Năm thứ hai Tịch Nguyên cùng Loan Diệu ở bên nhau, Tịch Nguyên xác định học nghiên cứu sinh tại trường, Loan Diệu vào năm cuối, thời gian của hai người cũng tương đối gấp gáp. Thầy hướng dẫn của Tịch Nguyên là cây đại thụ trong giới, yêu cầu đối với sinh viên cũng rất nghiêm khắc, Loan Diệu huấn luyện lẫn luận văn đều bận, rõ ràng ở chung một trường, mà thường phải đến mấy ngày mới gặp được nhau.
Có một lần Loan Diệu hỏi Tịch Nguyên: "Nếu không chúng ta chuyển ra ngoài đi?"
Tịch Nguyên đương nhiên không có ý kiến, anh không thể rời xa Loan Diệu. Mặc dù cho tới bây giờ anh sẽ không để chính mình trở thành gánh nặng tâm lý của Loan Diệu, nhưng sâu trong lòng vẫn cứ hy vọng mỗi giây mỗi phút đều được bên cạnh em ấy.
Sau đó Loan Diệu đi xem mấy căn nhà gần trường, cuối cùng chọn một căn hộ diện tích vừa phải, đóng nửa năm tiền thuê phòng.
Sống chung khiến Tịch Nguyên cảm thấy vừa vui mừng vừa khẩn trương. Anh dùng tư thái càng thân mật hơn bước vào cuộc sống của Loan Diệu, nhưng đồng thời cũng càng hiểu rõ Loan Diệu. Tỷ như tật xấu tức giận khi rời giường, tỷ như ưa sạch sẽ, tỷ như thích an tĩnh, lại tỷ như thỉnh thoảng cáu giận vô cớ, tâm tình bất định. Anh nhìn thấy một Loan Diệu càng chân thực, càng gần gũi với cuộc sống, điều này làm cho anh cảm thấy có chút áp lực —— anh sợ bản thân sẽ xử lý không tốt mối quan hệ với Loan Diệu, cũng vì chuyện này mà trở nên có chút lo được lo mất.
Có một tối, khi Loan Diệu trở về nhà lại đột nhiên hỏi anh: "Trên người anh có mùi gì vậy?"
Tịch Nguyên lộ ra biểu tình ngơ ngác: "Có mùi sao?"
Loan Diệu đang rửa tay, hắn lau sạch tay, ghé vào cần cổ của anh ngửi ngửi, giọng rất bình tĩnh: "Có, mùi nước hoa."
Tịch Nguyên cúi đầu ngửi quần áo mình một cái, thật sự ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt. Anh đầu tiên là ngẩn người, bỗng nghĩ tới lúc ăn cơm trưa có vị sư muội kể về chuyện mua đồ 11/11, tựa hồ có nhắc tới hai chữ "nước hoa". Tịch Nguyên từ trước đến giờ không giao lưu với người khác, sư muội cũng là đang nói chuyện với mấy người sư tỷ, vì vậy anh cũng không quá để ý. Tịch Nguyên nói: "Có thể là sư muội xịt nước hoa." Anh lại hỏi, "Rất khó ngửi sao?"
Loan Diệu nhìn chằm chằm anh một lúc, nói: "Em không thích."
Tịch Nguyên nói: "Xin lỗi, sau này anh sẽ cách xa cô ấy một chút."
Loan Diệu không lên tiếng.
Buổi tối hôm đó khi ở trên giường, Loan Diệu thao Tịch Nguyên vô cùng mạnh bạo. Tịch Nguyên vẫn không thể quen với kích thước cùng lực độ của hắn, bị đè lên giường một câu cũng không nói được. Loan Diệu không đeo bao, lúc sắp bắn lại rút ra ngoài, Tịch Nguyên nhìn hắn giống như muốn tự mình lấy tay tuốt ra, vội vàng đứng lên, khom người cúi đầu ngậm vào.
Loan Diệu lẳng lặng nhìn anh, Tịch Nguyên ngậm mút một lúc lâu, nhưng Loan Diệu vẫn duy trì trạng thái cương cứng, không chịu bắn ra. Tịch Nguyên có chút nóng nảy, đột nhiên nghe thấy Loan Diệu nói: "Lâu như vậy, kỹ thuật khẩu giao của anh một chút tiến bộ cũng không có."
