Chương 1: Kì ngộ
Loài người được những vị thần sáng tạo ban cho những quyền năng họ bắt đầu xây dựng nền văn minh, kỉ nguyên đầu của loài người Kỉ Nguyên Sáng Lập, kẻ thù của loài người trong kỉ nguyên này chính là những thế lực thiên nhiên, thế lực sinh ra với quyền năng khủng kh·iếp.
Sau khi loài người ổn định vô số đế quốc hùng mạnh ra đời và dần trở nên tương khắc nhau c·hiến t·ranh sảy ra ở khắp nơi và vô cùng ác liệt khi những quyền năng to lớn đối chọi nhau Kỉ Nguyên Hỗn Loạn bắt đầu. Tiên Tổ Hoàng Đế và Ma Thần Đế Vương đã chinh phạt khắp nơi và thống nhất thiên hạ thành hai vương quốc hùng mạnh.
Và một trận chiến nổ ra dù ai thắng ai bại thiên hạ cũng sẽ về một mối, người dân không phải chịu mất mát do c·hiến t·ranh nữa nhưng một trong hai người quyền lực nhất sẽ phải chịu mất mát lớn nhất.
Bầu trời xanh ánh nắng dịu dàng chiếu xuống giữa chiến trường, đất đá bị giày xéo với những khe nứt lớn kì dị đến một ngọn cỏ cũng không có, trăm dặm không một bóng cây ngọn cỏ như có một trận chiến kinh thiên động địa vừa diễn ra. Chỉ thấy ở giữa chỉ còn lại hai người đối mặt nhau giữa chiến trường. Một người tuổi trung niên mặc chiến bào vàng, tay cầm một thanh kiếm kim quang sáng chói hông đeo một sợi xích, nhãn quan kiên định nhưng xen lẫn chút buồn bã thất vọng, mái tóc đen có lắm sợi bạc là Tiên Tổ Hoàng Đế. Người còn lại là Ma Thần Đế Vương mặc chiến bào đen sạm, mái tóc đỏ nhạt dường như sắp bạc dần đi, tay cầm một thanh đao chạm đầu rồng ở phần giữa cán và lưỡi đao bao quanh hắc khí hòa lẫn xích khí tà dị như một con giao long hung hãn muốn nuốt trọn kẻ đối diện.
Hai người bước tới phía đối phương tới khi chỉ còn cách người đối diện khoảng mười bước.
Tiên Tổ Hoàng Đế :
- Hai ta đã từng cùng gọi nhau là huynh đệ cùng đi chung đường ta không thể ngờ hôm nay lại phải có kẻ phải dừng lại.
Ma Thần Đế Vương :
- Ngươi và ta đều không muốn điều này nhưng hãy chấp nhận đi, giờ mỗi người có một nửa trời đất một trong hai phải ngã xuống để hoàn thành nguyện vọng của kẻ còn lại.
Ma Thần Đế Vương,Tiên Tổ Hoàng Đế cùng cắt bỏ một phần áo choàng trên chiến bào rồi hai người đồng thanh :
- Cắt bào đoạn tuyệt.
Điều này cho thấy quyết tâm của hai người, cả hai sẽ không còn nhân nhượng nhau nữa.
Tiên Tổ Hoàng Đế :
- Hảo huynh đệ... Ta tới đây.
Cùng lúc đó Ma Thần Đế Vương :
- Lên.
Hai người lao vào nhau Tiên Tổ Hoàng Đế vung xích, Ma Thần Đế Vương vung đao chém, xích và đao v·a c·hạm nhau kình khí phóng ra thổi bay mọi thứ xung quanh ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ kể cả đứng trên đỉnh núi cách hai trăm dặm cũng bị kim quang làm chói mắt.
Hiện tại hai ngàn năm sau.
Một bóng người mặc áo choàng trắng sáng lên dưới ánh trăng, xung quanh là những cây to lớn đang lang thang từng bước chậm rải bỗng dừng lại quay sang hướng khác đột ngột như biến vào khoảng không. Cách đó không xa có nhóm năm người đang bao vây một thanh niên tóc vàng dường như họ muốn thứ gì đó. Hai người ở ngoài lao vào dùng tay giữ vai và tay thanh niên tóc vàng, một tên thân hình to lớn cầm một thanh thép đến trước mặt thanh niên tóc vàng hỏi :
- Liệu mạng ngươi có đáng giá hơn thứ đó không ?
