Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 71: Chụp ảnh




Thấy cô đã trang điểm và diện đồ đẹp nên bên phía studio hỏi Đường Thành Huân có cần thay đổi trang phục và trang điểm lại không.

Đường Thành Huân đương nhiên muốn thay hết, đây là những thứ cô vì người khác mà chuẩn bị, cho nên xoá đi càng sớm càng tốt.

Theo lời của Đường Thành Huân, Lâm Yên Nhiên nhanh chóng được trang điểm lại cho rực rỡ hơn nhưng vẫn giữ lại sự trẻ trung, sức sống thanh xuân tràn trề.

Về trang phục thì theo gu của Đường Thành Huân, cô được mặc vào một chiếc váy yếm jean, bên trong lót một chiếc áo phông trắng. Tóc thì đổi từ bối củ tỏi nửa đầu thành tết hai bím, trên đầu kẹp thêm một chiếc nơ to giống những chiếc nơ mà các lolita thường hay dùng vậy. Giày cao gót cũng thay bằng đôi giày thể thao trắng.

Cuối cùng, Lâm Yên Nhiên nhìn vào trong gương, thấy mình từ trên xuống dưới cứ y như học sinh cấp ba ý, cái kiểu tết hai bím này trông trẻ con lắm luôn.

Mà đi đôi với Lâm Yên Nhiên, Đường Thành Huân từ lúc nào cũng đã tháo áo vét bên ngoài ra và đồng hồ trên tay xuống. Hắn mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong và quần tây.

Hai người đứng cạnh nhau, thực sự cứ như một đôi học sinh cấp ba yêu sớm vậy.

Nhân viên studio còn khen lấy khen để, nào là trẻ trung, nào là đẹp đôi, nào là tình cảm…

Studio rộng rãi và phân ra khu chuẩn bị và khu chụp hình riêng.

Đường Thành Huân nắm tay kéo Lâm Yên Nhiên đi vào chụp, hắn còn đe doạ bên tai cô nếu như không chụp đẹp thì cô đêm nay đừng hòng về ký túc xá.

Lâm Yên Nhiên bề ngoài phối hợp chụp ảnh nhưng trong lòng đã sớm chửi Đường Thành Huân lên bờ xuống ruộng.

Theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, hai người bãi đủ tư thế chụp ảnh.

Nhiếp ảnh gia còn khen hai người đẹp đôi và khí chất, không cần chỉnh sửa nhiều.

Quả là studio cao cấp, chụp ảnh và hậu kỳ rất nhanh đã cho ảnh mới ra lò.



Có mỗi một bộ quần áo mà rất nhiều ảnh đẹp.

Lâm Yên Nhiên nhìn ảnh rồi nhìn Đường Thành Huân, hình như là bọn họ…

“Có phải em thấy tụi mình rất xứng đôi vừa lứa đúng không?” Giọng nói của Đường Thành Huân vang lên, vui vẻ và dường như có gì đó đắc ý.

Hình như là vậy.

Nếu như không biết nội tình, người trong ảnh không phải là chính mình thì Lâm Yên Nhiên quả thật cho rằng hai người bọn họ là một đôi rồi.

Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn cô, trần đầy thâm tình, chỉ nhìn thôi cũng thấy được hắn có bao nhiêu thâm tình.

Nhưng mà, trong đầu có gì đó cứ luôn thôi thúc cô tránh xa hắn.

Lúc Lâm Yên Nhiên bảo đi thay đồ, Đường Thành Huân cầm quần áo từ tay nhân viên và…, hắn “vô ý” làm rách chiếc váy kia.

Đường Thành Huân bảo nhân viên studio đi đến cửa hiệu thời trang bên cạnh mua giùm Lâm Yên Nhiên một bộ khác.

Khi nhân viên còn hỏi kích cỡ thì Đường Thành Huân rất thản nhiên thay Lâm Yên Nhiên trả lời:

“1m69, nặng 90 cân* (tương đương 45 cân Việt), số đo ba vòng từ trên xuống dưới lần lượt là 88, 62, 94. Ừm, mua thêm cho cô ấy một đôi giày đế bằng nữa, size 36.”

Nhân viên studio nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, a, nhìn thì không tình nguyện, ai ngờ hoá ra… Đúng là không thể chỉ kết luận con người bằng vẻ ngoài được mà.

Lâm Yên Nhiên xấu hổ đỏ mặt. Cho nên, hắn là cố ý đúng không? Mà tại sao hắn lại biết mấy chuyện này?



Đợi khi trang phục được mua về, Đường Thành Huân đợi Lâm Yên Nhiên thay xong mới kéo cô lên xe.

Lâm Yên Nhiên tưởng rằng Đường Thành Huân bây giờ sẽ đưa cô về ký túc xá luôn, ai ngờ hắn lại lần nữa lái xe đi ngang qua ký túc xá mà không cho cô xuống.

Hắn đưa cô đến toà chung cư ngay sát bên trường học.

Vị trí của đại học C là nơi giao nhau của hai vùng, giá nhà đất (bất động sản) xung quanh đều tăng vọt, đặc biệt là trong tình hình kinh tế đang trên đà phát triển mạnh mẽ như thế này.

Phía Tây trường đại học C là khu tập trung kinh tế thành phố C, phía Đông là khu chung cư cao cấp.

Nơi Đường Thành Huân đưa Lâm Yên Nhiên đến thuộc toà chung cư này.

Đường lên tầng căn hộ của hắn cũng là thang máy riêng chạy từ bãi gửi xe trở lên.

Cách biệt sức lực giữa nam và nữ làm cho Lâm Yên Nhiên không thoát khỏi Đường Thành Huân được. Hơn nữa, chống cự vô ích cũng không có tác dụng gì, Lâm Yên Nhiên tỏ vẻ thuận theo là được.

Một đường thông suốt lên tầng 17, Đường Thành Huân mở cửa, đưa cô vào phòng, bật đèn lên rồi khoá cửa lại, cất chìa thoá vào túi quần.

Đó là một căn hộ nằm ở tầng cao có diện tích rộng lớn. Với nơi mà tấc đất tấc vàng như thành phố C mà nói thì giá của nó hẳn không hề rẻ một chút nào.

Đèn sáng, cả căn phòng trở nên sáng rực và đẹp mắt.

Huyền quan có tủ đựng giày dép, Đường Thành Huân cúi xuống thay giày trong chân Lâm Yên Nhiên bằng một chiếc dép đi trong nhà có hình con thỏ màu hồng phấn.

Trong phòng có sofa, trên sofa có những gối ôm rất dễ thương hình các con thú, thảm màu màu cam rất ấm cúng.

Căn phòng này có cửa kính lớn ở phía Đông có rèm màu cam. Từ cửa kính rộng lớn vào ban ngày có thể thấy được mặt trời mọc, cũng hướng ra phía ký túc xá đại học C bên cạnh.