Chương 1: Thế giới trò chơi?
"Đây là kết thúc!"
Lưỡi kiếm của vị anh hùng đâm xuyên qua trái tim của ma vương tàn ác, đưa sinh mệnh dài dẳng của hắn đến điểm chung kết.
"Vậy ra... Cảm giác này là sợ hãi..."
Cùng với những lời đó, thân xác của ma vương tan rã thành tro tàn phiêu tán theo làn gió nhẹ.
Trước chiến thắng của mình, anh hùng không hề cảm thấy hân hoan hay vui sướng, có chăng chỉ là sự nhẹ nhõm sau khi dỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, kéo theo sau là sự trống rỗng mỏi mệt.
"Cái hành trình c·hết tiệt này cuối cùng cũng chấm dứt rồi."
Anh hùng thở dài, ngồi phịch xuống giữa chiến trường đầy rẫy t·hi t·hể. Tuy đã chiến thắng, nhưng bản thân cũng b·ị t·hương không nhẹ, toàn thân che kín bởi những v·ết t·hương đáng sợ, có thể chèo chống được tới tận lúc này đều nhờ vào tinh thần kiên cường bất khuất to lớn. Bàn tay anh hùng vô thức luồn qua tấm giáp ngực đã vỡ mất một nửa trong cuộc chiến, đưa vào trong ngực áo lấy ra một vật thể mỏng dẹp có hình chữ nhật với kích cỡ lớn hơn bàn tay người lớn một chút.
Phía sau lớp nhựa trong suốt đã ngả sang màu vàng ố và lấm tấm vết nứt chân chim là bức tranh một chàng trai cùng một số cô gái vây xung quanh trong khung nền của một học viện rợp bóng anh đào, dòng chữ Academy Legacy II được in cách điệu nổi bật trên đó. Dù đã biến dạng ít nhiều do thời gian, nhưng hoàn toàn có thể nhận ra được đây là một chiếc đĩa game.
"Ha..."
Anh hùng cười khổ, một vệt cay đắng xuất hiện trên gương mặt t·ang t·hương và mệt mỏi của hắn khi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên vỏ nhựa của chiếc đĩa. Mười năm trước, lúc đang trên đường trở về nhà sau khi xếp hàng mua phần tiếp theo của tựa game mà mình yêu thích, anh hùng đã b·ị b·ắt cóc đến thế giới này.
Chiếc đĩa game này là di sản cuối cùng gợi nhắc cho hắn về thế giới cũ của mình.
Bỗng nhiên, trên đầu anh hùng bỗng truyền đến tiếng đập cánh nhẹ nhàng, một vài chiếc lông vũ trắng muốt rơi xuống lả tả, che ngang tầm mắt hắn kèm theo một mùi hương và bầu không khí nhẹ nhàng dễ chịu dù đang ở giữa núi thây biển máu.
"Là cô à?"
Chẳng buồn ngẩng đầu lên, anh hùng thều thào với giọng điệu chán nản.
Hạ xuống từ bầu trời, người thiếu nữ tắm mình trong ánh hào quang thần thánh chói lọi che đi dung mạo khẽ dừng lại trước câu hỏi trống rỗng của hắn.
"Vâng, anh hùng của ta."
Đó là một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân, ấm áp như ánh mặt trời cuối cùng cũng ló dạng sau mùa đông dài lạnh lẽo, một giọng nói đủ khiến mọi chàng trai phải xiêu lòng. Nhưng mà, với anh hùng hiện tại, giọng nói đó chỉ gây ra những cảm xúc tiêu cực.
"A... A..."
Hắn rên rỉ.
"Lần này lại là gì nữa đây, nữ thần? Ma vương đã b·ị đ·ánh bại, cô vẫn chưa vừa lòng sao?"
Còn chẳng thèm che giấu sự chán ghét của bản thân, anh hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi tìm kiếm biểu cảm trên gương mặt của cô gái mà hắn gọi là nữ thần. Đáng tiếc, bởi thứ ánh sáng thần thánh bao phủ toàn thân đó, thứ hắn nhìn thấy chỉ là những đường nét mờ nhạt mơ hồ của gương mặt tuyệt mỹ.
Mười năm trước, kẻ trước mặt kia là h·ung t·hủ đã mang hắn tới thế giới mục nát c·hết giẫm này.