Thanh niên tóc vàng ngẩn mặt lên đáp :
- Bảo vật gia truyền ta c·hết ngươi cũng đừng mơ chạm tới được.
Tên to lớn vun thanh kim loại đánh xuống và thét :
- Được.
Gậy chưa kịp chạm đến người thì đã dừng lại, gậy bị cản lại bởi những dây leo chúng không biết từ khi nào đã quấn chặt lấy, nhìn kĩ thì những dây leo này đến từ một nhánh cây khá cao cách nhóm người khoảng bốn bước, người cầm sợi dây ngồi trên cành cây và thả chân xuống người này là thanh niên mặc áo choàng trắng. Thân thủ thật kì lạ quái dị đến gần mà nhóm người đó không ai nhận ra, khi động thủ cũng không ai phát hiện. Thanh niên áo trắng lên tiếng :
- Tưởng con thú gì thì ra là một đám chuột. Năm đánh một không công bằng tí nào.
Tên cầm gậy kéo đứt dây leo và nói :
- Không phải việc của ngươi.
Nói xong hắn giơ tay hướng về phía thanh niên áo trắng, tay hắn bắt đầu bộc phát một luồng sáng đỏ các tia lửa túa ra, một ngọn lửa lớn phóng ra với tốc độ cực cao nuốt trọn cả cái cây. Thanh niên tóc vàng vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía đ·ám c·háy. Đột nhiên thanh niên tóc vàng vụt biến mất giữa đám người, thanh niên tóc vàng và thanh niên áo trắng xuất hiện cách đám người khoảng mười bước. Năm người thấy thanh niên áo trắng vừa thoát khỏi đ·ám c·háy lại có thể cứu người từ tay bọn chúng một cách dễ dàng chúng không thể giấu vẻ mặt kinh ngạc và hoảng sợ. Thanh niên áo trắng lên tiếng :
- Các ngươi còn không biến đi.
Rồi vun tay một luồng kình khí tức từ trên thổi xuống dập tắt ngọn lửa lớn, không những vậy kình khí còn đánh nát thân cây từ trên xuống thân cây vỡ thành từng mảnh nhỏ như thị uy. Thấy sẽ không thể giữ mạng nếu đối đầu năm tên côn đồ vội chạy đi mà chẳng nói một lời nào.
Thanh niên tóc vàng định thần nhìn thanh niên áo trắng nói :
- Cảm ơn đã giúp tôi tên Hàn Linh Phong, còn anh bạn tên gì ?
Thanh niên áo trắng ngây người trầm ngâm lâu rồi trả lời :
- Tôi... tôi không nhớ tôi là ai, tên gì cả. Tôi cũng không nhớ gia đình hay là nhà tôi ở đâu cả.
Linh Phong thấy vậy cũng bối rối vô cùng Linh Phong mở lời :
- Không nhà, không gia đình, tôi thấy thay vì lang thang khắp nơi hay anh hãy cùng về nhà tôi.
Thanh niên áo trắng vẫn chần chừ hỏi :
- Nhà anh liệu có tiện ?
Thanh niên tóc vàng mỉm cười nói :
- Có gì mà không tiện nhà tôi chỉ còn tôi và người anh họ thôi. Có một người nữa cũng vui mà.
Thanh niên áo trắng đáp :
- Anh thật tốt bụng.
Hai người bắt đầu bước đi. Vừa đi Linh Phong vừa trò chuyện :
- Anh thân thủ nhanh như vậy anh học ở đâu vậy ? Siêu năng của anh là gì tôi nhìn mà không hiểu lắm anh có thể tạo và điều khiển các luồng khí à ?
Thanh niên áo trắng ngập ngừng trả lời.
- Đó không phải khả năng của tôi mà là nội lực thôi. Sao những người đó lại đánh anh ?
Linh Phong vẻ mặt tức giận vẻ hiền lành cũng biến đâu mất nói:
- Bọn chúng muốn đoạt món đồ gia truyền nhà tôi thật những kẻ như bọn chúng tôi cũng gặp nhiều, thật nếu anh không ra tay thì tôi cũng sẽ khó khăn khi đối đầu với bọn chúng, anh cũng thật lợi hại đó nếu có cơ hội tôi muốn gặp thầy anh nhưng tiếc là cái tên anh cũng không nhớ.
