lý Vĩnh Dương nhắn WeChat hỏi hắn lúc nào trở về, Loan Diệu nói: Ngày kia đi.
Lý Vĩnh Dương gửi biểu tượng "OK", còn nói: Mua vé thì nói với tôi, tôi lái xe đi đón cậu.
Loan Diệu cúi đầu gõ chữ: Ừ. Tịch Nguyên về cùng tôi.
Lúc này Tịch Nguyên đã tắm xong ra ngoài, anh mặc áo ngủ bông rộng thùng thình, tóc sấy gần khô, khi tiến vào còn tỏa ra mùi thơm. Loan Diệu vén chăn lên nhìn về phía anh, Tịch Nguyên hiểu ý ngoan ngoãn trèo lên giường, chui vào trong ngực hắn.
Loan Diệu một tay ôm anh, một tay nhìn điện thoại di động. Lý Vĩnh Dương ở bên kia gửi một chuỗi dấu hỏi, còn nói: Tɦασ má, ba tháng còn chưa qua à?
Loan Diệu trả lời hắn: Qua rồi, nhưng chúng tôi cũng ở bên nhau rồi.
Hắn còn muốn nói thêm với Lý Vĩnh Dương, nhưng cảm giác được Tịch Nguyên tựa vào trong ngực mình, một mực cọ quậy. Loan Diệu cúi đầu nhìn anh, ngửi tóc anh: "Trên người anh thơm quá."
Tịch Nguyên ngửa mặt lên, ngắm hắn thật kỹ, sau đó lại gần hôn hắn.
Loan Diệu cũng cúi đầu hôn anh. Hắn hôn rất dịu dàng, không mang theo du͙ƈ vọиɠ, giống như đang đơn thuần trấn an anh. Tịch Nguyên ôm chặt eo hắn, dán sát vào người hắn.
Loan Diệu buông anh ra, hơi dịch ra một chút: "Còn cọ nữa sẽ xảy ra chuyện đó."
Tịch Nguyên mím môi nhìn hắn, Loan Diệu hôn lên mắt anh. Tịch Nguyên vươn tay ôm cổ hắn, khẽ nói : "Anh muốn..."
Loan Diệu ngơ ra một lát, bàn tay từ dưới áo ngủ của anh mà mò vào, nhéo eo anh một cái: "Không đau à?"
Tịch Nguyên do dự một chút.
Loan Diệu cười: "Khó chịu còn muốn làm?"
Tịch Nguyên "Ừm" một tiếng thật khẽ, dán mặt vào cổ hắn.
Loan Diệu tiện tay ném điện thoại di động vào ngăn tủ trên đầu giường, đè Tịch Nguyên dưới thân, không nhanh không chậm cởi cúc áo anh. Tịch Nguyên vẫn rất khẩn trương, lấy tay che mắt lại.
Loan Diệu cởi ra toàn bộ quần áo của anh, cúi người thấp giọng nói: "Tịch Nguyên, nghĩ xong chưa, bây giờ không làm vẫn còn kịp."
Tịch Nguyên bỏ tay ra, nâng lên cánh tay ôm lấy Loan Diệu, giọng nói thẹn thùng nhưng rất kiên định: "Muốn làm."
Loan Diệu hít sâu một hơi, cởϊ qυầи áo của mình ra. Hắn bóc hộp bαo ƈαo sυ mới vừa mua trên đầu tủ, cầm một cái đưa cho Tịch Nguyên: "Biết đeo không?"
Tịch Nguyên xé túi đựng, lấy bao ra, nhưng lại có chút không biết làm sao mà nhìn về phía Loan Diệu.
Loan Diệu cười, dắt tay anh đeo bao vào tính khí của mình. Hắn đã hoàn toàn cứng rắn, thời điểm đeo vào cảm thấy hơi chặt, tay Tịch Nguyên vẫn luôn run lên, Loan Diệu hôn tóc anh: "Đừng sợ."
Tịch Nguyên lo lắng ôm lấy hắn, không lên tiếng.