Tịch Nguyên trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Loan Diệu. Trên mặt cũng không có vẻ gì là không vui, thậm chí còn cười với anh một tiếng, cúi đầu xuống hôn anh. Tịch Nguyên vịn lấy bả vai hắn, có chút khổ sở mà nhắm hai mắt lại.
Loan Diệu ôm anh, nghiêng mặt sang hôn lỗ tai anh, lấy tay tuốt ra, bắn vào trên đùi anh.
Đại khái là Loan Diệu nói đùa một câu thôi, nhưng Tịch Nguyên không dám lơ là không để tâm đến. Anh quá sợ mất đi Loan Diệu, không một ai có thể bảo đảm chính mình chắc chắn khống chế được trái tim của một người khác, tất cả những gì Tịch Nguyên có thể làm chính là tận khả năng làm được tốt nhất, tối thiểu để chính mình có chỗ đáng giá cho Loan Diệu dừng chân.
Loan Diệu ôm anh đi tắm, Tịch Nguyên một mực dán thật chặt lấy hắn không buông tay. Loan Diệu hôn lên mắt anh, dịu dàng nói: "Học trưởng, sao còn làm nũng thế này?"
Tịch Nguyên rầu rĩ nói: "Anh yêu em lắm."
Loan Diệu ngừng lại, vỗ lưng anh, nhẹ giọng đáp lại: "Em biết."
Trưa ngày hôm sau, Tịch Nguyên đang ở phòng thí nghiệm sửa sang lại dụng cụ thì sư muội hào hứng đi tới, khó nén hưng phấn nói: "Bên ngoài có trai đẹp!"
Tịch Nguyên không để ý, anh cúi đầu làm việc của mình. Em gái đó tưởng là Tịch Nguyên đã đi rồi, nói xong mới phát hiện sư huynh vẫn còn ở đây, vội vàng ngậm miệng, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, sư huynh, không biết anh vẫn còn ở đây."
Tịch Nguyên lắc lắc đầu, tỏ ý không để bụng.
Sư muội tự khích lệ trong lòng. Khóa bọn họ vừa vào trường đã nghe tiếng học trưởng thiên tài này của khoa, gặp mặt mới phát hiện tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng, khuyết điểm duy nhất chính là đối với người hay đối với chuyện gì cũng lạnh như băng, bọn họ gặp Tịch Nguyên đều có chút rụt rè. Mặc dù ở phòng thí nghiệm có làm sai, Tịch Nguyên cũng sẽ không chỉ trích bọn họ, nhưng mỗi lần bị đôi mắt lạnh nhạt của anh liếc nhìn, vẫn vẫn cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Trương Tiểu Thần cùng khóa với Tịch Nguyên, tính tình điềm đạm, thấy học muội hơi lúng túng, lên tiếng giải vây nói: "Trai đẹp gì cơ, có đẹp bằng sư huynh của mấy đứa không?"
Sư muội bật cười, phối hợp trả lời: "Vậy khẳng định vẫn là sư huynh đẹp trai hơn."
Trương Tiểu Thần nói: "Mấy khóa trên dưới của viện y chị đều gặp hết rồi, làm gì có nhiều trai đẹp đâu."
Sư muội do dự một chút nói: "Hình như cũng không phải người của viện chúng ta, có vẻ đang ở cửa đợi người."
Lúc này điện thoại di động Tịch Nguyên vang lên, tấm mắt của mấy người cũng nhìn sang. Tịch Nguyên cởi găng tay cùng áo blouse ra rồi mới xoay người đi nghe điện thoại. Sư muội nhìn thấy vị sư huynh lạnh lùng này, khoảnh khắc nhìn thấy người gọi tới bỗng xuất hiện một chút biến hóa, mặc dù vẫn là gương mặt trấn tĩnh không chút gợn sóng, nhưng ánh mắt tựa hồ đã dịu dàng hơn rồi.
Cô nghe thấy Tịch Nguyên nói: "A lô?"
Bên kia không biết nói cái gì, Tịch Nguyên nghe xong nói: "Em chờ anh một chút, anh đi ra tìm em."
Sư muội nhìn sang Trương Tiểu Thần, không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình hỏi: "Bạn gái?"
Trương Tiểu Thần nhíu mày, cô chưa từng thấy Tịch Nguyên đi chung với nữ sinh nào, vì vậy cẩn thận lắc đầu một cái, tỏ ý chính mình cũng không biết.
