Ký Sự Quẩy Nát Ngôn Tình

Chương 60




Gia Hân chậm rãi xem. "Cổ Loa chuyện xưa" cái này kịch bản chủ yếu là phần diễn của nhân vật nam. Ngoài hai nhân vật nam phụ quan trọng, thì còn vài ba nhân vật qua đường linh tinh.

Khắc Dương không chỉ với từng tình tiết nghiên cứu, chú thích bên cạnh mà còn phân tích tâm lý nhân vật cụ thể. Hắn đặt mình vào cả 5 nhân vật. Xem họ nghĩ gì, sẽ phản ứng thế nào, sẽ hành động ra sao. Vô cùng dụng tâm. Cậu dám khẳng định, những diễn viên đảm nhiệm các vai diễn này, đều không được một phần chuyên chú, nghiêm túc của hắn.

Cậu làm như lơ đãng hỏi.

"Anh xem chú đối với kịch bản, dường như rất chuyên nghiệp."

Khắc Dương do dự một chút, vẫn trả lời.

"Em từng là sinh viên trường đại học Sân khấu - Điện ảnh T.P HCM. Nhưng sau đó... gia đình xảy ra chút sự cố nên thôi học."

Nhìn hắn cười miễn cưỡng, chắc chắn rất đam mê nghiệp diễn đi. Khi đó bị buộc thôi học, trong lòng đến bây giờ vẫn là chưa nguôi ngoai hối tiếc.

Cậu đưa kịch bản trả lại cho hắn, dù sao cậu không hiểu biết lĩnh vực này lắm. Nhưng cậu có tiền a~ Gia Hân đưa ra đề nghị.

"Thật ra anh có đứng tên một quỹ khuyến học. Năm sau, không! Khi quay xong bộ phim này, thời điểm nhập học lại, có thể đưa hồ sơ cho anh, anh giúp chú nhận một số tiền chu cấp học phí. Cũng không là cái gì to tát, coi như duyên số anh em mình gặp nhau."

"Không là cái gì to tát" ấy với hắn như nắng hạn gặp mưa rào vậy. Khắc Dương không tin vào tai mình.

Hắn cùng người trong đoàn làm phim một dạng, mỗi ngày quay xong, đều khó khắc chế ánh mắt rơi trên người cậu. Cậu quá mức thu hút. Cậu là một nguồn năng lượng luôn hứng khởi, sôi nổi. Chói mắt làm người ta không thể không ngưỡng mộ.

Chính là trừ bỏ lúc bên cạnh Thu Huyền, người vây quanh cậu xun xoe, cười đùa rất nhiều. Khắc Dương từng nghe hai cô diễn viên nói chuyện qua, tạo mối quan hệ tốt với cậu tương lai liền dễ dàng đi. Bất luận là bề ngoài, gia thế, tài năng của cậu đều không thể chê vào đâu.

Hắn cho tới bây giờ đều không chạy theo mọi người để ý mấy thứ này. Thứ tình cảm không tên đang đâm chồi bén rễ trong tim kia, vốn là tự làm tự chịu, tự biên tự diễn, tự thương tự đau. Hắn sẽ chọn im lặng. Không biết rằng có một ngày, chút mong ước nho nhỏ của bản thân được toại nguyện.

Ai có thể nghĩ đến, đại thiếu gia nổi tiếng khắp Sài thành ngồi xếp bằng dưới đất, cùng một cái diễn viên đóng thế không tên tuổi thảo luận những điều lặt vặt nhất.

"Cái này... đột nhiên em nhận, liệu có.."

"Chần chừ cái gì chứ? Anh không cho chú không đâu mà lo. Biết đâu sau này thành danh rồi, anh còn phải chạy vạy để gặp mặt. Haha. Quyết vậy đi!!"

Nói một hồi lâu, Gia Hân cảm thấy thâm tình chắc cũng đủ khăng khít rồi đi. Nhịn không được ngáp một cái. Ngô, nên đi ngủ~

"Anh đi nghỉ ngơi trước, chú cũng vậy, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà thức quá muộn. Không tốt cho sức khoẻ." - Cậu vỗ vỗ vai hắn.

Tham gia nhiều cái đóng thế như vậy, đây là người thứ nhất quan tâm hắn.