Lần này bọn họ làm thuận lợi hơn tối hôm qua, cũng kịch liệt hơn. Tịch Nguyên nằm sấp trên giường, hai tay bị kéo ra sau lưng. Loan Diệu dùng một tay vòng lấy eo anh, một tay khác từ phía sau đè lại cổ Tịch Nguyên, thời điểm đụng vào vừa hung dữ vừa thô bạo, hắn nhìn chằm chằm gương mặt đã đắm chìm vào du͙ƈ vọиɠ của Tịch Nguyên, trong lòng giống như bị thiêu đốt.
Loan Diệu một lòng tin tưởng du͙ƈ vọиɠ là phản chiếu của tình cảm. Trước ngày hôm qua, hắn thật ra đã ý thức được mình thích Tịch Nguyên, nhưng nói thật, hắn không cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt việc lên giường với người cùng phái, hắn thậm chí không cảm thấy mình sẽ cứng. Hắn cho là tình cảm của mình đối với Tịch Nguyên càng nghiêng về với một loại yêu thích thuần túy, không chút liên quan đến du͙ƈ vọиɠ, mà tối ngày hôm qua đã chứng minh, hắn đối với phán đoán về chính mình đã sai hoàn toàn.
Hắn không phải không có du͙ƈ vọиɠ với Tịch Nguyên, chỉ là bởi vì loại du͙ƈ vọиɠ này rất xa lạ, trong tiềm thức hắn không tiếp nhận cũng không thừa nhận, ngược lại vẫn luôn kiềm chế. Cho nên, ở thời điểm du͙ƈ vọиɠ này bộc phát, Loan Diệu thậm chí cảm thấy du͙ƈ vọиɠ của hắn đối với Tịch Nguyên còn mãnh liệt hơn những người phụ nữ hắn đã từng lên giường.
Loan Diệu thích nhìn Tịch Nguyên ở trên giường khóc, thích nhìn anh xấu hổ nhưng vẫn thuận theo, nhìn anh thành thực nhưng đơn thuần. Tịch Nguyên rất đẹp, vóc người cũng rất hoàn mỹ, mà những thứ này chẳng qua cũng chỉ như gấm thêm hoa, Loan Diệu càng yêu thích cái cảm giác linh hồn anh rung động không phải vì vui sướng thể xác, mà chỉ vì hoan ái với Loan Diệu hắn mới có được.
Tính khí của Tịch Nguyên để trên giường, theo động tác của Loan Diệu ma sát qua lại trên drap giường, cuối cùng không nhịn được bắn ra. Khi anh cao trào, phía sau sẽ theo bản năng cắn chặt, Loan Diệu phát hiện anh bắn tinh, lật anh lại, cụng vào trán anh nói: "Anh lại làm dơ drap giường rồi"
Trên người Tịch Nguyên đều là mồ hôi, anh hơi há miệng, ánh mắt có chút mê man, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Loan Diệu hôn anh, vùi mặt vào cổ anh. Tịch Nguyên ôm vai hắn, lòng bàn tay dán vào gáy Loan Diệu, sợi tóc ngắn ngủi đâm vào khiến anh hơi có chút đau.
Tịch Nguyên nói thật khẽ, bởi vì Loan Diệu di chuyển, bị đụng vào nói không thành câu: "Chỉ có, lúc này... Mới dám tin..."
Bàn tay Loan Diệu vuốt eo anh thẳng đến bắp đùi, lơ đãng hỏi: "Tin gì cơ?"
Tịch Nguyên hơi ngửa về sau, nhắm mắt lại thở hổn hển một hồi mới thông khí. Anh ôm chặt Loan Diệu, hồi lâu mới đáp lại: "Tin là em thích anh."
Loan Diệu chống người nhìn anh, ngừng lại trong cơ thể anh không nhúc nhích. Bên trong Tịch Nguyên rất nóng, thậm chí còn nóng hơn ƈôи ŧɦịŧ của hắn, thông đạo mềm mại ôm lấy tính khí của hắn, bị tổn thương đồng thời báo đáp lại dịu dàng. Hắn nhìn chăm chú Tịch Nguyên, khẽ nói: "Phải tự tin với chính mình nhiều hơn một chút."
