Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 32: Lỗ hổng tiềm thức




Chương 32: Lỗ hổng tiềm thức

Điều đầu tiên mà Aris nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là một trần nhà trắng xoá được trang trí công phu bởi những hoạ tiết đặc trưng của giáo hội. Cô nhanh chóng nhận ra nơi mình đang ở là phòng chăm sóc đặc biệt của giáo đường mà mình vẫn luôn cầu nguyện mỗi sáng từ khi tới Stellar. Bởi vì thân phận tương đối đặc thù, xung quanh không có ai khác ngoài chính cô.

"Ư..."

Gượng người ngồi dậy, Aris phát ra một tiếng rên khẽ khi cơn choáng nhẹ do chuyển động đột ngột sau khi đã nằm yên một thời gian dài ập tới. Tựa người vào thành giường, cô mơ hồ nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mình mất ý thức. Tuy cơ thể đang ở trong tình trạng mất khống chế nhưng nhận thức Aris khi ấy vẫn tồn tại như cũ, từng cảnh tượng lướt qua đầu cô thật nhanh.

Cuối cùng, khung cảnh hỗn loạn với hàng loạt học viên ôm đầu rên rỉ đau đớn đọng lại đầy ám ảnh như chỉ mới xảy ra một lúc trước. Tuy nhiên, Aris biết rằng từ thời điểm x·ảy r·a t·ai n·ạn đến bây giờ đã qua một khoảng thời gian tương đối dài, ít nhất cũng là vài tiếng đồng hồ. Nguyên nhân là vì mặt trăng đã mọc bên ngoài cửa sổ, không phải đêm cũng chẳng phải ngày, chỉ là một ánh hoàng hôn dịu nhẹ.

Nếu như khi ấy Schwarz không ngăn bản thân lại, Aris không dám tưởng tượng hậu quả sẽ còn lớn tới mức nào nữa.

"Chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình vậy..."

Cô lo lắng từ từ xoay người nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương lớn treo trên tường, thì thào tự nói.

May mắn thay, ánh mắt của Aris được nhìn thấy trong gương hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu ám ảnh ghê rợn khi ấy. Chỉ là trái với hình ảnh thần thánh mọi khi, trông cô bây giờ thật phờ phạc và mệt mỏi, mái tóc trắng xoá bình thường vẫn luôn toả ra hào quang thuần khiết lúc này lại có vẻ ngoài xơ xác bệnh tật.

"Có xem xét thế nào thì thứ sức mạnh ma mị đó cũng không thể xuất phát từ thánh lực được. Lẽ nào đó mới là bản chất thật sự của tồn tại đáng ghê tởm bên dưới lớp vỏ bọc thánh nữ này sao?"

Aris tự giễu, dù biết đó chỉ là ảo giác tâm lý của mình, cô vẫn không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ tiêu cực.

"Schwarz... Tôi..."

Cô cảm thấy mình muốn gặp Schwarz kinh khủng. Có lẽ là vì hắn là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh rò rỉ từ đôi mắt của cô, hoặc cũng có lẽ Aris chỉ đơn giản là muốn tìm cảm giác yên tâm, dù là gì, cô cũng muốn gặp Schwarz. Song khi nhớ lại vẻ mặt hờ hững và ghét bỏ của hắn, người cô lại cứng đờ, vẻ vô hồn tiêu cực có xu hướng xuất hiện trở lại trong hai mắt Aris.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, xuất hiện phía sau đó là một thiếu niên thanh tú với vẻ mặt hiền hòa có thể làm người khác yên tâm chỉ riêng bằng sự tồn tại của mình. Nhìn thấy cậu xuất hiện cùng lẳng trái cây trên tay, bóng tối đang dần bao phủ đôi mắt của Aris nhanh chóng rút đi.

"A?"

"Arc?"

Hai người đồng thời thốt lên, một người thì ngạc nhiên và mừng rỡ, người còn lại thì bối rối và lo lắng.

"Đợi tôi một chút."

Arc, người vừa mới đến bất ngờ kéo cửa lại, tiếng bước chân vội vàng vang lên, nhỏ dần rồi tắt hẳn khiến Aris đã bối rối lại càng bối rối hơn.

Không để Aris đợi lâu, chưa đầy một phút sau, Arc đã quay trở lại, kéo theo sau vài người nữa. Là Elsie, Tia và cả Irine, người đã hứng chịu trực tiếp sức mạnh từ đôi mắt Aris ở cự ly gần, họ lần lượt hỏi thăm cô rồi nối nhau bước vào phòng. Dựa theo thời gian biến mất của Arc thì cả nhóm vốn đã ở gần giáo đường ngay từ đầu. Nhìn bộ dáng Irine bây giờ dường như cô không chịu nhiều dư âm của sự cố đó cho lắm, điều đó khiến Aris nhẹ nhõm phần nào.

"Irine..." Thấy mọi người kéo nhau bước vào và ngồi xuống xung quanh mình, Aris ngập ngừng lên tiếng.