Lúc này đúng vào giờ ăn, mấy người trong phòng thí nghiệm cũng đang định đi ăn cơm, thành ra cùng nhau ra ngoài. Trương Tiểu Thần liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam sinh đứng ở cửa, lúc này sư muội lại nói nhỏ bên tai cô: "Chính là anh ấy! Đẹp trai không?"
Trương Tiểu Thần biết hắn, hoặc là nói trong khuôn viên trường ít ai lại không biết Loan Diệu. Cô cười một tiếng, nói với sư muội: "Sinh viên viện thể dục, vừa vào đại học đã được bình chọn là hot boy trường, bây giờ cũng chưa có ai vượt qua." Lại có chút thất vọng than thở, "Chị còn tưởng rằng thật sự có thêm trai đẹp, nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ có mấy người này."
Sư muội còn muốn nói mấy câu, đột nhiên nhìn thấy Tịch Nguyên đi thẳng về phía Loan Diệu, Loan Diệu cũng cất điện thoại di động, nhìn về phía Tịch Nguyên.
Tịch Nguyên hỏi: "Hôm nay sao lại có thời gian rảnh thế?"
Loan Diệu vươn tay vuốt lại hai bên tóc mai của anh: "Cùng anh ăn trưa một bữa."
Tịch Nguyên lộ ra biểu tình cao hứng.
Sư muội cảm thấy kỳ quái, cô chưa từng thấy Tịch Nguyên để lộ cảm xúc ra ngoài như thế bao giờ, còn tưởng rằng vị sư huynh này vốn là tính cách băng sơn như vậy. Trương Tiểu Thần đi bên cạnh cũng có chút giật mình, nhưng cô không biểu lộ ra.
Loan Diệu nhìn về phía hai người, Tịch Nguyên thấy thế cũng giới thiệu: "Trương Tiểu Thần, bạn chung thầy hướng dẫn cùng khóa với anh; Điền Hồng, sư muội của anh."
Loan Diệu vẫy tay, lịch sự mỉm cười: "Xin chào, tôi là Loan Diệu, bạn của Tịch Nguyên." Lại hỏi, "Mọi người đến nhà ăn sao? Tôi với Tịch Nguyên ra ngoài ăn, muốn đi chung không? Tôi mời."
Điền Hồng đương nhiên muốn đi, lần đầu tiên cô gặp được Loan Diệu, ánh mắt đều không dời ra được, vội vàng nói: "Sẽ không quấy rầy hai người chứ?"
Tịch Nguyên không lên tiếng, Loan Diệu lại bật cười, khoác vai Tịch Nguyên nói: "Dĩ nhiên là không rồi. Cùng đi ăn thôi."
Loan Diệu chọn một tiệm lẩu gần cổng trường, kinh doanh rất tốt. Trương Tiểu Thần nói mình không thể ăn cay, Loan Diệu nghe vậy liền gọi lẩu uyên ương. Lúc ăn cơm, Điền Hồng nhìn Loan Diệu nói: "Học trưởng, anh rất thân với sư huynh sao? Trước đây chưa từng nhìn thấy anh."
Loan Diệu gắp thịt dê đã nhúng chín cho Tịch Nguyên, khẽ nói "Cẩn thận nóng" rồi mới ngẩng đầu lên trả lời Điền Hồng: "Năm cuối hơi bận, hơn nữa bình thường cũng không muốn đi qua quấy rầy mọi người."
Điền Hồng nói: "Không đâu, phòng thí nghiệm của bọn em rất nhàm chán, có thể nhìn trai đẹp đương nhiên là vui vẻ rồi."
Loan Diệu đặt đũa xuống, cười nói: "Sư huynh của mọi người không đẹp trai à?"
Điền Hồng lúc này mới cảm thấy mình nói sai, vội vàng giải thích: "Sư huynh cũng đẹp trai." Cô nhìn Tịch Nguyên một cái, phát hiện Tịch Nguyên đang cúi đầu ăn, thật giống như không quá để ý bọn họ đang nói chuyện gì.
Trương Tiểu Thần nói: "Tịch Nguyên cũng không phải dựa mặt kiếm cơm, đề tài nghiên cứu toàn phải nhờ cậu ấy làm chính, điểm chú ý của chúng tôi chỉ là xem xem cậu có đẹp hay không thôi."
Loan Diệu nói "Thế à", tỏ vẻ rất hứng thú: "Anh ấy rất lợi hại đúng không?"
Lúc này Tịch Nguyên ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn Loan Diệu một cái. Loan Diệu cũng quay đầu sang nhìn anh, đột nhiên nói: "Dính vào rồi."
