- Ừ, cháu và Quỳnh có quen biết gì hay sao mà đi cùng nhau tới đây?
Như Quỳnh tự nhiên khóc nấc lên, làm mọi sự chú ý dồn cả vào cô. Chỉ có Quốc An là hiểu tại sao Như Quỳnh lại khóc. Anh vỗ vai em gái dỗ dành. Như Quỳnh ngồi khóc một hồi rồi bình tĩnh nói.
- Ba à, mẹ à, con xin lỗi, là con hiểu nhầm hai người.
Bà Mai Khôi cũng bật khóc. Đây là lần đầu tiên bà được con bé ngỗ ngược này gọi mình là mẹ.
Ngày ấy có lần mẹ đẻ của Quỳnh tới tìm bà. Người phụ nữ ấy gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn có nét đẹp hiếm thấy. Bà yếu ớt tới tìm Mai Khôi.
- Tôi là vợ của anh Quyết.
Khi ấy Mai Khôi còn nghĩ bà ấy đến tìm mình để đánh ghen cơ. Tự nhiên trong đầu bà bỗng xuất hiện chút nghi ngờ về việc ông Quyết nói dối bà về cuộc hôn nhân không hạnh phúc ấy. Nhưng không, bà ấy yếu ớt quỳ xuống chân Mai Khôi.
- Đời này tôi có lỗi với anh Quyết, tôi phụ anh ấy, lợi dụng tình yêu của anh ấy để nuôi nấng đứa con của mình. Nhưng mà, trái tim tôi chỉ có hình bóng người chồng đã khuất. Tôi day dứt mỗi khi anh Quyết đối xử tốt với mình. Giờ đây, thấy anh ấy có thể buông bỏ tôi để yêu cô. Tôi thấy rất vui, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Có điều, con gái tôi còn quá nhỏ, nó là tất cả những gì tôi có. Nên tôi mặt dày tới đây xin cô. Nếu một ngày nào đó, cô có cùng nên duyên với anh ấy, xin hãy coi nó như con gái mình.
Mai Khôi hoảng hốt đỡ mẹ của Quỳnh đứng dạy.
- Chị yên tâm, tất cả chúng ta sẽ đều yêu thương nó thôi.
Mẹ Quỳnh nhận ra những lời Mai Khôi nói là thật lòng, cái nhìn của bà về cô ca sĩ này là một người rất nhân hậu. Bà tin Mai Khôi sẽ không hại con bé.
Đấy là lần đầu cũng là lần cuối Mai Khôi được gặp mẹ của Quỳnh, vì sau đó một thời gian, ông Quyết báo với bà rằng mẹ Quỳnh đã uống rất nhiều thuốc ngủ và yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Bà đến dự đám tang, liền bị Như Quỳnh gào thét vào mặt và chửi bà. Chính vì vậy mà hôm sau, tên tuổi của bà càng phủ sóng nhiều hơn nhờ tai tiếng làm kẻ thứ ba. Nhưng bà không hề giận Quỳnh mà càng thương con bé nhiều hơn, vì bà biết, nó quá thương mẹ nên mới vậy.
Từ khi bước chân vào nhà này, dù bà có cố gắng đến mấy, bù đắp đến mấy cũng không thể lấy được thiện cảm của Quỳnh, cho đến hôm nay, tiếng mẹ thốt lên từ miệng nó mới làm bà hạnh phúc làm sao. Hạnh phúc, vui sướng hơn cả khi nghe hai đứa con ruột của mình lần đầu gọi mẹ.
Ông Quyết quan sát gương mặt vợ liền hiểu cảm xúc trong bà, còn Quỳnh thì cứ cúi mặt khóc ra điều hối lỗi. Bọn trẻ thì ngơ ngác chả hiểu gì. Ông Quyết vỗ vai Quỳnh.
- Được rồi, người nhà cả mà, có chuyện gì nói ba nghe coi, làm gì mà khóc hoài vậy, các em cười cho bây giờ.
Đúng là khi ghét một ai thì họ nó gì cũng thấy chói tai, còn khi thương ai thì nghe một câu dỗ dành là thấy cảm kích rồi. Trước đây ba mẹ mà nói vậy là cô nghĩ họ giả tạo, còn bây giờ cô thấy gia đình thật thiêng liêng, cao quý. Được ba dỗ dành cô càng làm nũng khóc to hơn. Quốc An cũng thật cạn lời với đứa em gái mít ướt này. Thôi thì để MC nổi tiếng như anh nói hộ vậy.
- Dạ thưa hai bác. Có lẽ hai bác không biết. Trước khi có Như Quỳnh, mẹ con đã sinh ra con. Con và Quỳnh chính là anh em ruột.
Tất cả mọi người đều mắt chữ o miệng chữ a nhìn Quốc An và Như Quỳnh, họ cũng đã hiểu được một phần vì sao tự nhiên hôm nay Như Quỳnh lại lạ vậy. Chắc do Quỳnh đã biết sự thật, nó không phải con ruột của ông Quyết. Chỉ tội cho hai đứa nhỏ, nãy giờ nghe mà chả hiểu gì luôn.