Tịch Nguyên "Ừm" một tiếng, chỉ nói: "Anh rất biết đủ. Chỉ vào giờ khắc này thôi, cũng là đáng giá."
Thời điểm Loan Diệu bắn vào, Tịch Nguyên cũng bắn thêm một lần. Loan Diệu hôn anh một lát, rút ra tính khí đã mềm, ném bao xuống đất.
Lúc tắm lại làm một lần. Mới đầu là Tịch Nguyên quỳ trong bồn tắm khẩu giao cho Loan Diệu, mà anh làm tệ quá, Loan Diệu không nhịn được bật cười. Tịch Nguyên rất lóng ngóng, Loan Diệu xoa mặt anh, đột nhiên nói: "Anh có biết chiều hôm nay khi ở nhà hàng Nhật, lúc anh liếm ngón tay em, em đã nghĩ gì không?"
Tịch Nguyên nhớ lại chuyện buổi chiều, dần dần đỏ mặt.
Loan Diệu nắm tính khí đã cương cọ lên mặt anh, lại dùng qυყ đầυ tách môi anh: "Em lúc ấy đã nghĩ, đầu lưỡi của Tịch Nguyên mềm như vậy, rất thích hợp..." Hắn dừng lại, nhích gần Tịch Nguyên, ở bên tai anh mà dùng giọng hơi mà nói ra hai chữ.
Tịch Nguyên xấu hổ trốn vào trong ngực hắn, bị Loan Diệu ôm lấy làm một lần.
Buổi tối khi Tịch Nguyên ngủ rồi, Loan Diệu mới cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy Lý Vĩnh Dương gửi tới mấy chục tin nhắn, còn có mấy cuộc gọi nhỡ. Hắn cầm điện thoại di động đi ra ban công gọi lại cho Lý Vĩnh Dương, đối phương lập tức nhấn nhận, vừa mở miệng đã giận dữ: "Cậu làm cái gì thế hả?"
Loan Diệu nhìn Tịch Nguyên đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa ban công lại. Lý Vĩnh Dương thấy hắn không nói lời nào, lại hỏi: "Loan Diệu, cậu có đang nghe không đó?"
Loan Diệu lúc này mới lên tiếng: "Ồn ào cái gì."
Lý Vĩnh Dương bị thái độ của hắn làm cho phiền não: "Tin nhắn cậu gửi tới là có ý gì? Ở bên Tịch Nguyên? Cậu yêu gay?"
Loan Diệu tựa vào lan can nhìn ra phía ngoài, giọng nói trấn định: "Không phải cậu hiểu rồi sao? Còn có cái gì muốn hỏi."
Lý Vĩnh Dương mắng mấy câu thô tục: "Tại sao lâu như vậy mới gọi lại cho tôi?"
Loan Diệu "À" một tiếng, thản nhiên nói: "Bận làʍ ŧìиɦ."
Lý Vĩnh Dương ngẩn người, không thể tin hỏi: "Cùng ai? Tịch Nguyên?"
Loan Diệu không trả lời, có chút không nhịn được nói: "Còn có việc gì không? Nếu như vẫn là những lời nói nhảm này, vậy tôi cúp đây."
Lý Vĩnh Dương tức đến bật cười. Hắn nói: "Cậu điên rồi sao, cậu có phải điên rồi hay không? Tôi mặc kệ câu." Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại.
Loan Diệu cất điện thoại di động, ở bên ngoài hóng gió một lúc. Một lát sau hắn mới đi vào, nằm xuống bên cạnh Tịch Nguyên, kéo Tịch Nguyên vào trong ngực, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau hai người không ra ngoài, ngoại trừ ăn cơm, cơ hồ đều đang làʍ ŧìиɦ. Ở trên giường, ở trên thảm, ở trong phòng tắm, ở ban công. Loan Diệu bế Tịch Nguyên lên, Tịch Nguyên dựa lưng vào tường, hai chân quấn lấy hông hắn. Loan Diệu ngẩng đầu hôn anh, trên mặt Tịch Nguyên vẫn cứ ướt, Loan Diệu nếm được nước mắt của anh, có đắng, cũng có mặn.
