Ký Sự Quẩy Nát Ngôn Tình

Chương 61




Gia Hân mở to mắt nhìn trần nhà.

Lồng ngực vẫn thở hổn hển, trong mộng xúc cảm quá chân thực, muốn xem nhẹ cũng khó. Cậu thậm chí nhịn không được xốc chăn lên nhìn người anh em của mình có phát sinh cái gì lạ thường.

Không có.

Cậu ngẩn ngơ một chút, xấu hổ bưng kín mặt. Già đầu rồi còn mộng xuân. Hơn nữa... hơn nữa đối phương lại còn là con trai. Ư ư ư. Nhất định do trời nóng làm đầu óc choáng váng. Mục tiêu phấn đấu cả đời của cậu là vợ hiền con ngoan a.

Cậu xem qua điện thoại đặt ở đầu giường. 5 giờ sáng. Thề, lâu lắm mới thấy khung giờ này.

Còn quá sớm so với con sâu lười như cậu, nhưng là cậu đã muốn ngủ không được.

Đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra khỏi gian phòng. Sáng sớm, long time no see~~~

{Tác giả : trình độ tiếng Anh của ta đó 😂}

Mặt trời vừa ló rạng, Gia Hân vươn vai hít hà bầu không khí tươi mới. Thời điểm này, phần lớn mọi người vẫn còn ngủ. Cậu một đường tản bộ đến nhánh sông gần phim trường. Không ngờ lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc.

"Dậy sớm như vậy?" - Gia Hân kinh ngạc.

Hồi bằng tuổi hắn mỗi sáng với cậu đều là cả quá trình vật lội vô cùng thống khổ a.

Khắc Dương gãi đầu cười nói:

"Bọn em đóng thay cảnh hành động, nên đối với dáng người yêu cầu khá cao."

Đóng thế cảnh hành động đòi hỏi sức bền, kĩ thuật cùng đánh đấm. Cơ bắp trong phòng tập gym đem ra có thể trưng đẹp, nhưng chân chính hành động chưa chắc kham nổi. Sức khoẻ kém liền càng miễn bàn.

Bất quá lúc này toàn bộ sự chú ý của cậu đều bị thu hút bởi thứ khác. Gia Hân nghiêm túc nói.

"Em cười rộ lên rất đẹp mắt. Bình thường hẳn nên cười nhiều một chút."

Cậu nói là thực. Ngày thường Khắc Dương xong việc liền cúi đầu, đứng ở một góc. Trong ekip cũng không xây dựng quan hệ với một ai. Nhớ lại, trừ phân cảnh hắn cần đóng, những chỗ khác khó mà gặp được hắn.

Hiện tại, dưới nắng sớm nhu hoà, nam nhân ngũ quan anh tuấn, dáng người đĩnh đạc, cười rộ lên lộ ra trắng noãn răng nanh. Vừa ngốc moe vừa cuốn hút. Hoàn toàn không thua kém mấy tiểu thịt tươi đang hot.

Khắc Dương nghe cậu nói, sắc mặt không nhìn ra biểu hiện gì. Chính là hai bên tai lặng lẽ ửng hồng. Hắng ngại ngùng cười, đem ánh mắt đảo loạn đi nơi khác, không dám cùng cậu trực diện.

Cũng bởi nụ cười này, Gia Hân rốt cuộc ý thức được tuổi của hắn không tính là lớn. Vậy nhưng lúc nào cũng trầm mặc ít lời, tổng làm người khác cảm nhận được cảm giác trầm ổn tin cậy. Nhưng vừa mới một khắc, hắn cuối cùng cũng lộ ra tươi cười đúng tuổi. Sớm biết hắn 20 tuổi, mà mỗi lần nhìn đến, đều thấy rằng hắn ít nhất hai sáu hai bảy tuổi.

Đại khái là khí chất nam chính đi.

Gia Hân dám khẳng định, nếu bình thường Khắc Dương cũng như vậy cười, cùng người xung quanh trò chuyện nhiều hơn mấy câu, ít nhất trong ekip đãi ngộ sẽ tốt hơn bây giờ. Không chừng còn nhanh chóng được người tìm kiếm tài năng nào nhìn trúng.