Tịch Nguyên theo bản năng đưa tay xoa mặt: "Chỗ nào cơ?"
Loan Diệu kéo cổ tay anh, một tay khác cầm khăn giấy, nhẹ lau khóe miệng anh: "Tương ớt."
Trương Tiểu Thần cảm thấy cách thức hai người ở chung hơi là lạ, mà không nói được lạ ở chỗ nào, tóm lại không giống như bạn nam bình thường.
Ăn xong, Loan Diệu lại muốn gọi món, nhìn về hai nữ sinh: "Muốn ăn đồ ngọt không? Pudding của cửa hàng này cũng ngon lắm."
Trương Tiểu Thần nói: "Tôi giảm cân, không ăn."
Điền Hồng vốn muốn gọi một phần, nghe Trương Tiểu Thần nói như vậy, cũng có chút ủ rũ, cúi đầu nói: "Em cũng không ăn nữa."
Loan Diệu nghe vậy ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: "Thêm một phần pudding xoài đi." Nói xong lại cúi đầu nhìn Tịch Nguyên, ngữ khí tự nhiên, "Vẫn muốn vị xoài chứ?"
Tịch Nguyên gật gật đầu.
Trương Tiểu Thần lúc này mới nhận ra Loan Diệu đang gọi cho Tịch Nguyên, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Pudding vị xoài tới rồi, Tịch Nguyên xắn một miếng nhỏ, hỏi Loan Diệu: "Ăn không?"
Loan Diệu cúi đầu xuống, ngậm vào thìa của anh, ăn vào miếng pudding kia. Hắn nhấp nhấp miệng, vỗ cánh tay Tịch Nguyên: "Anh ăn đi."
Tịch Nguyên lúc này mới cúi đầu ăn.
Trương Tiểu Thần dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, vừa vặn Loan Diệu ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với cô, rất lịch sự mỉm cười. Điền Hồng chỉ lo nhìn pudding trong tay Tịch Nguyên, trông thật thích nói: "Nhìn anh ăn ngon quá."
Tịch Nguyên chỉ gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục ăn nốt phần điểm tâm.
Loan Diệu đi cùng bọn họ trở về trường học, lúc sắp đi Điền Hồng mới nói: "Học trưởng, có tiện thêm WeChat không?"
Loan Diệu còn chưa lên tiếng, Tịch Nguyên đã nhìn về phía cô, ánh mắt lành lạnh.
Điền Hồng không phát hiện ra ánh mắt của Tịch Nguyên, vẫn thẹn thùng rụt rè nhìn Loan Diệu, ánh mắt rất nhiệt tình. Cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Không tiện cũng không sao, cảm ơn học trưởng mời bọn em ăn cơm."
Loan Diệu mỉm cười: "Sẽ không." Nói xong lấy điện thoại di động ra, quét mã với cô nàng, Điền Hồng còn vô cùng vui vẻ thêm hắn vào bạn tốt.
Loan Diệu nói: "Tôi nói mấy câu với Tịch Nguyên, hai người về trước đi."
Điền Hồng cùng Trương Tiểu Thần nghe vậy rời đi trước. Trên đường đi Điền Hồng nói: "Thật sự rất đẹp trai á! Người cũng không tệ." Cô nhóc cầm lấy điện thoại di động mỉm cười, đi đường còn nhảy chân sáo.
Trương Tiểu Thần cảm thấy cô thật sự có chút ngốc nghếch, không nhịn được nói: "Em cẩn thận chọc sư huynh em không vui đâu."
Điền Hồng không hiểu: "Sư huynh tại sao phải không vui?"
Trương Tiểu Thần thở dài, không lên tiếng.
Điền Hồng suy nghĩ một hồi, đột nhiên khẩn trương nói: "Sư tỷ, chị, chị nói là sư huynh thích em ạ?"
Trương Tiểu Thần cạn lời nhìn cô nàng, không giải thích, chỉ nói: "Đừng có nghĩ linh tinh, chị tùy tiện nói vậy thôi." Đi được vài bước, vẫn là muốn dặn dò, "Kiểu nam sinh như Loan Diệu không thiếu người theo đuổi, em cũng đừng tích cực quá."
Điền Hồng hiển nhiên không nghe vào, trong miệng còn hừ một tiếng. Trương Tiểu Thần biết vậy không nói thêm gì nữa.