Thời điểm ở trên ban công, Tịch Nguyên nhìn qua rất sợ, một mực nói "Sẽ có người nhìn thấy". Loan Diệu đứng phía sau anh, dán chặt vào thân thể anh, tính khí ma sát trong khe đùi, lại ướt dầm dề chui vào trong hậu huyệt. Tịch Nguyên ngẩng đầu lên, cầu xin nhìn hắn, mà Loan Diệu lại không chút nào mềm lòng, chỉ cắn vào cổ anh, càng dùng sức thao vào, ở bên tai anh dụ dỗ: "Nghe lời, không sao."
Một hộp bαo ƈαo sυ đã dùng hết một nửa, thời điểm khác Loan Diệu sẽ trực tiếp bắn vào trong. Làm đến cuối cùng, Tịch Nguyên đã hoàn toàn đứng không vững, chỉ có thể rúc vào trong ngực Loan Diệu, toàn bộ dựa vào cánh tay Loan Diệu đang quấn lấy hông mình mà chống đỡ cơ thể. Làm đến nửa đêm, Tịch Nguyên rốt cuộc mở miệng xin tha, hai chân anh gần như không có cách nào khép lại hoàn toàn, từ hông đến mông rồi đến chân đều đỏ ửng, trong mông anh tất cả đều là tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã khô cạn. Anh nắm lấy vai Loan Diệu, tiếp nhận va chạm kịch liệt của Loan Diệu, đứt quãng cầu xin: "Loan Diệu... Không, không muốn nữa..."
Loan Diệu "Ừ" một tiếng, hôn xương quai xanh của anh, thấp giọng nói: "Ngoan, lần này làm xong sẽ ngủ."
Thời điểm Loan Diệu rút ra, đường ruột phun ra từng đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm, từ miệng huyệt chậm rãi chảy xuống, trong phòng đều là mùi tanh. Tịch Nguyên mệt mỏi đến mức không nói được lời nào, Loan Diệu ôm anh tắm, khi đặt Tịch Nguyên lên giường, anh đã ngủ rồi.
Cho dù Lý Vĩnh Dương tức điên, nhưng sáng hôm trở về vẫn gửi tin nhắn cho Loan Diệu, bảo Loan Diệu gửi vé tàu cho hắn. Loan Diệu gửi ảnh vé tàu sang, Lý Vĩnh Dương chỉ lạnh lùng đáp một câu "Nhận được rồi".
Loan Diệu cảm thấy hơi buồn cười. Hắn đi tới trước phòng vệ sinh, tựa vào cạnh cửa nhìn Tịch Nguyên đang rửa mặt: "Xuống tàu cao tốc, Lý Vĩnh Dương muốn tới đón chúng ta."
Tịch Nguyên sửng sốt, do dự một lát mới hỏi: "Cậu ấy có biết anh ở đây không?"
Loan Diệu gật đầu, không quá để tâm: "Đừng để ý đến cậu ta, em ở đây, cậu ta không dám mắng anh đâu."
Tịch Nguyên chỉ đành gật gật đầu.
Lúc trên tàu Tịch Nguyên vẫn luôn ngủ, thời điểm đến trạm Loan Diệu mới gọi anh dậy. Tịch Nguyên đi bộ cũng tốn sức, Loan Diệu thấy thế kéo luôn hai cái vali, thả chậm bước chân đi cùng anh. Mới ra khỏi trạm tàu, Loan Diệu liếc một cái đã nhìn thấy Lý Vĩnh Dương, hắn trên đầu đội mũ, trên mặt đeo khẩu trang đen che lại mũi, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.
Loan Diệu vẫy tay với hắn, Lý Vĩnh Dương thấy thế đi tới, không nói câu nào, lạnh mặt giúp hắn kéo một cái vali.
Loan Diệu lạnh nhạt nói: "Không định để ý đến tôi? Sợ bị lây đồng tính luyến ái?"
Lý Vĩnh Dương trừng hắn, mà vẫn như cũ không nói lời nào.
