Ký Sự Quẩy Nát Ngôn Tình

Chương 79




Một đêm này, vô số người chờ đợi trước màn hình tivi, máy tính. Nghe vị mc ngoại quốc dùng không quá tiêu chuẩn Việt ngữ đọc cái tên được mong đợi nhiều nhất.

"Khắc Dương!!"

Quốc nội truyền thông lập tức ùn ùn đưa tin sự kiện, đẩy lên trang đầu hàng loạt tờ báo, kênh tin tức. Khắc Dương giờ phút này đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, xung quanh ánh đèn flash nhấp nháy sáng loà, vài nghệ sỹ thật thật giả giả chúc mừng. Nhưng tâm của hắn chẳng buồn đặt ở đây. Đối với tác phẩm của mình nhận chiếc cúp danh giá nhất giới điện ảnh, hắn dường như không giống người khác tưởng tượng mừng rỡ cao hứng.

Đây chẳng qua là hắn chấp niệm. Gia Hân muốn hắn đứng ở vị trí này, hắn liền coi như kim chỉ nam mà nỗ lực hướng đến. Cậu thấy rồi đi, sẽ nhìn hắn bớt lạnh lùng chứ? Sẽ hướng hắn nở một nụ cười chứ? Ở trong lòng hắn, thời khắc bên cạnh cậu so với bây giờ càng đáng giá, càng làm hắn hạnh phúc.

_____

Khắc Dương muốn về nhà nhanh nhất có thể, nhưng tối nay giải thưởng cao nhất bị hắn đoạt đi rồi, không ai dễ dàng thả hắn đi. Sau lễ trao giải là tiệc chúc mừng, hắn nghiễm nhiên trở thành vật chính không thể thiếu.

Một vòng showbiz, tuỳ tiện đưa mắt liền gặp mỹ nam mỹ nữ. Tối nay như vậy trọng đại, nhóm minh tinh đều là lên kế hoạch chuẩn bị không dưới một tháng, nội liễm hay phô trương, cốt để mình trở thành tiêu điểm. Thân là ảnh đế Khắc Dương lại có chút tuỳ tiện. Hắn mặc áo sơ mi trắng cùng hắc sắc quần tây. Cho dù tại một mảnh xa hoa xinh đẹp, ngũ quan xuất chúng vẫn không làm người khác phải ngoái nhìn.

Sơ mi trắng cùng quần tây kỳ thực là cái rất khảo nghiệm nam nhân dáng người cùng khí chất. Nếu mặc không tốt, có thể bị nhận nhầm với phục vụ. Mà mặc tốt, ví dụ như Khắc Dương, liền phô bày hắn vai rộng, thắt lưng hẹp, thân hình thon dài, cơ bắp đầy sức bật.

Đối với các loại chúc mừng, lôi kéo quan hệ, tuy không kiên nhẫn nhưng hắn vẫn lịch thiệp phối hợp, hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Môi bạc hơi mím, nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, hắn không hiểu sao có dự cảm bất hảo.

Đè lại trái tim đập nhanh bất an, Khắc Dương rốt cuộc thoát khỏi bữa tiệc. Cảm giác như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, làm tâm hắn mãnh liệt đau đớn lại sợ hãi. Hắn rảo bước nhanh xuống tầng hầm lấy xe.

Gia Hân lén đi theo hắn, đã cảm nhận được sát khí. Nó đến từ một người đàn ông vừa đi qua cậu, mặc áo choàng nâu, bịt khẩu trang kín mít. Hai tay gã đút trong túi áo, giả bộ vội vã, cũng không làm mấy ai chú ý.

Cậu nhìn thấy gã tới gần Khắc Dương, một tay ở túi áo chậm rãi rút ra.

Khắc Dương đột nhiên thấy Gia Hân hướng chính mình chạy tới. Tốc độ rất nhanh, nhanh tới tới mức làm hắn trì độn kinh ngạc. Cậu sao có thể xuất hiện ở đây? Cậu muốn ôm hắn? Khắc Dương nhịn không được lộ vẻ tươi cười mở ra hai tay.

"Đoàng!!!!"

Cực đại tiếng súng ở tầng hầm nghe phá lệ vang dội.

Đám người hỗn loạn cả lên, tiếng hét chói tai, nháo thanh, hỗn độn tiếng bước chân tại không gian chật chội khởi động. Xa xa nghe được tiếng quát tháo đuổi bắt, có lẽ đã bắt được gã.

