Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 72: Đến căn hộ của hắn (1)




Hơn nữa, bên cửa kính còn có một cái ống nhòm đặt trên giá đỡ. Nếu như Lâm Yên Nhiên không nhầm thì có thể dùng mấy thứ này nhìn đến tận khu ký túc bên kia.

Đừng nói là tên này sẽ dùng mấy thứ này nhìn sang tận bên kia nhé.

Trong phòng cũng trang trí tràn ngập màu sắc, nhìn tươi mới và năng động nhưng không chói mắt. Trên tường có mấy bức hoạ, hình như đó đều là mấy bức tranh mới bán đấu giá bị tranh nhau cướp mua ở nước ngoài?

Phòng nhìn khá ấm cúng, cách bày trí đồ vật cân bằng với diện tích, đi kèm với chất liệu cao cấp đều rất hài hoà. Nếu như mẫu thiết kế nội thất này được đưa vào bài tiểu luận, nhất định sẽ được điểm rất cao.

Hơn nữa, sau khi Đường Thành Huân kéo rèm và mở cửa kính ra, Lâm Yên Nhiên còn phát hiện bên ngoài cửa sổ thế mà lại có cả một khu vực ban công trồng rất nhiều hoa cỏ.

Thấy ánh mắt tràn đầy hứng thú của Lâm Yên Nhiên, Đường Thành Huân bảo:

“Em có thể ra xem”.

Phía ngoài công chìa ra một khúc lớn trồng hoa hồng đỏ, là loại hoa hồng đỏ The Prince cánh to rất đẹp. Rồi cả những cây cẩm tú cầu thân gỗ với những đoá hoa sặc sỡ to tròn như cả quả cầu. Những chùm hoa lan cẩm cù có hình ngôi sao năm cánh với đầy đặn cùng mùi thơm thoang thoảng bay không khí. Trong góc có mấy chậu hoa bonsai là tường vi, mân côi, cẩm chướng và đồng tiền, chúng đều đang nở hoa. Còn đặt trên kệ là mấy chậu hoa linh lan đắt giá với các màu sắc khác nhau với nụ hoa như chiếc chuông nhỏ.

Ngoài khu vực ban công còn có cả một cây xích đu với hai đầu nắm còn được treo cả mấy cây dây đằng.

Nơi này rất đẹp và Lâm Yên Nhiên vô cùng thích thú.

Vì cao tầng nên có gió mát thổi, cảm giác như đến với thế giới rừng xanh của Tarzan vậy.

Thật là thoải mái và dễ chịu.

Thật ra Lâm Yên Nhiên có thể càng thoải mái hơn nếu ánh mắt Đường Thành Huân không nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực như thế.

Nhìn vào phòng, lại nhìn ra ban công, Lâm Yên Nhiên cảm thấy đây như là một căn phòng cho một đôi tình nhân hạnh phúc nào đó, vừa ấm cúng vừa dễ chịu, nói chung là cô cảm thấy rất nó rất phù hợp với thẩm mỹ và sở thích của mình.

Nhưng nó là nơi mà Đường Thành Huân mang cô tới. Từ lúc được thay giày, cô đã nghi ngờ rồi.



Tại sao nó lại phù hợp với cô đến vậy?

Hơn nữa, mấy số đo cơ thể hồi nãy, làm sao Đường Thành Huân biết được?

Khi Đường Thành Huân hỏi:

“Thích không?”

Lâm Yên Nhiên không trả lời.

Đường Thành Huân lại dắt cô vào trong, đi qua gian phòng khách lúc nãy và đến một căn phòng khác.

Mở cửa ra, Lâm Yên Nhiên mới thấy rõ bên trong.

Là một phòng vẽ với đầy đủ các dụng cụ từ giá vẽ đến các khổ giấy theo từng lớp kích cỡ hay các loại màu nước, màu khô đến đủ loại cọ vẽ.

Rất đẹp.

Nó hình như giống với phòng vẽ ở nhà của cô. À không, nó còn lớn hơn phòng tranh ở nhà của cô.

Sau khi để cô ngắm nghía một vòng, Đường Thành Huân lại kéo cô đi sang phòng khác.

Bây giờ là một phòng ngủ.

Nó sẽ là một căn phòng ngủ cao cấp rất bình thường nếu như trên tường không có mấy bức ảnh chụp của chính Lâm Yên Nhiên được đóng khung treo ở đó.

Có bức là Lâm Yên Nhiên đang chụp hình tổng kết cuối năm sau khi thi đại học với cả lớp, có bức là khi cô đang đọc diễn văn chào đón tân sinh viên trong lễ khai giảng năm nhất và một bức gần đây nhất là khi cô đang biểu diễn văn nghệ trong buổi toạ đàm hợp tác giữa trường với Đường thị.

Đường Thành Huân sau khi nhận được ánh mắt nghi ngờ từ Lâm Yên Nhiên cũng không chột dạ tý nào. Hắn cười cười, tiến đến ôm cô vào lòng.



Hắn ôm rất chặt, tưởng như muốn nhét cô vào trong thân thể luôn vậy.

Lâm Yên Nhiên do khó chịu nên đẩy hắn ra nhưng bất động.

Cô nói:

“Anh làm tôi đau đấy!”

Nói vậy, cô cảm giác người kia như cứng lại rồi từ từ thả cô ra.

Đường Thành Huân nói:

“Anh xin lỗi”.

Lại nhìn khuôn mặt có chút nhăn nhó của cô, kéo tay cô ra:

“Đau ở đâu, đưa anh xem nào?”

Nhìn thấy mấy vệt đỏ trên cổ tay cô, hắn nhẹ nhàng xoa xoa thổi thổi.

Thật mấy vết đỏ ấy không phải là do cái ôm vừa rồi làm ra mà là do hồi trước bị Đường Thành Huân kéo. Nếu là người khác thi không sao nhưng da thịt của Lâm Yên Nhiên rất là non mịn và dễ dàng để lại dấu vết.

Nhưng mà Lâm Yên Nhiên không nói, cô mặc kệ tên này.

Nhìn hắn thổi thổi vào vết đỏ, Lâm Yên Nhiên thấy như hắn đang dỗ trẻ con vậy.

Nhưng hình ảnh này dường như đã từng xảy ra ở đâu đó lúc trước thì phải? Có lẽ là bố mẹ cô cũng từng dỗ dành cô như vậy. Nghe Tuyết Trình bảo là bố cô chiều cô lắm, chắc là khi cô bị thương, ông ấy cũng từng thổi vào tay cô thế này để dỗ dành cô. Chỉ tiếc là cô lại mất trí nhớ nên không nhớ rõ ông ấy thế nào, từng đối xử ra sao, chỉ có thể dựa vào mấy tấm hình cũ mới nhận rõ khuôn mặt của ông. Mẹ cô cũng bảo, đôi mắt và lông mày của cô rất giống với ông ấy.

Cho nên, có lẽ là huyết mạch tương liên, cô nhìn người đàn ông khác thổi thổi dỗ dành mình mà không kiềm lòng được nên nhớ lại hình ảnh người bố quá cố của mình.