Chương 106: Tương thích
Nhìn khoảng cách giữa mình và kẻ đó càng lúc càng gần, Weiss coi như đã từ bỏ chống cự. Thời gian không dài, nhưng với cô, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn lại giống như cách nhau thật lâu. Ngược chiều với ánh mặt trời, gương mặt của hắn là sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, hiện lên trong mắt Weiss như ảo cảnh thiếu thực tế. Song những đường nét vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm đó lại hiện hữu rõ ràng.
"Ngươi là ai?"
Cô hỏi.
Gương mặt ấy không có nhiều khác biệt so với một năm trước, nhưng biểu cảm trên đó lại là thứ Weiss chưa từng nhìn thấy. So với "Schwarz Skywalker" trong ký ức của cô, người này thật xa lạ.
Không có tiếng trả lời, đôi mắt đen không có lấy một tia sáng kia còn chớp dù một lần, chỉ có tiếng bước chân dừng lại ngay trước mặt là vang thẳng vào đầu Weiss. Quái vật trong hình dạng anh trai của cô giơ vuốt lên... Và bất chợt dừng lại trong khoảnh khắc. Hắn đột ngột nghiêng nhẹ đầu sang bên, ngay sau đó một chiếc đuôi trắng muốt xé gió mà qua, mang đi vài sợi tóc mai rồi nhanh chóng rụt trở về.
Schwarz đảo mắt nhìn lại, thiếu nữ tóc đuôi sam bị hắn ghim vào đất khi nãy đã bò dậy được với vẻ ngoài vừa xảy ra biến hoá to lớn. Trên đầu cô xuất hiện thêm một đôi tai lớn đầy lông, cũng trắng như màu của những chiếc đuôi sau lưng. Ngọn lửa bập bùng nơi đồng tử giờ đã thật sự cháy lan ra cả bên ngoài hốc mắt như thể nó thật sự tồn tại. Nơi đôi má hiện ra sáu vệt hằn tựa ria mép và khoé miệng nhô ra chiếc nanh sắc nhọn. Số lượng đuôi cũng tăng từ bốn lên thành bảy chiếc. Trông cô giờ chẳng khác gì dã thú hình người. Tuy nhiên, thay vì mang lại cảm giác ghê tởm nó lại khiến người ta cảm thấy xinh đẹp và mềm mại một cách hài hoà, không khỏi muốn nhìn thêm mấy lần.
Tuy vậy, những vệt máu đỏ tươi chảy ra từ khoé miệng và mu bàn tay cô khiến sự hài hoà bỗng chốc thiếu cân bằng đi mấy phần. Có thể nhìn ra được thiếu nữ đã phải trả giá không nhỏ để có thể rút mũi thương băng mà Schwarz ghim vào ra. Song, chiếc lỗ trên mu bàn tay phải và khoé miệng vương máu chẳng những không làm cô xấu đi mà chỉ càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp này. Thê lương mà tuyệt mỹ.
"Chúng ta vẫn chưa tự giới thiệu đúng không?"
Thiếu nữ vừa nói vừa vung cả bảy chiếc đuôi của mình vào Schwarz cùng một lúc, những đợt t·ấn c·ông dày đặc kéo tới nhưng tất cả đều bị hắn tránh đi chỉ với những cử động có biên độ nhỏ tới khó tin.
"Tôi là Lila Renarde, còn cậu?"
Trong khi nói, những chiếc đuôi của cô đã phủ xuống đầu Schwarz, đan thành một chiếc lưới mà cả một con ruồi cũng khó mà bay lọt đồng thời bao trùm lên người khiến hắn không còn khoảng trống nào để trốn.
Không nao húng, Schwarz hất chân đá lệch một chiếc đuôi sang bên, dùng b·ạo l·ực trực tiếp tạo ra một lỗ hổng trên đòn t·ấn c·ông tưởng như hoàn hảo của thiếu nữ tự gọi mình là Lila Renarde kia. Không dừng ở đó, hắn bắt lấy chiếc đuôi vừa lướt ngang bên cạnh mình, kéo mạnh một cái khiến cơ thể cô mất cân bằng bay nhanh qua bên này rồi nhấc chân đạp tới.