Lời khuyên dài từng trang từng trang đã đặt ở cửa miệng, lại nghe thấy được trợ lý Khánh Linh cùng Thu Huyền thanh âm. Thật không xong, nữ chính nữ phụ kéo tới a. Nhưng đây là nam chính đại nhân, bỏ đi cũng không ổn.

"Cái đó.."

Hắn mẫn cảm thấy cậu đều là bồn chồn nhìn sang phương hướng kia. Trong lòng hiểu rõ. Liền cho cậu bậc thang leo xuống.

"Hình như có người gọi em ra làm việc. Em xin phép đi trước."

Gia Hân vội gật đầu. Chuẩn xác chạy đến bên cạnh Thu Huyền. Khắc Dương vẫn đứng im chỗ cũ. Thật ra gần trưa mới có cảnh quay. Hắn cứ đứng như vậy, đến khi mặt trời nhô cao, nắng chói chang đổ trên người tạo thành một cái bóng thật dài.

Cô độc và im lặng.

_____

Gia Hân một hồi lâu sau mới gặp Khắc Dương. Hắn có bốn cảnh quay, một hồi đánh võ động tác, còn cần buộc dây bảo hộ để đu mình. Có vẻ vất vả.

Khi mọi người đã rục rịch muốn ăn bữa trưa, hắn mới được phát hộp cơm làm bữa sáng, ngồi trong một góc ít người từ từ ăn.

Cậu không có đi qua.

Trước mắt đoàn làm phim bao nhiêu người, hắn là một diễn viên đóng thế chưa có danh tiếng, cùng cậu quan hệ thân cận quá với hắn mà nói, không phải chuyện tốt.

_____

Buổi chiều có hai cảnh quay quan trọng. Nam chủ Trọng Thuỷ cùng kẻ đuổi giết đánh nhau, còn một cảnh khác, là khắc hoạ tình yêu sâu đậm mà mâu thuẫn giữa hai nhân vật chính.

Nhưng không rõ vì sao, diễn viên đảm nhận vai nam chính hôm nay hoàn toàn không nhập tâm được vào nhân vật. Lúc quên lời thoại, lúc lại đờ người giữa lúc quay chụp. Nguyên một buổi, bị đạo diễn mắng cho té tát.

"Đạo diễn, dừng mười phút để mọi người nghỉ ngơi, lên tinh thần một chút."

Lại thêm mười phút? Đã bao nhiêu cái mười phút này rồi? Đạo diễn mặt nhăn lại càng khó coi. Cái hồn không đặt ở đây, làm thế nào diễn? Ông đã không còn kiên nhẫn.

Sắc trời sẩm tối. Ông cho người kéo nam diễn viên kia xuống. Phần diễn hôm nay của hắn dự định sẽ cắt hết, để hắn điều chỉnh lại tâm trạng, trước đành quay cảnh tiếp theo.

Gia Hân cùng hệ thống đã tính toán kĩ.

Thời cơ đến! Anh bạn kia, đành đắc tội. A men~

Dị biến đột ngột phát sinh.Thời điểm cách mặt đất còn bốn năm mét, không rõ diễn viên kia làm sao. Nguyên bản dây thừng rắn chắc buộc quanh người hắn buông lỏng. Mọi người trơ mắt nhìn hắn rơi xuống, phịch một tiếng nằm bất tỉnh trên đất.

Gia Hân phản ứng lại đầu tiên. Vội vàng gọi cho xe cứu thương.

"Y tế đâu?!"

Mỗi đoàn làm phim bình thường đều có mang theo nhân viên y tế, phòng ngừa một ít ngoài ý muốn sự tình. Vốn canh giữ bên ngoài, rất nhanh bọn họ lục đục chạy vào. Kiểm tra xong, tin tức rất không ổn : người không quá đáng ngại, nhưng mặt và tay đều xây xát, gãy một chân, não bộ thì phải dùng thiết bị chuyên sâu xét nhiệm lại lần nữa.

Tình huống như vậy, người lập tức được đưa đi bệnh viện. Thương thế này, ít nhất phải nằm nghỉ ngơi hai ba tháng. Đồng nghĩa, bộ phim điện ảnh cần thay nam chủ...