"Hahaaa... Khắc Dương!! Tôi là fan cuồng của anh! Anh phải chết đi! Hahaa.. tại sao anh lại không chết đi? Anh phải chết đi!? Xã hội dơ bẩn này sẽ làm nhơ nhuốc tài năng của anh!! Theo tôi lên thiên đường!! Chúng ta cùng nhau lên thiên đường.."

"Đoàng!!"

Lại một phát súng nữa, gã tự xưng mình là fan cuồng rồi rút súng bắn vào thái dương, điên cuồng tự kết liễu đời mình.

Đúng là có bệnh. Chết dưới tay gã, Gia Hân sâu sắc cảm nhận được mình hi sinh thực sự... lãng xẹt. Ầy, chính là không thể kì vọng gì nhiều vào tiểu thuyết ngôn tình ngọt văn.

"Gia...Gia Hân.. xe cứu thương rất nhanh sẽ tới."

Một khắc người cậu khuỵ xuống, hắn như mất đi mọi nhận thức. Sự việc diễn ra tưởng dài mà chỉ trong cái chớp mắt. Khắc Dương không hiểu, cũng tình nguyện không hiểu. Ai đó làm ơn nói với hắn, đây chỉ là ác mộng.

"Anh... buồn ngủ quá."

Hô hấp thêm trầm trọng, Gia Hân không đau, nhưng từng hơi thở khó nhọc làm khoang ngực cậu ê ẩm như cá mắc cạn. Hắn nói gì đó cậu nghe không rõ, mọi giác quan nhoè đi, cuối cùng là một mảng hắc ám.

Khắc Dương run run đặt tay lên ngực trái cậu. Nơi đó không có nửa điểm nảy lên dấu hiệu.

Không có mạch đập, không có tiếng tim đập, cái gì cũng đều không có.

Thân thể chính mình giống như nháy mắt tiến vào băng hàn, lại như rơi vào biển lửa. Tâm hắn như cũng vô pháp nhảy. Trán thiếp lên khuôn mặt cậu đã lạnh, thanh âm cầu xin.

"Gia Hân, tỉnh tỉnh, Gia Hân, không cần ngủ,.. Gia Hân, Gia Hân,..."

Thanh âm ngày càng nhỏ, phiêu đãng rồi biến mất.

Hai tay đem cậu gắt gao ôm vào trong lòng, ở ngắn ngủi trái tim đình trệ sau, cơ thể hắn lại phát run phát run.

"Gia Hân, Gia Hân,..."

Ánh mắt hắn thất thần vô tiêu cự dần dần ngưng lại tụ hận cùng oán, phẫn nộ cùng không cam lòng.

Vì sao? Vì sao vậy?

Không ai đáp lại hắn câu hỏi.

"Ký chủ, nên rời khỏi."

Linh hồn trước khi bị bạch quang bao trùm, Gia Hân thấy nam nhân rút ra thứ gì đó. Bàn tay hắn dính còn chưa khô máu tươi, cẩn thận lại thành kính đeo trên ngón tay thi thể kia.

_____

"Kí chủ. Ngài mau chọn một cái rèn luyện. Sau đó sẽ truyền tống tới thế giới thứ 5."

"Gấp như vậy. Thế giới vừa rồi tôi... tôi..."

Gia Hân nhíu mày. Cậu cư nhiên quên mất nội dung thế giới, hoàn toàn không để lại chút ấn tượng gì. Cậu còn nhớ rõ muốn kể khổ để hệ thống cho cậu ít thời gian nghỉ ngơi, bình phục tâm tình. Nhưng cậu dự định nói cái gì đều nhớ không ra.

"Có phải cậu cắt bỏ ký ức của tôi?"

Hệ thống máy móc trả lời.

"Có lẽ lúc linh hồn từ thế giới tiến vào gặp chút sự cố, ký ức chưa truyền tới. Nếu không nhớ rõ thì thôi, một số việc không nên biết nhiều, quên rồi thì quên luôn đi."

Nhưng cảm giác này rất khó chịu có được không, cậu sợ mình quên mất, sau đó tiếp tục dẫm lên vết xe đổ. Lại càng sợ mình quên đi thứ gì đó, quan trọng.

__________________________________Uhuhu 😭 cc cũng xog. Thiệt là hạnh vip quạ~