"Tôi không sao, cậu không cần phải lo lắng đâu." Biết Aris chuẩn bị nói gì, Irine đã nhanh chóng ngăn cô lại trước.

"Cả những người khác nữa, không ai chịu vấn đề gì nghiêm trọng ngoài đau đầu một chút cả, nghỉ ngơi khoảng một giờ là khỏi hẳn cả rồi."

Đây là một lời nói dối để Aris cảm thấy bớt nặng lòng.

Đúng thật là mọi người chịu xung kích tinh thần từ năng lực của Aris đã khoẻ lại sau một giờ, nhưng đó là những người không phải chịu ảnh trực tiếp. Đối với Irine, cô chỉ mới khoẻ khoắn trở lại một lúc trước dưới sự giúp đỡ của Satellar, tuy vậy, muốn hoàn toàn hồi phục còn phải nghỉ ngơi vài ngày.

Đó là với người có sức chống chịu tốt và tinh thần bền bỉ như Irine, trong trường hợp của Helios và nữ học viên kia... Không tính tới thương tích do Schwarz gây ra thì e là bọn họ cũng biến thành mấy đứa ngớ ngẩn rồi, không nằm trên giường tỉnh dưỡng năm mười năm thì đừng mong khá hơn được.



"Vì vậy cậu không cần phải cảm thấy quá có lỗi đâu, chuyện ngoài ý muốn thôi. Nếu vẫn lo thì sau khi khoẻ tìm thời gian xin lỗi công khai là được."

Irine kết thúc bằng một cái nhìn lo lắng.

"Irine nói đúng đấy, quan trọng là cậu đó Aris, cậu là người cuối cùng tỉnh lại đấy."

Tia tiếp lời.

"Ảnh hưởng của thứ sức mạnh đó lên tinh thần của chính cậu có khi còn lớn hơn với người khác đấy."

Biết rằng mọi người không muốn mình chịu thêm gánh nặng tinh thần nào nữa, Aris cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, cô cố nặn ra một nụ cười nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có sự mệt mỏi vô lực trong đó.

"Cậu có ổn không?"

Lần này người lên tiếng là Arc, cậu cẩn thận đặt miếng táo mình vừa gọt xong vào tay Aris, quan tâm nói.

"Hiệu trưởng nói rằng tình trạng của cậu là do một năng lực nào đó có liên quan tới mắt và tinh thần vừa thức tỉnh, cụ thể là gì thì chưa kiểm tra được vì khi ấy cậu vẫn còn mê man. Muốn biết nó là gì và gây ra ảnh hưởng thế nào lên cơ thể cậu thì phải kiểm tra tổng quát một lần sau."

"Bây giờ mình cảm thấy ổn rồi, cảm ơn các cậu đã quan tâm."

Vẫn giữ nụ cười mệt mỏi trên môi, Aris đáp lại. Cô biết rằng thực sự mình không b·ị t·hương tổn gì từ thứ sức mạnh bất thường kia cả, nguyên do lớn nhất cho sự mê man của cô hẳn là vì chính mình không muốn sớm tỉnh lại, không muốn đối mặt với sự ghét bỏ của Schwarz khi ấy.

"Lo lắng không đâu chẳng có ích gì, trước mắt thì mình vẫn ổn. Nhưng mình đã b·ất t·ỉnh trong bao lâu thế? Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình b·ất t·ỉnh?"

Không muốn chuyện này khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn, Aris đổi chủ đề.

"Chuyện sau đó hả..."

Câu hỏi vốn dành cho Arc, nhưng Tia là người trả lời.

"Cậu mới ngất chừng vài tiếng thôi, giờ mới hơn sáu giờ rưỡi chiều. Sau khi đánh ngất cậu, tên điên... À không, Schwarz Skywalker đóng thẳng hai người kia xuống sân trường, cơ mà trước khi hắn có thể làm gì đó điên rồ hơn thì những giảng viên khác cuối cùng cũng kéo tới..."

Dù Tia không nói tên, Aris vẫn đoán được "hai người kia" trong miệng cô là hai người đã cố tình dựng chuyện vu oan cho Schwarz. Aris không cảm thấy hành động của Schwarz là quá quắt hay gì, cô chỉ lo hậu quả mà hắn có thể gánh mà thôi. Câu chuyện của Tia vẫn chưa dừng lại...

"Thấy tên điên... Schwarz Skywalker đứng ở trung tâm hỗn loạn, trong khi tất cả mọi người đều có dấu hiệu không ổn, từ tinh thần cho tới thể xác, chỉ mỗi hắn là không sao, những giảng viên đó gần như nhận định hắn là nguyên nhân ngay lập tức rồi lao lên khống chế hắn trước khi bọn tôi có thể nói gì..."

Aris không biết phải nói gì, danh tiếng của Schwarz từ đầu đã không tốt, chịu thành kiến là đương nhiên. Thêm vào đó không ít giảng viên Stellar thuộc tầng lớp quý tộc, việc họ chỉa mũi nhọn vào Schwarz càng dễ hiểu hơn.

"Sau đó thì sao?"

Lo lắng, Aris giục Tia nói tiếp.