Hắn bối rối cúi đầu che đi cảm giác nóng rực đang lan ra khắp mặt. Vốn định yên lặng hưởng thụ riêng hắn chút ngọt ngào đơn phương, nhịn không được đáp lại một câu.

"Anh ngủ ngon."

Gia Hân cười tạm biệt với hắn, bỗng chỉ kịch bản trên tay hắn hỏi.

"Vì sao không nghiên cứu một chút vai nam chính Trọng Thuỷ?"

Khắc Dương ngẩn ra.

Nam chính?

Cái này cách hắn một chặng thật xa xôi. Xa xôi đến hắn căn bản không dám mơ tưởng. Như cậu vậy.

Quan sát hắn nét mặt, Gia Hân biết được không lòng hắn nội tâm thiếu tự tin. Giống như Gia Hân ở thế giới thực, mặc định mình tầm thường. Cả cuộc đời sống tầm thường, duy nhất chết có hơi độc đáo.

Nhưng không có dã tâm, liền không phải một nam chính thực thụ.

Cậu khuyên hắn.

"Trên thế giới này, không có gì là không thể. Không đi nếm thử một chút, làm sao biết mình không chiếm được đâu? Cơ hội vĩnh viễn ở phía trước, dành cho người chơi biết nắm bắt."

Hắn kinh ngạc nhìn cậu. Ánh mắt rất sáng. Giọng nói vẫn như trước mang theo chút tự ti, lại thêm vào càng nhiều hơn hoài bão.

"Nhưng có những việc, gồng mình cố gắng không đủ."

Hắn từ thời niên thiếu đã trốn mẹ tới đài truyền hình xem họ đóng phim, lớn thêm chút nữa nhặt nhạnh từng vai phát tờ rơi, đánh giày, người qua đường, xác chết,... Chưa từng ngừng nghỉ tới nay. Ngần ấy thời gian, đóng thế vẫn là đóng thế.

Cảm xúc tiêu cực cần trị liệu gấp, Gia Hân lo lắng đảm đương đả thông tư tưởng đầu óc cho hắn.

"Con người hơn kém nhau ở niềm tin. Nỗ lực và không bỏ cuộc, chỉ cần em muốn, nhất định có thể thành công."

Nháy mắt cũng không, Khắc Dương nhìn chằm chằm cậu giống như muốn đem thân ảnh của cậu khắc vào bên trong ánh mắt.

"Thật vậy chăng, chỉ cần em nỗ lực, tin tưởng... em nghĩ muốn, đều sẽ thực hiện được."

Gia Hân tổng cảm thấy cách hắn nhìn mình có gì lạ lạ. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, trịnh trọng gật đầu, mỉm cười.

"Đương nhiên!"

Gia Hân chính bản thân không biết, tương lai có một ngày, cậu bị hôm nay lời nói hứng lên nghĩa khí hố thảm.

Nhưng thời điểm nhận ra đã muộn. Nam nhân kia đã có đủ năng lượng. Dùng bá đạo móng vuốt và mạnh mẽ cánh chim, đem cậu bao phủ trong phạm vi của hắn.

______

Nhìn ra Gia Hân đã mệt mỏi, Khắc Dương đứng dậy biểu thị mình cũng phải đi nghỉ ngơi. Hai người như vậy lặng lẽ tách ra.

Trở lại phòng. Tuy rằng vẫn còn thấy nóng nực, Gia Hân nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sau đó, lâm vào một giấc mơ kỳ quái.

Ở trong mộng, cậu bị một thân hình nóng cháy ôm ấp. Đối phương không ngừng ở bên tai cậu hôn môi nỉ non : " Gia Hân... Gia Hân.. em là của anh..."

Tiếp đến, giấc mơ phát triển theo xu thế không thể không chế nổi. Quần áo từng thứ rơi xuống đất, thân thể cậu bị nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, chặt chẽ không một khe hở. Trên người mỗi một tấc đều bị hắn khẽ vuốt qua, tận tình trêu chọc. Nơi sâu nhất trong cơ thể, như bị câu ra một đám cháy cuồn cuộn không ngớt.

Nước sữa hoà nhau. Liều chết triền miên.

...