Sau đó một đoạn thời gian, Điền Hồng có nói chuyện qua WeChat cùng Loan Diệu mấy lần, Loan Diệu trả lời rất chậm cũng rất qua loa lấy lệ, thường là cô phải gửi đến vài tin nhắn, Loan Diệu mới có thể cách mấy ngày không lạnh không nóng trả lời lại hai, ba chữ. Điền Hồng có chút thất vọng, dần dần cũng không đi tìm hắn.
Cô bé vẫn còn trong độ tuổi mơ mộng về tình yêu đại học hoàn mỹ, bị Loan Diệu lạnh nhạt như vậy, trong lòng có chút không vui, khi làm thí nghiệm cũng không bình tĩnh, thiếu chút nữa làm vỡ dụng cụ. Tịch Nguyên nhanh nhẹn đỡ được, nghiêm nghị nhìn cô: "Điền Hồng, làm việc chuyên tâm một chút."
Đây là lần đầu tiên Tịch Nguyên nổi giận với cô, trước kia cô cũng từng phạm sai lầm, mà Tịch Nguyên sẽ chỉ im lặng giúp cô xử lý. Con gái cũng là được nâng trong tay mà lớn lên, từ nhỏ đến lớn lại là học sinh ưu tú chưa từng nghe qua mấy câu nặng lời, lập tức hốc mắt đỏ ửng. Cô cúi đầu nói xin lỗi: "Sư huynh, thật xin lỗi."
Tịch Nguyên căn bản không mềm lòng, rất bình tĩnh nói: "Xin lỗi không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Tinh thần của em không tốt, về nghỉ ngơi trước đi, phần hôm nay, tôi giúp em làm."
Điền Hồng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô lau mặt thật nhanh, thấp giọng nói: "Vậy em đi trước, thật cảm ơn sư huynh."
Ở trong phòng vẫn còn một sư huynh đã học nghiên cứu sinh năm thứ hai, nhìn cô bé rời đi, mới quay đầu nói với Tịch Nguyên: "Sư đệ, đừng quá nghiêm khắc với các bạn nhỏ."
Tịch Nguyên cúi đầu nhìn số liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Năm hai đại học rồi, không tính là bạn nhỏ nữa. Trước đây em không nói cô ấy, nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục không nói thì chính là không có trách nhiệm với cô ấy."
Sư huynh biết Tịch Nguyên thật ra nói đúng, chẳng qua là trong lòng cảm khái anh không biết thương hương tiếc ngọc. Điền Hồng được công nhận là nữ sinh xinh đẹp nhất trong phòng thí nghiệm, điều kiện gia đình tốt, tính cách nhiệt tình hào phóng, quan hệ với mọi người cũng không tệ. Sư huynh nghĩ, chẳng trách đứa em này ngoại hình tốt như vậy mà đến bây giờ vẫn cứ độc thân, thật sự không hiểu phong tình gì cả.
Đến khi quay đầu, hắn đột nhiên lại nghĩ, người ta có thể trở thành nòng cốt của khoa cũng đúng thôi, trái tim này đã đạt đến cảnh giới một lòng vì nghiên cứu khoa học rồi, thật sự không phải là người bình thường có thể so được.
Buổi tối khi Tịch Nguyên về đến nhà, Loan Diệu đã ngồi trong phòng khách chơi game. Thấy anh về, Loan Diệu đặt tay cầm xuống, hỏi: "Làm sao lại muộn thế?"
Tịch Nguyên nói: "Điền Hồng hôm nay làm sai một chút, anh giúp cô ấy làm một phần."
Loan Diệu đứng lên: "Học muội xinh đẹp làm sai một chút, cũng có thể tha thứ mà."
Tịch Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, không lên tiếng, chỉ mím môi thật chặt.
Loan Diệu đến gần, cúi đầu nhìn anh: "Ghen?"
Tịch Nguyên nói: "Tại sao lại thêm WeChat của cô ấy?"
Loan Diệu nhướng mày: "Em cố ý đấy."
Tịch Nguyên có chút tổn thương nhìn vào mắt hắn.
Loan Diệu giơ tay ôm lấy anh, hôn lên mặt anh: "Nghĩ bậy bạ gì hả, anh thật sự không biết vì sao em lại đến phòng thí nghiệm tìm anh à?" Hắn nhẹ nhàng cắn dái tai Tịch Nguyên, dùng răng cọ cọ một chút, "Em chính là muốn nhìn một chút, là người nào lá gan lớn như vậy, dám lưu lại mùi nước hoa trên người bạn trai em."