Anh hùng vẫn nhớ về thế giới trước đây của hắn, hành tinh xanh mang tên Trái Đất. Ở nơi đó, hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường, sống một cuộc đời bình thường. Tuy không thể nói là lúc nào cũng hạnh phúc, bởi vì niềm vui và nỗi buồn đôi khi xen lẫn với nhau. Nhưng mà hắn có thể khẳng định một điều, Trái Đất tốt đẹp và yên bình hơn thế giới này gấp trăm lần.
Ngươi lừa ta gạt, đố kỵ, căm hận, xấu xa... Nếu buộc phải diễn tả thì nơi này chắc chắn là một thế giới giả tưởng đen tối c·hết tiệt phô bày tất cả những gì xấu xa nhất của xã hội ra bên ngoài.
Tuy không thể phủ nhận rằng ngoài những thứ tệ lậu xấu xí đó ra thì vẫn có những sinh mạng xứng được cứu rỗi, đó cũng là một những lý do mà anh hùng cắn răng bước tiếp. Song suốt mười năm trong cuộc hành trình, ngoài việc vấy máu đôi tay mình hắn không thật sự cứu rỗi được ai cả. Có những thứ mà ngay cả anh hùng cũng không thể cứu.
Tới một lúc nào đó, việc duy nhất mà anh hùng làm chỉ còn là vung kiếm trên chiến trường nơi mùi máu tanh tưởi phảng phất mọi ngóc ngách. Chém g·iết ác quỷ, tiêu diệt quái vật, thậm chí còn có lúc phải chống lại cả thiên thần và con người.
Thế giới đã đủ khiến hắn phát điên rồi, đồng đội cũng toàn một lũ điên rồ dị hợm.
Một pháp sư bị ám ảnh bởi sự trường sinh bất tử, không ngại thực hiện những thí nghiệm bệnh hoạn. Một trinh sát kiêm cung thủ yêu tinh ngạo mạn mắc chứng p·hân b·iệt c·hủng t·ộc xem thường mọi sinh vật không phải giống loài của mình. Và một mục sư mang vẻ ngoài thuần khiết thánh thiện nhưng bản chất bên trong lại là một con điếm thích nhìn người khác quằn quại trong đau khổ cho đến khi thoả mãn rồi mới chịu dang tay cứu giúp.
Anh hùng sớm đã kiệt sức rồi, không phải về mặt thể chất mà là mặt tinh thần. Chỉ là hắn đã đi quá xa để dừng lại, để rồi cuối cùng đặt chân lên nơi vũ đài này, cuộc chiến cuối cùng với ma vương.
"Không..." Nữ thần mở miệng.
"Ta làm sao có thể đòi hỏi gì hơn nữa từ vị anh hùng đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh cứu rỗi thế giới được trao cho."
Sứ mệnh?
Cứu rỗi?
Anh hùng bật ra một tiếng cười mỉa mai nhưng cũng chẳng thèm phản bác.
"Vậy mục đích của ngươi là gì khi xuất hiện ở đây?" Hắn hỏi.
"Tất nhiên là để chúc mừng và ban thưởng cho chiến công huy hoàng của người rồi."
Nữ thần hạ xuống trong khi nói, cô vươn đôi tay mảnh khảnh mềm mại của mình ra chạm vào má anh hùng, giữ cho hắn nhìn thẳng vào mình.
"Nói cho ta, người mong muốn phần thưởng thế nào đây? Dù là trở thành vua của một đế quốc hay cuộc sống xa hoa vô tận, ta đều có thể thoả mãn nguyện vọng của người."
Nghe thấy những lời nói đó, đôi mắt mệt mỏi của anh hùng thoáng rung động trong giây lát.
"Nguyện vọng gì cũng được sao?" Hắn hỏi lại."
"Thần không nói dối, chỉ cần điều người muốn nằm trong khả năng của ta."
Nghe thấy lời khẳng định của nữ thần, anh hùng thở hắt ra một hơi.
"Tôi chỉ muốn một điều..."
"Ta nghe đây."
"Đưa tôi trở về thế giới cũ của mình."
Khi mong muốn của anh hùng được nói ra khỏi miệng hắn, lần đầu tiên nét mặt mơ hồ trong ánh sáng của nữ thần vặn vẹo trong thoáng chốc, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mãi chẳng thể cất được thành lời.
"...Gì?"
Phải gần một phút sau, cô mới có thể thốt ra được một chữ.
"..."
