Khả Hân cố nhắm mắt lại để đi vào giấc ngủ, nhưng bờ môi êm ái ấy cứ hiện lên trong đầu cô, cảm giác lúc chạm vào rất đặc biệt. Cô từng chạm môi bạn diễn khi đóng phim, nhưng chưa từng có cảm giác đặc biệt như lúc chạm vào môi của Như Quỳnh. Không lẽ mình thích con bé đó rồi sao? Khả Hân tự đặt ra câu hỏi với chính mình.
Khả Hân đang quay cảnh cô gái Thanh Mai khi mười sáu tuổi. Vào buổi tối trăng thanh, gió mát, cả xóm đều bị mất điện. Cô cùng chị gái và người bạn thân của chị đi lên sân thượng trải chiếu nằm hóng gió ngắm sao. Bầu trời hôm nay rất nhiều sao lấp lánh, bạn của chị gái cô hỏi.
- Lam ơi, mày thích ngôi sao nào nhất trên trời.
Chị gái cô thích thú, chỉ về một ngôi sao tít tận đằng xa, ngôi sao to nhất, sáng nhất, nhưng lại ở một mình một hướng.
- Kia kìa.
Thanh Mai và người bạn cùng nhìn theo hướng tay chị chỉ. Thanh Lam nói.
- Đẹp thật, còn sáng nữa nhưng em không thích, em thích là ngôi sao kia kìa. Nhỏ nhỏ xinh xinh, nằm giữa các ngôi sao khác nhưng cũng rất đẹp và lạ.
Bạn của chị Lam cười nói với cô.
- Chị em thì thích là một người đặc biệt nhất, đẹp nhất, nổi bật nhất. Nhưng những điều như thế thì sẽ phải chịu cô đơn. Còn em lại thích làm một người bình thường nhất. Được hoà đồng cùng mọi người xung quanh.
Thanh Mai khi đó ngây ngô, nghĩ nó chỉ là một câu chuyện đùa vui. Nhưng sau này, khi chị gái Thanh Lam trở thành một ngôi sao nổi tiếng, nên đã bị người cùng ngành hãm hại đến chết thảm. Thanh Mai đã lựa chọn làm ngôi sao sáng nhất, để trả thù cho chị.
Quay về với dòng suy nghĩ của nhân vật Thanh Mai của hiện tại. Khả Hân lột tả hết sự cô đơn và đau khổ cùng cực trong ngôi nhà xa hoa lạnh lẽo. Như Quỳnh bất chợt nhận ra. Chị ấy đúng thật là một diễn viên thực lực. Quá giỏi. Trong khi mọi người trong đoàn làm phim đều phải khóc dưới phân đoạn này của Khả Hân. Thì cô lại không hề khóc. Gương mặt cô thể hiện rõ sự đau khổ tới mức con người trở nên lạnh lùng, vô cảm. Nước mắt của nhân vật đã chảy vào tận trong tim.
- Cắt. Quá tuyệt.
Đạo diễn hô to rồi giơ ngón tay cái ra hiệu sự tán thưởng cho Khả Hân. Khả Hân nhìn xuống dưới thấy Như Quỳnh thì rất bất ngờ vì sự có mặt này. Cảnh đó là phân cảnh cuối cùng của ngày hôm nay. Khả Hân chào mọi người rồi đi về. Khi ra ngoài cô thấy Như Quỳnh đợi ở đó.
- Sao em lại ở đây? Mẹ tôi đâu.
- Anh An nói đón em với bác lên đây, vì anh ấy lại chuẩn bị đi công tác tiếp. Giờ anh với bác ở nhà chuẩn bị bữa tối còn em đi đón chị.
- Oh, xe đâu.
Như Quỳnh chỉ vào chiếc xe máy của mình làm Khả Hân ngơ ngác.
- Em chuẩn bị đồ ngụy trang cho chị rồi.
Cô lấy ra bộ áo choàng rồi đội một chiếc nón bảo hiểm thật to cho Khả Hân. Nhìn Quỳnh tỉ mỉ gài nón cho mình. Khả Hân cũng với tay cầm chiếc nón còn lại gài cho Như Quỳnh. Khung cảnh này thật khiến người ta muốn tan chảy luôn.
P/s. Bỗng dưng muốn viết một truyện riêng về ngôi sao cô đơn quá.