Hai người đi một đoạn nữa thì có một cánh cổng thép lớn cao hơn mười hai mét bức tường chạy dài phía trái sang phải nhìn cũng không thấy điểm kết thúc. Linh Phong mở cổng dẫn vào bên trong trang hoàng thật lộng lẫy ánh trăng soi rọi làm nên một khung cảnh tuyệt đẹp, hai bên trái phải trồng hàng cây to lớn ngay ngắn thẳng hàng, trước mặt hoa được trồng hai bên tạo thành con đường. Cuối con đường hoa là một tòa nhà lớn được xây dựng khá cầu kì vững chãi, chất liệu xây dựng tiên tiến cho thấy rõ nền văn minh loài người đã phát triển mạnh và đạt được nhiều thành tựu do không bị c·hiến t·ranh ảnh hưởng nhiều như ở Kỉ Nguyên Hỗn Loạn, những tấm kính trên cửa sổ phảng phất dưới ánh trăng làm nổi bật cả căn nhà, hòa với các cánh hoa tím bay trong gió dưới ánh trăng tròn một cảnh đẹp khó chốn nào có được. Linh Phong mở cửa đi vào đèn tự bật lên bên trong trang trí rất sang trọng, gian nhà vừa vào là phòng khách đặt một bộ bàn ghế lớn giữa gian nhà, đối diện cửa ra vào là một cánh cửa dẫn ra hành lang dài phía sau, Linh Phong đưa thanh niên áo trắng xem một số phòng bên trái dẫn đến một thư viện, bên phải lại dẫn đến một căn phòng ba bên đều là kính để nhìn ra khu vườn đầy hoa và cây xanh, bỗng tiếng ọc ọc phát ra thì ra thanh niên áo trắng đang đói.
Thanh niên áo trắng nói :
- Nãy nghe tiếng động ta tưởng con thú gì tính đến bắt ăn nhưng lại không phải. Giờ ta đang rất đói.
Linh Phong bảo :
- Tôi cũng đói đi ăn thôi.
Linh Phong dẫn thanh niên áo trắng vào nhà bếp vừa ăn vừa hỏi chuyện.
Linh Phong :
- Anh từ đâu mà tới ? Anh còn nhớ chút gì về bản thân không ?
Thanh niên áo trắng :
- Tôi không biết khá lâu trước tôi thấy mình nằm trên một đống kim loại ngổn ngang, xung quanh đều chỉ có bốn bức tường lớn, tôi chồng chất đống kim loại đó lại và lên được, phía trên là một căn phòng có một số trụ lớn có cơ thể người bên trong những cơ thể này đều có sự sống, tôi rời khỏi phòng thì bị lạc trong một hành lang lớn, có nhiều kẻ muốn bắt tôi nhưng tôi đã thoát được khỏi đó, bên ngoài thì nó là tòa tháp lớn, sau khi ra ngoài tôi cứ đi lang thang mãi rồi gặp được anh.
Linh Phong mặt vẻ như hiểu ra vấn đề :
- Xin lỗi nhưng theo như anh kể thì tôi đoán anh là một thí nghiệm của một tổ chức nào đó có thể họ nhầm lẫn anh đ·ã c·hết nên vứt xuống hầm chứa rác của phòng thí nghiệm. Anh cũng không tầm thường không biết tổ chức nào đã tạo ra anh nữa. Thật thú vị. Dù sao thì anh cũng không còn là vật thí nghiệm nữa. Giờ anh cũng nên có một công việc để sống và cống hiến cho nhân loại chứ. Anh khá mạnh hay vào một tổ chức anh hùng nào đó chắc anh cũng dễ dàng đạt được một vị trí không tồi.
Thanh niên áo trắng nhìn Linh Phong hỏi :
- Tổ chức anh hùng ? Là thứ gì?
Linh Phong giải thích chậm rãi :
- Sau khi Kỉ Nguyên Hỗn Loạn kết thúc hai tổ chức được lập ra cùng với q·uân đ·ội chính phủ cùng duy trì hoà bình, hai tổ chức này nhận các nhiệm vụ từ cả người dân lẫn nhiệm vụ quốc gia đó là Hắc Nguyệt Hội và Bạch Nhật Hội hai tổ chức lâu đời và hùng mạnh nhất.
Thanh niên áo trắng hỏi :
- Hai tổ chức đó lớn tới đâu ? Anh làm việc ở đâu ? Tôi có thể làm việc cùng anh không ?