Ý thức được sự thất thố của mình, nữ thần điều chỉnh lại giọng điệu và tư thế, cô buông tay khỏi mặt anh hùng, lùi về sau mấy bước, không để ý đến việc đôi bàn chân tinh khiết giẫm lên mặt đất bị máu tươi nhiễm bẩn, cho thấy cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Hình như ta nghe nhầm, người nói lại yêu cầu của mình lần nữa được chứ?"
Vẫn nhìn chằm chằm vào nữ thần, anh hùng kiên nhẫn lặp lại mong muốn của mình.
"Đưa tôi trở về thế giới cũ của mình, xin cô đấy."
Trước giọng điệu run rẩy hơn bình thường do những cảm xúc kiềm nén của anh hùng, nữ thần đã do dự một lúc.
"Người thật sự muốn trở về ư? Còn những người ở thế giới này thì sao? Bạn của người, đồng đội của người..." Cô tiếp tục hỏi.
Anh hùng không trả lời câu hỏi của nữ thần, hắn đứng dậy, ngoảnh mặt nhìn về hướng chân trời phía xa. Rốt cuộc, hắn nói:
"Tôi ghét thế giới này."
Một câu nói thể hiện rõ thái độ chán chường của hắn.
Nữ thần hiểu rằng anh hùng đã triệt để ghét bỏ thế giới của cô. Ngay từ đầu cô là kẻ có lỗi khi kéo một người ngoài cuộc như hắn vào vấn đề của thế giới này. Nếu có ai hay tồn tại nào bị anh hùng ghét nhất, đó hẳn phải là nữ thần. Cô không có tư cách giữ hắn ở lại. Không thể níu giữ anh hùng, nữ thần chỉ có thể tôn trọng mong muốn của hắn.
"Ta biết rồi, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của người. Người định bao giờ thì rời đi?"
"Càng nhanh càng tốt! Nếu được thì ta muốn ngay lập tức."
Anh hùng quả quyết.
"..."
Nữ thần không nghĩ tới anh hùng lại chán ghét thế giới của cô tới mức độ này. Cô hỏi:
"Người không muốn dành chút thời gian để tạm biệt họ sao?"
Dù biết rằng mình không nên và cũng không thể níu kéo anh hùng, cô vẫn muốn giữ hắn ở lại thêm một thời gian.
Anh hùng trầm ngâm, hắn biết "họ" mà nữ thần nhắc tới chính là ba đồng đội của hắn trong nhóm chinh phạt ma vương. Trước khi cuộc chiến bắt đầu, bốn người đã bị chia ra để chiến đấu cho đối thủ riêng của mình, anh hùng là ma vương, ba người kia là ba ma thần tướng phục vụ dưới trướng ma vương.
Tuy tính cách của những kẻ đó có vấn đề, nhưng thực lực thì không cần phải bàn cãi. Ma vương đã bị hắn đánh bại, lúc này ba người kia hẳn cũng đã chiến thắng rồi.
"Cái đó thì miễn đi." Tuy nhiên, im lặng trong phút chốc, câu trả lời mà anh hùng đưa ra vẫn rứt dứt khoát, tới mức vô tình.
"Đã hiểu." Nữ thần thở dài, cảm thấy hơi thất vọng.
"Ta sẽ thực hiện nghi thức dịch chuyển xuyên thời không cho người, xin hãy buông lõng cơ thể một chút, đừng chống cự."
Thất vọng thì thất vọng, là một vị thần, cô có trách nhiệm phải thực hiện nguyện vọng của vị anh hùng đã đánh bại ma vương.
"Ta bắt đầu đây."
Nói rồi nữ thần vỗ cánh bay lên, những chiếc lông vũ trắng muốt rơi xuống xung quanh anh hùng cho đến khi đôi cánh của cô hoàn toàn biến mất. Chúng bắt đầu phát sáng, và hình thành một ma trận lấy anh hùng làm trung tâm.
"Cánh của cô..."
Anh hùng nhíu mày, không nghĩ tới cái giá của việc đưa hắn trở về lớn tới mức nữ thần phải từ bỏ cả một phần thân thể của mình.
"Không sao cả, chúng sẽ mọc trở lại thôi, tuy không rõ là bao lâu, nhưng bấy nhiêu cũng chẳng so được những gì người đã làm cho thế giới này."
Nữ thần lắc đầu đáp lại trong khi hai tay bay múa thực hiện một loại thuật thức nào đó mà hắn không thể hiểu được.
