Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 105: Đều không phải




Chương 105: Đều không phải

Trên không, Schwarz để bản thân rơi tự do trở về mặt đất, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Chịu liên tục ba đá của hắn một cách trực tiếp như vậy dù là Irine nếu không dùng tới ma thuật độc nhất của mình thì cũng đã gục rồi, thiếu nữ kia vậy mà vẫn chưa mất ý thức. Da dày thịt béo chịu đòn tốt thật.

Hay là bồi thêm một đá nữa?

Trong khi Schwarz vừa nghĩ như vậy, hàng loạt tiến xé gió rít gào bay đến. Hơn trăm ngọn thương băng lấy thân thể vẫn còn giữa không trung của hắn làm mục tiêu mà nhất tề bắn tới.

Nên biết là ba đá vừa rồi của Schwarz kể ra thì lằng nhằng nhưng tất cả quá trình đều được thực hiện ở tốc độ siêu thanh. Mới hơn một giây ngắn ngủi không chỉ lấy lại được tinh thần sau chấn động mà còn trở tay t·ấn c·ông chính xác hắn sao?

Bản năng chiến đấu nhường này không hổ là cùng chung huyết thống. Schwarz âm thầm tán thưởng em gái của "mình".

Cơ mà tán thưởng thì tán thưởng, đánh thì vẫn phải đánh.

Hắn bắt lấy một ngọn thương đang bay tới đồng thời giải phóng ma lực, đánh bật toàn bộ hàng trăm ngọn thương còn lại. Cho dù Weiss có dồn toàn lực để t·ấn c·ông b·ằng ma thuật mạnh nhất của mình cũng chưa chắc đã đáng để Schwarz nghiêm túc đối đãi chứ đừng nói cái ma thuật hời hợt được tạo ra gấp gáp này. Xoay ngọn thương trong tay, hắn vặn lấy ma lực tạo thành một c·ơn l·ốc x·oáy dữ dội cuốn tất cả thương băng đã mất động lực và đang trên đà rơi xuống vào bên trong rồi bắn ngược chúng trở về với Weiss.

Ngọn thương còn lại trong tay thì được ném về hướng thiếu nữ vẫn còn đang gắn gượng bò dậy bên kia. Đáng thương cho cô chỉ vừa mới chống được hai tay lên thì bàn tay phải đã b·ị đ·âm xuyên, ghim trở về mặt đất. Đau đớn và buốt giá làm thiếu nữ nhịn không được phát ra một tiếng rên khổ sở, e ngại nhìn lên bầu trời.

May mắn, hoặc là không may, con quái vật trên đó đã chuyển hướng mục tiêu từ cô sang những người khác. Trong ánh mắt không dám tin tưởng của thiếu nữ, cái thứ đó bộc phát ra lượng ma lực kinh khủng nhiều hơn bất cứ con người nào ở cùng độ tuổi mà cô từng gặp, đủ mạnh để làm cả không gian như vặn vẹo theo dòng ma lực tuôn trào. Hắn đạp vào không khí như đất bằng rồi bắn người đi như tên rời nỏ, vượt qua khoảng cách vài trăm mét trong chưa đầy một giây. Chỉ nháy mắt nữa thôi sẽ tiếp cận mấy người Mikhail, những kẻ giờ chẳng khác gì cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt.

Một lần nữa, vượt ra ngoài tưởng tượng của thiếu nữ, có một người trong đó không chấp nhận số phận bị làm thịt đơn giản như vậy. Weiss bằng cách nào đó đã xoay sở để tạo thành một bức tường băng thật dày ngăn cách giữa Schwarz và bọn họ. Những ngọn thương bị Schwarz ném trả trở về đâm vào tường băng không chỉ không để lại sát thương nào mà còn khiến nó trở nên dày hơn, kiến cố và vững chảy hơn.

Nỗ lực của Weiss rốt cuộc cũng tranh thủ được chút thời gian để những người khác lấy lại tinh thần. Không có thừa thần kinh để mà kinh ngạc, ba người còn lại dùng cách riêng của mình để gia cố cho tuyến phòng thủ đang ngăn cách kẻ địch phía trước.

Nhưng tất cả những điều đó sau cùng chỉ là sự vùng vẫy vô nghĩa. Trước uy lực từ công kích tựa trời giáng mà Schwarz tạo ra, ngay cả tấm khiên vững chắc nhất của Irine trong trạng thái cường hoá bằng long lực cũng không chịu nổi mấy giây thì tường băng của Weiss có khác gì giấy vụn.

Với một tiếng vang đinh tai nhức óc, bức tường băng vụn vỡ ra vô số mảnh nhỏ rồi tan biến thành ma lực, tản vào trong không khí. Những người được bảo vệ phía sau nó bị hất văng đi như bụi bặm trước cuồng phong bão tố, ngay cả một giây cũng không thể kiên trì.

Khi Weiss chật vật bò dậy, cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm cát buội của mình lên, Mikhail đã bị giẫm nằm bẹp dưới đất, Thái tử Soleil thì bị giữ chặt cổ họng giơ lên cao. Người còn lại cũng không nhìn thấy ở đâu cả, nếu không bị c·hôn v·ùi trong đống đất cá thì hẳn là đã tranh thủ bỏ chạy rồi. Việc Weiss có thể bình yên vô sự ở này không phải do may mắn hay đối thủ bỏ qua cho cô, tất cả là nhờ Charlotte đã phản ứng kịp thời, cứu được bản thân trong đường tơ kẻ tóc. Nhờ vậy mà cô mới còn lành lặn mà ở đây nghẹn họng nhìn trân trối thế này.



"Rút lui thôi, Weiss!"

Giọng nói gấp gáp của Charlotte đánh thức suy nghĩ mụ mị của Weiss.