Ấy vậy nhưng cảnh tượng mặt mũi Lila nở hoa và máu văng tung tóe không xảy ra. Trước khi v·a c·hạm với cú đá đầy uy lực của Schwarz, cơ thể Lila nhoáng cái phân giải thành vô số hoa tuyết, lướt ngang qua cơ thể hắn. Không chỉ xoay sở tránh được đòn trí mạng, Lyla còn tiện thể cuốn lấy thân người của Weiss mang đi, cố kéo giãn khoảng cách một đoạn thật xa với Schwarz trước khi trở lại hình người.
Weiss, hoặc nên nói là Charlotte, rất nhanh đã hiểu được tình huống và phản ứng lại.
"Nhân cơ hội này chúng ta chạy thôi!"
Cô vội vàng nói với Lila vẫn đang mang mình cố chạy thật nhanh.
"Vô nghĩa."
Song, Lila chỉ lắc đầu từ chối, giọng nói vang thẳng vào đầu Charlotte.
Là Thần Giao Cách Cảm.
"Chúng ta không có nhiều thời gian, giao tiếp trực tiếp bằng suy nghĩ sẽ nhanh hơn. Điều quan trọng là hắn sẽ không để chúng ta thoát."
Mặc kệ việc Weiss bỗng nhiên thay đổi như thành một người khác, Lila vẫn trả lời với một nụ cười khổ.
Quả nhiên, khi nhìn lại phía sau, Charlotte không khỏi nhíu mày. Khoảng cách mà Lila không dễ gì mới kéo ra được đang nhanh chóng rút lại. Schwarz đang đuổi theo họ, chỉ vài giây nữa thôi là sẽ bắt kịp. Bây giờ dù có muốn dùng dịch chuyển cũng không thể được, tốc độ của tên quái vật đó nhanh hơn tốc độ thi triển của ma thuật này. Trước khi cô có thể hoàn thành thuật thức thì sẽ lại rơi vào vùng ảnh hưởng ma lực của hắn mà thôi.
"Chạy thoát là không thể nào, chỉ còn nước đánh một trận, hoặc... Đầu hàng."
"..."
Thời gian gấp rút, Charlotte nhất thời không thể quyết định được nên chọn bên nào giữa hai phương án mà Lila đưa ra.
Đánh? Bọn họ có thể thắng sao?
Đầu hàng? Hắn sẽ bỏ qua cho họ ư?
Lại nói, cô có thật sự muốn chịu thua? Chịu thua trước Schwarz?
"Tôi biết cô vẫn còn che giấu điều gì đó... Nếu không muốn thua thì giờ là lúc bộc lộ đấy."
Lila thúc giục.
"Kể cả vậy..."
Chúng ta có thể thắng sao... Là điều mà Charlotte muốn nói.
Dù không biết Schwarz làm thế nào để trở thành một con quái vật như vậy.
Dù chuyện chỉ mới xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi.
Nhưng tốc độ và sức mạnh mà hắn thể hiện ra đó... Charlotte chỉ có thể dùng hai chữ "đáng sợ" để hình dung.
Và cả thứ ma lực dị hợm bất thường kia nữa.
Thú thật rằng ngay cả khi đổi lại là cô điều khiển cơ thể này với mười phần nghiên túc, Charlotte cũng không thể tưởng tượng ra viễn cảnh nào mà mình chiến thắng.
"Không! Ít nhất, dù có thua, tôi cũng không muốn thua trong nhục nhã."
Trong khi Charlotte vẫn do dự thì Weiss đã đưa ra quyết định.
"Chúng ta sẽ chiến đấu."
"Tốt."
Lila tán dương phần ý chí này.
"Khả năng của hai ta có độ tương thích rất cao, tôi sẽ chia sẽ cho cô một phần sức mạnh."
"..."
Không ngoài dự đoán của Charlotte, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Schwarz đã sắp bắt kịp bọn họ rồi. Tuy nhiên lúc này hai cô gái không định chạy tiếp nữa, họ dừng lại, dứt khoát chọn đối mặt với hắn.