Ma trận dưới chân càng lúc càng toả sáng rạng rỡ hơn, anh hùng cảm thấy cơ thể và ý dần phân tán.
"Cứ thả lõng đi, quá trình dịch chuyển đang được tiến hành, người sẽ được trở về thế giới của mình nhanh thôi."
Trong ý thức đang dần mờ đi, anh hùng vẫn có thể nghe thấy âm thanh trong trẻo của nữ thần, pha lẫn trong đó là một nỗi buồn man mác.
"Các người đang làm gì?"
"Chờ chút!"
"Dừng lại đã!"
Bất chợt, ba tiếng hét lớn từ xa vọng tới, anh hùng có thể nhìn thấy những bóng người nhỏ bé đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Trước khi có thể nhìn rõ diện mạo của họ, mí mắt hắn sụp xuống rồi đóng hẳn lại
"Không bao giờ gặp lại nữa... Vĩnh biệt mấy con điếm điên rồ."
Hắn mặc niệm điều đó trong lòng.
"Chờ đã... Các người... Đừng p·há h·oại nghi thức!"
Giọng nói hoảng loạn của nữ thần và cơn đau khủng kh·iếp như thể thân xác bị xé tan thành muôn nghìn mảnh ập tới vào khoảnh khắc ý thức của anh hùng hoàn toàn biến mất.
***
Không biết đã qua bao lâu, cơ thể dường như trở thành chiếc lồng giam cầm linh hồn, ý thức từng chút từng chút tổ hợp lại.
Anh hùng giật mình tỉnh giấc, trước mắt hắn là một trần nhà xa lạ. Mí mắt nặng trĩu và đầu đau như búa bổ, ngay cả cảm giác êm ái của chiếc đệm dưới lưng cũng không thể khiến hắn trở nên thoải mái hơn được.
Ôm đầu bằng tay phải, anh hùng vừa gượng người ngồi dậy, vừa xoa bóp vầng trán, hy vọng cơn đau giảm bớt. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh một lượt.
Đó là một căn phòng rộng lớn đầy những vật trang trí xa hoa, trông hệt như phòng ngủ của quý tộc mà hắn vẫn thường ghé qua trong thời gian bắt đầu làm anh hùng.
"..."
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, nén cơn đau dữ dội trong đầu, anh hùng đứng phắt dậy, chạy tới cửa sổ gần nhất, mở toang nó rồi nhìn ra bên ngoài.
Đập vào mắt hắn là một khu vườn rộng lớn xanh ngát, thoáng đãng và dễ chịu, nơi hắn đang ở dường như là một phòng ký túc xá hạng sang bởi vì ngoài cửa sổ phòng mình, anh hùng còn thấy thêm ít nhất vài cái cửa sổ giống vậy nữa trên bức tường sơn vàng quý phái trải dài hai bên.
"Ha... C·hết tiệt thật đấy! Nơi này có phải Trái Đất đâu!"
Anh hùng dám khẳng định điều đó, bởi vì hắn vừa nhìn thấy một cặp bướm pha lê màu tím ma mị bay ngang trước mặt hắn ngay tức thì. Hắn bực tức đóng sầm cửa sổ lại, xoay người bước trở lại giường, nhưng mà thứ trước mặt khiến bước chân hắn phải dừng lại.
Một chiếc gương lớn đính trên cửa tủ quần áo.
Phản chiếu trong đó là hình bóng của một thiếu niên trẻ tuổi còn chưa tới hai mươi có gương mặt đẹp trai vẫn còn chút non nớt để lộ sự sắc lạnh cao ngạo nhưng lại toả ra một bầu không khí ảm đạm và u ám. Hình phản chiếu của chính anh hùng hiện tại.
"Cái gì?"
Sau khi thực hiện vài động tác để khẳng định người trong gương là mình mà không phải ai khác, hắn kinh ngạc bật thốt thành lời.
Có khá nhiều vấn đề dẫn tới hành động thất thố đó của anh hùng, nhưng cái đáng chú ý nhất chính là bộ đồ mà hắn đang mặc trên người, một bộ đồng phục có thiết kế cách tân từ đồ vét với khoác dài màu đen và cà vạt xanh đậm.
Anh hùng nhận ra thiết kế đồng phục này.
Nó giống hệt với bộ đồ nhân vật chính mặc trên bìa của đĩa game Academy Legacy II mà hắn vẫn luôn giữ gìn như báu vật.
"Con mụ nữ thần c·hết tiệt đó!"