Linh Phong mỉm cười đáp :
- Tôi ở Bạch Nhật Hội, anh có thể vào nhóm của tôi, về tổ chức thì tài sản lẫn quyền lực thì hai tổ chức này ngang nhau và ngang bằng với chính phủ, về tài sản thì Bạch Nhật Hội có hẳn mười hai hành tinh, Hắc Nguyệt Hội có chín hành tinh, những hành tinh đó mỗi năm mang về cho hành tinh này nơi chúng ta đang sống và cũng là hành tinh chủ vô số tài nguyên.
Thanh niên áo trắng ngạc nhiên thốt lên :
- Hành tinh ? Sao ?
Linh Phong nói tiếp :
- Từ mấy trăm năm trước con người đã có thể lên những vì sao rồi, Hắc Nguyệt Hội và Bạch Nhật Hội đã tình thấy các hành tinh có sự sống họ đã cải tạo để phù hợp với các chức năng biến hành tinh đó thành hành tinh chuyên về lĩnh vực nào đó như Bạch Nhật Hội có mười hai hành tinh trong đó có ba hành tinh chuyên nông nghiệp, ba hành tinh về công nghiệp, hai hành tinh dịch vụ nó như một ốc đảo giữa vũ trụ lạnh lẽo, một hành tinh thương mại hành tinh này còn buôn bán với các tộc ngoài hành tinh nó khá hoa lệ nơi mà ai cũng muốn đến một lần, ba hành tinh quân sự đây là lá chắn mạnh mẽ cho toàn bộ hệ thống, khiến cho các tộc ngoài hành tinh hiếu chiến cũng không dám mơ tới chuyện xâm lược hành tinh chủ ta có thể tới đó qua các cổng dịch chuyển lớn ở khắp nơi trên thế giới.
Linh Phong ngừng lại uống nước rồi nói :
- Người cai quản mười hai nơi ấy là Thập Nhị Nhật Vương họ đều vô cùng mạnh mẽ với tầm dời non lấp bể đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, theo nghĩa đen luôn đó, họ cũng thường xuyên ở trụ sở chính của tổ chức, nếu được họ chỉ giáo tôi chắc sức mạnh cũng tăng tiến nhanh chóng.
Thanh niên áo trắng cười bảo :
- Tăng sức mạnh tuy tôi không nhớ được gì nhiều những kí ức trong đầu đều đứt đoạn nhưng tôi lại nhớ một bộ kiếm pháp và những tuyệt kỹ, nội công đấy nếu anh muốn tôi có thể dạy anh.
Linh Phong mừng rỡ nói :
- Được hôm nào rảnh rỗi xin chỉ giáo, còn ngày mai tôi và anh hãy cùng đến Bạch Nhật Hội tôi sẽ đăng kí cho anh vào làm việc cùng nhóm với tôi.
Thanh niên niên áo trắng :
- Anh thật tốt cho tôi một chỗ ở còn sắp xếp cho tôi công việc, thật không biết làm sao tạ ơn.
Linh Phong :
- Không có gì dù sao anh cũng từng giải vây cho tôi, tôi cảm thấy anh không tỏ ra sát khí, khi suất chiêu không có một phần sát ý nên tôi mới đưa anh về đây dù sao cũng chỉ có tôi và anh họ ở đây thật buồn. Nhắc tới anh họ thì anh ấy đang làm nhiệm vụ chắc mai mới về thấy có thêm người anh ấy chắc cũng vui. Thôi chúng ta đi ngủ thôi.
Linh Phong dọn dẹp rồi dẫn thanh niên áo trắng ra khỏi bếp tới cầu thang dẫn lên trên, tầng trên các phòng bố trí đối diện nhau phía trước mặt một dãy có năm phòng, mỗi phòng lại vô cùng rộng rãi, phía ngược lại có hai phòng, phòng bên trái cửa vào bằng kim loại chạm khắc tinh tế hàn khí tỏa ra cùng với hắc khí vô cùng ảm đạm lạnh đến rợn người, hai người đi tiếp đến Linh Phong mở phòng thứ hai bên phải để thanh niên áo trắng đi vào trong phòng bố trí đơn giản một giường lớn đối diện cửa vào là cửa kính dẫn ra ban công rộng rãi có màn vải che lại cạnh giường có một tủ lớn để đồ. Còn phòng đối diện là phòng của Linh Phong. Linh Phong đưa thanh niên áo trắng tới phòng rồi cũng về phòng ngủ.