Vì hai người đã không còn bỏ chạy, Schwarz cũng thôi không truy kích nữa mà đứng lại cách họ một khoảng chừng mười mét.Hắn nghiêng đầu sờ cằm, như đang tự hỏi cái suy nghĩ thần kỳ nào đã khiến Weiss và Lila làm vậy. Nhìn thần sắc trong ánh mắt thì không giống là sắp đầu hàng cho lắm, trái lại còn đang hừng hực chiến ý.
Bên kia, hai cô gái trao đổi nhanh vài câu bằng Thần Giao Cách Cảm trong khi đề phòng hành động tiếp theo của Schwarz.
"Đã nắm được cách vận hành chưa? Cũng như cách mà ma lực vận chuyển thôi."
"Bảy tám phần rồi... Thứ này tuyệt vời thật đấy, tôi bắt đầu nghĩ chúng ta quả thật có cơ hội thắng rồi đấy. Lila, cô thật ra là ai vậy?"
Cảm nhận sức mạnh mới căn tràn chảy trong cơ thể, Weiss cảm thấy khó mà tin được. Không như Soleil và Mikhail, cô chỉ biết rằng Lila là một nhân vật có địa vị rất cao, cao tới mức cả Thái tử một nước như Soleil cũng không dám kiêu ngạo trước cô. Còn cụ thể đó là loại thân phận gì, Weiss hoàn toàn không biết.
"Sau này cô sẽ biết. Bây giờ hãy tập trung vào chuyện trước mắt đã."
Mỉm cười bí ẩn, Lila đáp lại Weiss rồi nghiêm túc hướng mắt về phía đối diện. Hai loại năng lực tương thích cộng hưởng với nhau được cường hoá bởi quyền năng Vương Thú tạo thành kết quả vuợt ngoài mong đợi. Điều đó mang trở về cho cô chút lòng tin.
Lila muốn xem mình và Weiss sẽ gục ngã trước hay cái thứ trước mặt sẽ biến thành cục nước đá trước.
Bên kia, Schwarz đã bắt đầu hành động tiếp theo, hắn giẫm chân xuống đất, hất vài viên sỏi lên rồi chụp lại.
Gần như cùng lúc, khi những viên sỏi bay đi ma sát với không khí tạo thành những đường kẻ đỏ rực chói mắt vạch qua không gian, Lila và Weiss cũng đồng thanh hét lớn:
"Khai triển!"
Ngay sau tiếng hét đó, cực quang chói loá che lấp tầm nhìn bộc phát, nhuộm trắng cả không gian.
Khi ánh sáng biến mất, địa hình xung quanh Schwarz đã không còn là hẻm núi khô cằn mà đã trở thành một cánh đồng tuyết kéo dài ngút ngàn kèm theo những cơn bão dữ tợn buốt da. Không còn nhìn thấy Weiss hay Lila ở đâu nữa, khắp tầm mắt chỉ là một màu trắng xoá đơn điệu.
"Đồng tuyết này là kết quả từ sự cộng hưởng của hai chúng ta."
Đâu đó trong bão tuyết, Schwarz nghe thấy tiếng thì thầm, vừa nhẹ nhàng du dương lại vừa lạnh lùng xa cách như hoà quyện từ cả âm thanh của Lila và Weiss.
"Cậu có thể xem đây là khả năng mạnh nhất mà bọn tôi có thể lấy ra lúc này."
Tiếng nói như gần như xa, khi thì tựa bên tai, khi lại vang từ tận phía chân trời.
Tuy không nhìn thấy hai người đâu, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy sự tồn tại của họ. Từ lớp tuyết dưới chân, từ những khối đá lạnh lẽo, đến cả những bông tuyết bay trong cơn gió buốt giá.
"Nói cách khác, toàn bộ không gian này là kẻ thù của cậu."
Một không gian sống nơi mà tâm trí của Weiss và Lila hiện hữu như sự trị vì thống nhất, thao túng tất cả, chi phối hết thảy.
"Cậu sẽ chống lại thế nào đây?"