Loan Diệu không buồn để ý đến cậu ta, một tay rảnh vừa vặn nắm tay Tịch Nguyên. Tịch Nguyên biết Lý Vĩnh Dương gần như không muốn nói chuyện với mình, nhưng dù sao Lý Vĩnh Dương cũng là tới đón bọn họ, anh không nói gì sẽ không lịch sự, chỉ đành khách sáo nói: "Hôm nay làm phiền cậu rồi."
Tịch Nguyên rõ ràng bị khàn giọng, Lý Vĩnh Dương sửng sốt một chút, lại lập tức hung tợn nhìn Loan Diệu. Loan Diệu nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý cười.
Chờ lên xe, Lý Vĩnh Dương khô khốc hỏi Loan Diệu: "Đi đâu?"
Loan Diệu quay đầu hỏi Tịch Nguyên: "Đưa anh về trường học nhé?"
Tịch Nguyên gật gật đầu.
Loan Diệu thắt dây an toàn, nói với Lý Vĩnh Dương: "Về trường trước, sau đó tôi về nhà một chuyến."
Lý Vĩnh Dương im lặng khởi động xe, không nói một lời lái về phía trước. Hắn một mực lái đến dưới lầu ký túc xá của Tịch Nguyên mới dừng lại, Loan Diệu xuống xe giúp Tịch Nguyên lấy vali, lại đưa anh lên mấy bước. Lý Vĩnh Dương xuyên qua cửa kính nhìn thấy hai người họ đứng dưới lầu nói chuyện, một lát sau, Loan Diệu cúi đầu hôn lên trán Tịch Nguyên.
Lý Vĩnh Dương lập tức nhìn sang chỗ khác, cảm thấy một trận buồn nôn.
Loan Diệu rất nhanh lại lên xe, ngồi vào vị trí phụ xe. Lý Vĩnh Dương rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Cậu rốt cuộc con mẹ nó xảy ra chuyện gì thế?"
Loan Diệu nói: "Thích anh ấy, cho nên hẹn hò với anh ấy. Sao, có chuyện gì?"
Lý Vĩnh Dương chán ghét nhấn còi xe: "Anh ta là nam mà! Trước đây không phải cậu vẫn luôn thích nữ sao?"
Loan Diệu cười nhào một chút. Hắn nói: "Nam nữ rất quan trọng sao? Hợp hay không, trước tiên còn phải nhìn dáng dấp đối phương là mọc chim hay mọc vú à?"
Hắn nói quá thô lỗ, ngược lại khiến Lý Vĩnh Dương không nói được gì, một lúc sau cũng không đáp lại.
Loan Diệu hạ cửa xe xuống, thực bình tĩnh nói: "Tôi khong muốn vì chuyện này mà cãi nhau với cậu. Chúng ta chơi chung từ nhỏ tới lớn, nhưng cậu không có tư cách quản tôi thích người nào, ba mẹ tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi." Hắn quay đầu lại nhìn gò má lạnh lùng cứng nhắc của Lý Vĩnh Dương, tiếp tục nói, "Thật ra từ trước đến giờ cậu đều ngoan hơn tôi. Tôi nhớ hồi cấp hai cậu muốn học quyền Anh, thường xuyên bỏ học bơi để luyện quyền, sau đó bị ba mẹ đánh cho một trận, cậu cũng không dám đi nữa. Nhưng tôi vẫn luôn biết, cậu rất thích quyền Anh, bộ găng tay cậu đặt trong tủ kia đến tôi cũng không cho đụng vào, cậu căn bản cũng không thích bơi. Cậu cảm thấy làm một người sống trong kỳ vọng của người khác có vui vẻ không? Cuộc đời của cậu, cần người khác tới dạy cậu phải sống như thế nào sao?"
Ánh mắt của Lý Vĩnh Dương trở nên ảm đạm.
Loan Diệu nói: "Rất nhiều lúc tôi đã vì cậu mà cảm thấy đáng tiếc. Khi học lớp mười hai, tuy cậu không nói nhưng tôi đã nhìn ra, cậu thích cô Tần Tuyết."
Lý Vĩnh Dương chợt nắm chặt tay lái. Thanh âm căng thẳng: "Sao cậu nhìn ra được."