Tịch Nguyên khàn khàn nói: "Anh không có gì với cô ấy hết."
Loan Diệu mỉm cười: "Em đương nhiên biết. Nhưng cái này không có nghĩa là em không tức giận." Hắn thấp giọng nói, "Bây giờ cô nàng không còn tâm tư quấn lấy anh rồi chứ?"
Tịch Nguyên không lên tiếng, câu lấy cổ hắn, cùng hắn hôn môi.
Loan Diệu hôn anh một hồi, né về phía sau một chút. Hắn đột ngột không có chút báo trước nào mà hỏi: "Trong ngăn kéo tủ thứ hai ở phòng sách có một quyển sổ ghi chép, anh ghi lại những thứ gì thế?"
Tịch Nguyên nhất thời cứng đờ người, sắc mặt tái nhợt.
Loan Diệu cười khẽ. Hắn tựa vào cơ thể Tịch Nguyên, nhún vai tùy ý cười, cười đến khi mặt Tịch Nguyên chuyển từ trắng sang đỏ, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.
"Nghiên cứu khái quát về tư thế sεメy cùng kỹ thuật khẩu giao." Loan Diệu thuật lại nội dung quyển sổ, trong giọng đều là ý cười, "Học trưởng, các anh làm nghiên cứu khoa học, nhất định cái nào cũng phải làm chặt chẽ cẩn thận như vậy cơ à?"
Tịch Nguyên hoảng hốt: "Em luôn nói anh không có tiến bộ..."
Loan Diệu ngậm cười nhìn anh một lát, khom người vòng qua đầu gối bế anh lên: "Lý thuyết đủ rồi, xem hiệu quả thực hành một chút đi."
Thế là Loan Diệu tách ra hai chân ngồi ở mép giường, Tịch Nguyên quỳ xuống đất khẩu giao cho hắn. Anh nhắm mắt lại, lông mi rung động, rất nghiêm túc nắm lấy vật khổng lồ của Loan Diệu mà liếʍ ʍúŧ. Loan Diệu một tay chống lên giường, một tay khác dán vào ót anh, sờ mái tóc mềm mại của anh. Hắn cúi đầu nhìn Tịch Nguyên, nói: "Mở mắt."
Tịch Nguyên nghe lời mở mắt ra, trong mắt đều là ánh nước, xinh đẹp ẩn tình. Anh cố gắng nhớ tới những gì mình đã ghi chép lại sau khi xem đoạn phim lúc trước, há to miệng, cẩn thận nuốt ƈôи ŧɦịŧ to lớn vào trong. Miệng Tịch Nguyên vừa ướt lại vừa nóng, Loan Diệu thoải mái thở dài một tiếng, tiện tay nhéo gáy anh.
Tịch Nguyên nuốt vào rất sâu, mà vẫn không thể ăn vào toàn bộ tính khí. Anh khó khăn lắm nuốt vào một nửa, qυყ đầυ đã đè vào cổ họng, khiến anh cảm thấy hít thở không thông. Anh khẽ ho khan vài lần, cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ trong miệng càng nóng hơn một chút, gân xanh áp lên đầu lưỡi anh, mơ hồ giật giật.
Tịch Nguyên vùi đầu, lặng im nuốt vào phun ra, dùng đầu lưỡi liếm mép cùng phần đỉnh của qυყ đầυ, thực hành những "kiến thức" được ghi lại trong cuốn sổ kia. Loan Diệu không nghĩ tới anh thật sự có thể nhớ được những thứ gọi là kỷ xảo này, trên người từng trận từng trận nóng lên, không nhịn được đè lại bả vai anh, ưỡn thẳng eo, rút ra cắm vào trong miệng anh vài lần. Tịch Nguyên mặc cho hắn làm, há to miệng phục vụ hắn, Loan Diệu thấy thế trong lòng mềm nhũn, từ trong miệng anh rút ra ngoài, khom người hôn lên mặt anh.
Trên môi Tịch Nguyên đều là nước bọt không kịp nuốt, bởi vì va chạm mà đỏ lên, miệng hơi há ra, nhìn qua rất sắc tình. Loan Diệu lấy tay cọ môi anh, cúi đầu nói: "Sao anh lại ngoan như vậy chứ."
Tịch Nguyên đỏ mặt. Anh ngửa mặt lên, giống như là còn muốn Loan Diệu hôn anh, Loan Diệu cũng cúi đầu xuống, hôn sâu một trận.
