Nói xong cậu đẩy nam chính về phía tay trái, còn mình thì hục đầu chạy về phía trước. Để dụ sự chú ý của ba tên côn đồ phía sau, không sợ chết la lớn.
"Tôi ở đây, ở đây nè.."
"Mẹ kiếp mày đứng lại cho tao..."
"Bắt nó lại..."
Cậu tiếp tục quên mình vì nhiệm vụ.
"Ê tên béo kia, giỏi thì đến bắt tôi nè. Đồ đầu trọc... hộc ...hộc."
Gia Hân cậu sắp kiệt sức rồi. Ba tên côn đồ đều mải đuổi theo cậu mà bỏ quên nam chính, lúc nhớ ra thì thấy hắn đã trốn trong bìa rừng rậm rạp rồi. Hiển nhiện là chúng đã tức điên lên, gân cổ mắng chửi rồi đuổi theo cậu. Mắt thấy sắp bị bắt, cậu kêu gào với hệ thống.
"Mau tiếp thêm cho tôi chút sức mạnh đi, tôi sắp chết rồi nè. Hệ thống cứu cứu mạng a."
"Đã rõ. Thuốc tăng lực tác dụng 24h được sử dụng."
Hey, kêu cứu bừa mà cũng được , Gia Hân mừng rớt nước mắt. Quả nhiên là thuốc tốt, cậu thấy tấm thân thể 8 tuổi ốm yếu này tràn đầy sức mạnh.
Quay quắt lại, cậu dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua ba tên côn đồ đang ngơ ngác, chạy một mạch về bìa rừng tay trái. Đương nhiên có sức mạnh thì phải đi bảo vệ nam chính rồi, phải ôm cái đùi này thật chắc, không nhiệm vụ của cậu chỉ có nước thất bại.
"Nam chính đang trốn ở hang đá phía trước, chỉ cách 10m."
Được hệ thống nhắc nhở, cậu nhanh chóng tìm được nam chính đại nhân. Nghe thấy tiếng động, cậu bé càng co người lại. Mạnh Phong mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng.
Trong lúc cậu cho rằng cuộc đời mình đã đến hồi kết, một vòng tay gầy yếu nhưng ấm áp ôm lấy cậu.
Gia Hân tỏ vẻ ... làm sao đây, đúng là nam chính mà, bề ngoài cực tinh xảo, lúc này lại run rẩy sợ hãi, kích thích tình phụ tử trong cậu.
____
Mạnh Phong tay bị nắm phát đau nhưng không kêu tiếng nào, nhìn bóng dáng nhỏ gầy nhưng dũng cảm đang chật vật nắm tay mình chạy trốn ở phía trước, cậu thấy trái tim ấm áp vô cùng. Bỗng cậu có ảo giác người phía trước mọc đôi cánh trắng muốt, là thiên sứ rọi sáng cuộc đời cậu.
Leo lên lưng chừng núi, tận dụng 8h sức mạnh còn duy trì được, Gia Hân lấy cành cây bện lại để nguỵ trang trước cửa hang, lại đi tìm chút hoa quả rừng về dự trữ. Theo nguyên tác, phải thêm hai ngày nữa Mạnh Phong mới được cứu.
Lúc chạy về thấy nam chính đang lo lắng ngồi trong hang đá chờ cậu về, không nói lời nào ôm chầm lấy cậu. Gia Hân bề ngoài cười hoà ái an ủi nam chính, bên trong lại điên cuồng tự kỷ. Xem xem, nam chính đang ỷ vào ta a. Ôi ôi, nam chính quá manh rồi. Ta quyết định nuôi dưỡng nam chính đơn thuần khả ái haha...
Hệ thống thấy cảnh này, nếu nó có hình thể, nhất định sẽ lấy tay che mặt, đúng là bệnh của vị kí chủ nhà nó không nhẹ.
Nhờ bàn tay vàng toả sáng của nam chính, qua đúng hai ngày đã có một đám người mặc đồ đen tự nhận là tâm phúc của gia tộc Lương đến đón nam chính tới nơi an toàn. Mạnh Phong trầm mặc, vô cùng cảnh giác, tai biến vừa qua làm hắn không thể tin tưởng vào ai. Trừ một người. Hắn ngước lên nhìn Gia Hân. Cậu gật đầu với hắn một cái, đám người này đáng tin cậy, là số tâm phúc mà bố Mạnh Phong đã đào tạo phòng bất trắc.
Đám người áo đen cũng nhận ra ảnh hưởng của cậu với nam chủ, đưa cả hai người cùng đi.
Haha, cuối cùng cũng qua hết tai ương, bây giờ cậu sẽ cùng nam chính tung hoành ngang dọc, thành lập Hắc Long, xưng vương trong giới hắc đạo, giẫm đạp lên kẻ thù mà đi lên, hưởng thụ mỹ nhân và danh vọng... HAHA
Moá, nghĩ thì dễ lắm, còn thực hành thì ... Vì đây là tiểu thuyết ngôn tình cho thiếu nữ nên chỉ tập trung vào tình yêu cẩu huyết đầu trắc trở của nhân vật chính, còn quá trình đi lên của nam chính chỉ tóm gọn trong ba chữ :" 18 năm sau."
Nhưng ba chữ này trên thực tế là 18 năm , là 216 tháng, là 6570 ngày, là 157680 giờ, là 9460800 giây hàng thật giá thật.
Cậu theo nam chính tôi luyện thành tài đã ăn không ít khổ. Một ngày chỉ ngủ đúng 4 tiếng, thời gian còn lại là học, học nữa, hộc máu. Đừng nói là hộc máu, gãy tay gãy chân hay còn nửa cái mạng vẫn phải tiếp tục. Tâm phúc còn lại của bố Mạnh Phong đã bảo vệ hai người nhưng không thể bảo vệ cả đời được. Cậu và nam chính ngoài học văn hoá theo chương trình giáo dục còn học các kỹ năng hack máy tính, gỡ bom, bắn súng, võ thuật, đánh cận chiến,... Họ cũng không chỉ ngồi trên bàn học không, có lúc thì bị vất vào khu không pháp luật đánh nhau sứt đầu mẻ trán với lũ côn đồ, lúc lại bị đưa vào rừng nhiệt đới tự sinh tự diệt, hay gia nhập quân đội rèn luyện, tham gia đội ngũ lính đánh thuê, hoặc cầm đầu dẫn anh em đi quyết chiến giành giật địa bàn... Hai người luôn sánh vai bên nhau, lăn lội từ đáy sâu thấp kém, dơ bản nhất của xã hội mà đi lên. Cậu nhìn nam chính như một cái máy vậy, cố gắng tiếp thu kiến thức, điên cuồng làm việc.
Thời gian dần qua, Mạnh Phong dễ thương của cậu cũng càng ngày càng đẹp trai, còn cao hơn cậu một cái đầu rưỡi, vai cũng rộng hơn cậu, người cũng cuồn cuộn cơ bắp hơn cậu,... túm lại cái gì cũng hơn. Ánh mắt tập trung trên người hắn ngày càng nhiều, không ít cô nàng thấy hắn là tình nguyện trao hết tim phổi. Được rồi, ai bảo hắn cao lớn khốc soái làm chi.