Loan Diệu bật cười: "Bạn thân nhất mỗi ngày đang suy nghĩ gì, rất khó nhìn ra được à?" Hắn quay đầu nhìn cảnh đường phố trôi ngược lại ngoài cửa xe, "Tôi cảm thấy cậu là một kẻ ngu ngốc. Bởi vì cô Tần Tuyết rõ ràng cũng thích cậu, nhưng cậu ngay cả thử cũng không dám thử đã quyết định từ bỏ."
Lý Vĩnh Dương đề cao giọng: "Cô ấy không thích tôi!"
Loan Diệu vẫn rất bình tĩnh: "Tùy cậu nói thế nào. Cậu cảm thấy cô ấy là giáo viên, cậu là học sinh, cô ấy lớn hơn cậu tám tuổi, cho nên cậu cái gì cũng không cảm nghĩ, chỉ dám hèn nhát."
Lúc này đã lái vào tiểu khu nhà Loan Diệu, xe dừng lại, Lý Vĩnh Dương cầm tay lái, dựa đầu lên trên, lộ ra biểu tình mệt mỏi lại thống khổ. Loan Diệu cởi dây an toàn, quay đầu lại nói mấy câu: "Lý Vĩnh Dương, chuyện tôi yêu đương với đàn ông, cậu có thể chấp nhận hay không đều được. Nếu như cảm thấy quả thực chán ghét, vậy thì tạm thời đừng lui tới."
Lý Vĩnh Dương ngẩng đầu hỏi một câu: "Vì anh ta, cậu muốn tuyệt giao với tôi sao?"
Loan Diệu hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là ai muốn tuyệt giao?" Hắn dừng một chút, lại nói tiếp "Nghĩ thông suốt rồi thì tới tìm tôi, ăn chung bữa cơm."
Sau đó không sai biệt lắm khoảng hai tháng, Lý Vĩnh Dương đều tránh Loan Diệu. Trừ thời điểm huấn luyện không thể không gặp ra, những lúc khác Lý Vĩnh Dương sẽ không chủ động tìm hắn, cho dù khi lúc huấn luyện đụng phải, Lý Vĩnh Dương cũng cơ bản không nói lời nào. Loan Diệu biết hắn cứng đầu, cũng không ép hắn.
Về sau nữa Lý Vĩnh Dương mới không chịu được mà đi tìm Loan Diệu, nói mấy lời không quan trọng lắm, thoạt nhìn là đang muốn làm hòa. Loan Diệu mời hắn ăn cơm, đi cùng Tịch Nguyên.
Lúc ăn cơm Lý Vĩnh Dương cũng không nói nhiều, mở mấy chai bia, đều là hắn một mình uống. Tịch Nguyên cũng nhìn ra không đúng, hỏi: "Không sao chứ?"
Uống đến lúc sau, Lý Vĩnh Dương nằm bò trên bàn đỏ mắt hỏi Loan Diệu: "Cô Tần thật sự thích tôi sao?"
Loan Diệu lạnh nhạt nói: "Lúc đó thì đúng, mà bây giờ đã qua ba năm, có khi còn lập gia đình rồi."
Lý Vĩnh Dương nghe vậy chỉ im lặng.
Loan Diệu cùng Tịch Nguyên đưa Lý Vĩnh Dương uống say khướt về nhà, lúc trở lại hai người nắm tay đi trên đường, câu được câu không mà trò chuyện. Tịch Nguyên hỏi hắn: "Cô Tần là ai?"
Loan Diệu nói: "Giáo viên tiếng Anh của bọn em."
Tịch Nguyên gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Đi tới một nửa, Loan Diệu đột nhiên kéo Tịch Nguyên vào trong rừng cây bên cạnh, dưới đèn đường mờ mờ hôn anh. Hai người ôm lấy nhau, rất nhanh đã nổi lên phản ứng. Loan Diệu ghé vào bên tai anh nói: "Có muốn đi thuê phòng hay không?"
Tịch Nguyên vừa thở hổn hển vừa gật đầu, môi bị hôn đã hơi sưng đỏ.
Loan Diệu cười, hôn lỗ tai anh, lại sờ vết sẹo nhạt màu trên trán anh, khẽ nói: "Đi thôi."