Tịch Nguyên thở hổn hển hỏi hắn: "Có tốt hơn chút nào không?"
Loan Diệu không nghĩ tới anh còn để ý chuyện này, không nhịn được cười nói: "Tốt hơn nhiều." Hắn sợ Tịch Nguyên cảm thấy qua loa lấy lệ, lại tăng thêm một câu, "Chân thành mà nói, cho anh chín mươi lăm điểm đi."
Tịch Nguyên hiếm thấy mà mỉm cười, anh vẫn duy trì tư thế quỳ, cúi đầu xuống dùng mặt dán vào tính khí đang cương của Loan Diệu, rất thân mật mà cọ một chút.
Loan Diệu cúi đầu: "Có biết năm điểm còn lại ở đâu không?"
Tịch Nguyên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Loan Diệu cười nói: "Tần suất lặp lại hơi cao."
Tịch Nguyên ngẩn ra một lúc mới phản ứng được hắn đang chỉ cái gì. Anh cảm thấy vừa buồn cười lại xấu hổ, ôm lấy eo Loan Diệu, vùi mặt vào ngực hắn.
Buổi tối hôm đó Loan Diệu là ở trước gương sát đất mà cùng anh làʍ ŧìиɦ. Cả người Tịch Nguyên đều xấu hổ đến đỏ bừng, hai cái cánh tay bị Loan Diệu kéo từ phía sau, không thể động đậy. Trước mặt là nguyên một cái gương sát đất, bóng của cả hai người cũng được chiếu vào, giống như camera ghi lại quá trình hoan ái. Tịch Nguyên muốn quay sang chỗ khác, bị Loan Diệu phát hiện ra, hung ác đỉnh vào trong, còn ở bên tai anh nghiêm giọng: "Nhìn."
Tịch Nguyên không thể làm gì khác hơn là lại nhìn vào trong gương.
Loan Diệu cao hơn anh rất nhiều, bắp thịt trên người đều đặn lại cường tráng, so sánh với đó, Tịch Nguyên có vẻ gầy yếu hơn một chút. Hai cánh tay của anh bị Loan Diệu chế trụ, giống như xiềng xích kéo lấy thân thể, chỉ có thể thừa nhận toàn bộ công kích từ phía sau. Tính khí cứng rắn dữ tợn ở trong hậu huyệt của anh ra ra vào vào, gel bôi trơn từ khe mông chảy xuống, bên trong bắp đùi cũng lầy lội. Tịch Nguyên cũng cứng rồi, nhưng Loan Diệu không cho anh chạm vào, vật đáng thương kia chỉ có thể theo động tác của Loan Diệu mà không nơi nương tựa đung đưa trong không khí.
Loan Diệu buông ra một tay, cánh tay từ phía sau vòng lấy bả vai anh, nắm lấy cằm anh, cưỡng bách anh quay đầu lại, cùng anh hôn môi. Hôn xong còn muốn dán vào môi anh, tàn nhẫn hỏi: "Nhìn thấy dáng vẻ của mình ra sao không?"
Tịch Nguyên bị thao căn bản nói không ra lời, cổ họng khó khăn tràn ra mấy tiếng rêи ɾỉ.
Loan Diệu buông tay ra, ôm eo anh, dùng lực hơn một chút, thân thể của hai người lại dán chặt hơn, kết hợp cũng sâu hơn. Tịch Nguyên "A" một tiếng, Loan Diệu từ trong gương nhìn thấy cần cổ thon dài của Tịch Nguyên ngửa về sau, hôn lên bả vai anh một cái.
Sau đó Tịch Nguyên chỉ có thể nắm lấy cánh tay hắn đang quấn quanh eo anh, miễn cưỡng đứng đó. Cánh tay kia thẫm màu hơn da anh một chút, mạnh mẽ có lực, giống như gông xiềng giam cầm lấy anh, không thể tránh thoát.
Túi nang dưới va chạm không ngừng cũng vỗ đỏ cả mông Tịch Nguyên, Loan Diệu nhìn bờ mông trắng nõn đầy đặn giống như đào mật, đưa tay ra không nhẹ không nặng vỗ một cái. Tịch Nguyên cầu khẩn từ trong gương nhìn hắn, Loan Diệu nói: "Bắn vào trong?"
Tịch Nguyên qua quýt gật đầu, Loan Diệu tăng nhanh tốc độ, cuối cùng ưỡn người bắn vào trong. Tịch Nguyên cũng đồng thời bắn, bắn vào trên gương, chất lỏng trắng đục theo mặt gương chậm rãi chảy xuống.