"Không được! Tôi phải cứu mọi người! Charlotte, giúp tôi!"

"Mơ tưởng!"

Lời cầu xin của cô bị bác bỏ mà không có một tia chần chừ.

"Cứu? Cô muốn cứu thế nào? Kẻ trước mặt không phải loại đối thủ mà cô hay tôi có thể chống lại."

Charlotte không ngại ném thực tế tàn nhẫn vào mặt nửa kia của mình.

"Ngay cả cô cũng..."

Weiss dường như không dám tin tưởng lời như vậy sẽ do Charlotte nói ra, điều đó càng khiến tình hình trong mắt cô trở nên không thể tưởng tượng nổi.

"Cô muốn nghĩ sao cũng được! Tuy nhiên tôi chỉ thông báo với cô thôi, không phải đang thương lượng!"

Bên dưới Weiss, một ma trận nhanh chóng thành hình.

"Chờ đã! Charlotte, có lẽ vẫn còn cách nào đó!"

Dù gọi trong tuyệt vọng, nhưng Weiss biết mình không thay đổi được gì khi ý của Charlotte đã quyết.

Ấy vậy mà như thể sự cầu xin của cô đã chạm đến trái tim của nửa kia, ma trận chưa thành hình đã biến mất.



"Charlotte?"

"Là ma lực! Thứ ma lực đen tối của hắn đang lấp đầy không gian nơi này và can thiệp vào dòng chảy tự nhiên! Tôi không thể dùng ma thuật dịch chuyển nữa..."

Lần đầu tiên, Weiss cảm thấy giọng điệu của nửa kia có gì đó giống như hoảng loạn.

"Có lẽ... Cô nên hy vọng hắn vẫn nhớ tình anh em..."

Phía bên kia, Schwarz còn không thèm nhìn tới bên này một cái.

"Ngươi..."

Cổ họng bị bóp nghẹn, hít thở không thông khiến giọng nói của Soleil trở nên đứt quãng. Trong mắt là nỗi kinh hoàng không sao diễn tả hết.

Đây là Schwarz Skywalker sao?

Kẻ bị gia tộc ruồng bỏ?

Phế phẩm vô dụng không thể dùng ma thuật đúng cách dù sở hữu lượng ma lực kinh người?

Những điều đó có điểm nào giống với con quái vật này vậy?

Lúc này đây, Soleil bỗng nhớ đến lời mà Elsie nói với mình không lâu trước.

"Ta hy vọng hoàng huynh ngươi vẫn giữ được thái độ đó sau khi đụng mặt hắn."

Có vẻ như hắn đã biết "hắn" trong miệng Elsie là ai. Đáng buồn thay, đúng như Elsie đã cảnh báo, Soleil không thể giữ được vẻ tự tin như trước nữa.



Tính sai rồi, át chủ bài thật sự của Stellar hoá ra là đây. Mọi âm mưu từ trước đến giờ bỗng nhiên trở nên thật nực cười. Làm tất cả mọi chuyện cuối cùng chỉ để nhận lấy thất bại nhục nhã này. Hắn thậm chí còn một quân bài tẩy nhằm đối phó chủ lực Stellar vẫn chưa được lật. Xem tình hình này thì chắc là không còn cơ hội để lật nữa.

Không chống chịu nổi nữa, ý thức Soleil liệm dần rồi mất hẳn, cơ thể vô lực buông thõng xuống trong bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ đang giữ lấy cổ mình, sau đó bị vứt sang một bên như rác rưởi.

So với Soleil, Mikhail dưới chân Schwarz còn kinh hãi hơn gấp nhiều lần.

Có thể nói hắn và Schwarz đã lớn lên cùng nhau suốt thời gian trước khi Schwarz bỏ trốn tới Stellar. Trong khoảng thời gian dài tới mười mấy năm đó, đứa trẻ này chưa bao giờ là đối thủ của mình. Ngoài việc b·ị đ·ánh bại ra thì cũng chỉ có thể cắn răng nhìn hắn c·ướp đi mọi thứ từ địa vị tới cả đứa em gái thân yêu.

Một kẻ thua cuộc không thể trở mình, không có giá trị gì ngoài làm trò tiêu khiển.

Vậy mà bây giờ tồn tại nhỏ yếu đó bỗng lắc mình trở thành một con quái vật có thể dễ dàng giẫm mình dưới chân. Chênh lệch lớn tới mức Mikhail vẫn ngỡ mình đang trong một giấc mơ. Một cơn ác mộng không thể nào tồn tại trong thực tế được.

"Mày..."

Hắn cố gắn vận chuyển ma lực, nhưng không thể. Ma lực trong cơ thể giống như bị cái gì đó ngăn lại, như dòng nước nhỏ không thể chảy ngược hướng với cơn lũ dữ dội, bị cuốn đi rồi quét sạch.

"Mày đã làm gì tao!"

Mikhail hét lớn, song không có tiếng trả lời, chỉ có áp lực trên lồng ngực bất chợt tăng lên khiến hắn không thể thở nổi. Để rồi b·ất t·ỉnh trong tiếng xương ngực vỡ vụn.

"Này Charlotte..."

Thấy rằng rốt cuộc chỉ còn lại một mình mình, Weiss run rẫy gọi.

"Đó vẫn là Schwarz sao?"

Nửa kia của cô chần chừ một lúc trước khi đáp lại.

"Tôi không biết cô đang nói tới Schwarz nào... Là anh trai trong ký ức của cô hay kẻ bị vứt đi như phế phẩm, nhưng mà..."

Charlotte dừng nửa nhịp rồi mới nói tiếp.

"Đều không phải hắn... Tên này, là quái vật."