Loan Diệu vẫn ở bên trong anh, hôn vai, gáy cùng sống lưng của Tịch Nguyên. Tịch Nguyên thở hổn hển, gọi tên hắn: "Loan Diệu."
Loan Diệu dịu dàng đáp lại: "Ơi."
Tịch Nguyên lại gọi một tiếng: "Loan Diệu."
Loan Diệu vẫn đang hôn anh, mà cũng lại đáp lại một lần: "Ơi."
Tịch Nguyên nhìn hắn một lúc, hô hấp dần dần khôi phục, lần thứ ba gọi hắn: "Loan Diệu."
Loan Diệu ngẩng đầu lên, ôm chặt anh từ phía sau. Hắn từ trong cơ thể Tịch Nguyên rút ra ngoài, tính khí kẹp vào giữa hai chân anh, ma sát thật chậm. Hắn lần này không có trả lời Tịch Nguyên, ngược lại còn gọi tên anh: "Tịch Nguyên."
Tịch Nguyên tựa vào trên người hắn, hai tay mò về phía sau, lòng bàn tay dán vào bắp đùi của hắn.
Loan Diệu cúi người, ở bên tai anh khẽ nói: "Em cũng yêu anh."
Tịch Nguyên sợ run một lúc lâu, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, nhìn thấy chính mình ở trong gương, trên mặt đều là nước mắt.
Điền Hồng uống rượu suốt một ngày, đến trưa ngày hôm sau mới dậy, đầu óc mơ màng choáng váng. Cô nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng, điều kiện của bản thân không hề kém, dựa vào cái gì không thể cố gắng hơn một chút, lại cầm điện thoại di động lên muốn gửi tin nhắn cho Loan Diệu. Cô mở ra khung đối thoại của hai người, lúc này mới phát hiện đối phương đã đổi ảnh đại diện từ khi nào.
Trước đó Loan Diệu vẫn luôn dùng ảnh hồ bơi gợn sóng lăn tăn, bây giờ đổi thành ảnh phong cảnh. Điền Hồng phóng to ảnh ra mới phát hiện thật ra cũng không phải hình phong cảnh, cuối vườn hoa có một người đứng đó, đưa lưng về phía ống kính, rất nhỏ cũng rất mờ. Điền Hồng nhìn hồi lâu, cảm thấy người này không giống Loan Diệu, nhưng lại không nhìn ra manh mối cụ thể nào. Cô đang định mượn chuyện này để nói mấy câu với Loan Diệu, lại nhìn thấy Trương Tiểu Thần gọi tới.
Điền Hồng tay chân luống cuống ấn nhận, Trương Tiểu Thần nói: "Tiểu Hồng, số liệu em ghi chép vào thứ sáu tuần trước hình như có vấn đề, buổi chiều tới kiêm tra lại một lượt đi."
Điền Hồng đáp ứng, Trương Tiểu Thần dừng thêm một chút, còn nói: "Nhìn thấy không?"
Điền Hồng không hiểu: "Nhìn thấy cái gì ạ?"
Trương Tiểu Thần không lên tiếng ngay, nói: "Vòng bạn bè của Loan Diệu. Chị không kết bạn với cậu ấy, chị nghe bạn nói thôi, em đi xem một chút đi." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Điền Hồng mờ mịt mở ảnh đại diện của Loan Diệu, lúc này mới nhìn thấy trạng thái một năm rồi chưa update của Loan Diệu vào tối qua đã đăng trong vòng bạn bè, chỉ có ba chữ: Tròn một năm.
Điền Hồng lúc này mới nhận ra đây là hắn đang công khai show ân ái với bạn bè, có chút đờ đẫn nhấn vào ảnh kèm theo, nam sinh trong ảnh đang ăn cơm, giống như đột nhiên phát hiện mình bị chụp, hơi hoảng hốt nhìn ống kính.
Đầu óc Điền Hồng hiện tại đã nổ tung rồi, gương mặt này rõ ràng là sư huynh lạnh nhạt của phòng thí nghiệm. Mặc dù vẫn là gương mặt xinh đẹp đó, nhưng so với bất cứ khoảnh khắc nào cô đã nhìn thấy đều sinh động hơn, dịu dàng hơn.
Điền Hồng sửng sốt cực kỳ lâu, cuối cùng nằm sấp ở trên giường, vùi mặt vào trong gối.