"...Ừ thì... Hiệu trưởng xuất hiện kịp thời cùng với Arc nên..."

"May quá..."

Nghe thấy Satella xuất hiện, Aris thở phào nhẹ nhõm, Thiên Không Long Đế có một mối quan tâm lớn dành cho Schwarz, kể cả trong giấc mơ tương lai của cô, họ vẫn ở cạnh nhau cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng, nếu Satellar đến thì không có vấn đề gì cả.

"Đúng là may thật... Mới có chừng một nửa trong số những giảng viên kéo tới bị đóng xuống sân."



Tia tiếp tục nói trong khi bày ra một biểu cảm quái dị trên mặt.

"Nếu hiệu trưởng không đến bình định cơn điên rồ của hắn thì không biết hắn có quay sang đánh luôn cả những học viên vô tội khác không nữa. Vì hiệu trưởng trở lại ngay sau đấy để kiểm tra tình trạng của cậu nên chắc hắn đã bị ngài ấy trói gô rồi nhốt ở đâu đó rồi."

"Hả?"

Aris trưng ra một biểu cảm ngớ ngẩn, tới mức không nhận ra rằng Arc vừa đặt thêm một miếng lê vào tay mình.

"Đúng là đồ điên." Tia kết luận.

"Gọi người khác điên nhiều lần như vậy thì không hay lắm đâu Tia." Arc nhắc nhở cô với một cái nhíu mày trong khi tay vẫn không ngừng gọt trái cây, mặc kệ việc trái cây xắt miếng trên chiếc đĩa bên cạnh cậu đã xếp thành một toà tháp nhỏ và tay Aris đã không còn chỗ để chứa thêm.

"Đâu phải một mình tôi gọi thế..."

Dù hơi chột dạ khi bị nhắc nhở, Tia vẫn bào chữa.

"Dù không phải giảng viên chuyên ngành chiến đấu, nhưng thẳng tay đánh nhiều giảng viên như vậy không điên thì là gì? Hắn có thèm cân nhắc hậu quả đâu. Có lẽ cậu không để ý, hắn bắt đầu được gọi là Stellar Cuồng Khuyển và cái tên đó đang lan truyền với tốc độ chóng mặt giữa các học viên với nhau đấy, vài hôm nữa kiểu gì cả cái học viện này cũng biết. Đúng không Elsie?"

Cô vỗ vào vai Elsie ngồi cạnh mình để tìm đồng minh.

"Hả? À... Ừ?"

Bất ngờ bị vỗ vai, Elsie kêu lên một tiếng rồi làm rơi vật trên tay xuống, một quyển sổ tay nhỏ màu đen rơi lật bìa lên trên.

Từ lúc vào phòng, Elsie luôn lơ đễnh, kể cả khi mọi người tiến bắt đầu thăm hỏi Aris, cô cũng chỉ lên tiếng qua loa chào lúc đầu, sau đó lại lật lật nhìn vào quyển sổ tay đen nhỏ trên tay với gương mặt thất thần, như là chìm vào thế giới riêng của mình vậy, thẳng tới bây giờ.

Mãi quan tâm tới Aris, lúc này mọi người mới để ý rằng Elsie nãy giờ cứ thả hồn theo phương nào, hoàn toàn không tập trung tới xung quanh. Sau đó họ nhìn xuống quyển sổ tay mà cô vừa đánh rơi.

"Cái đó..."

Tia nhướng mày.

Cô có chút ấn tượng với bìa của quyển sổ này, nó giống với thứ Schwarz Skywalker đánh rơi khỏi áo choàng khi bị hiệu trưởng tóm đi. Không, không phải giống, chính xác là cùng một quyển. Lúc đó không để tâm lắm vì tình hình tương đối loạn, giờ nhớ kỹ lại thì không sai được, không ngờ lại được Elsie nhặt lấy.

"Cậu nhặt quyển sổ của Schwarz từ khi nào thế?" Cô hỏi.

"Sao Elsie lại giữ đồ của Schwarz vậy? Tìm cơ hội trả lại cho người ta đi."

Arc cúi người xuống, tỏ vẻ không vui, cậu định nhặt quyển sổ lên, nhưng khi nhấc nó lên, một vòng hoa nhỏ được ép khô bỗng rơi ra khỏi quyển sổ.

"Ơ..."

Hơi bối rối, Arc cúi xuống lần nữa để nhặt vòng hoa lên.

"Cái này..."

Vẻ rối ren của cậu không thoát khỏi ánh mắt của những người khác trong phòng.

"Cậu biết thứ này sao?" Irine tò mò hỏi.



"Hả?"

Lần này Arc lại là người ra vẻ khó hiểu.

"Cậu nói gì vậy Irine?"

Vừa nói, cậu vừa cho tay vào túi không gian của mình mò mẫm một hồi, cuối cùng lấy ra hai chiếc vòng hoa có hình dạng tương tự, trừ việc cả hai đều đã bị đứt.

"Cậu và Elsie mỗi người có một cái giống vậy mà..."

Nói rồi Arc lần lượt đưa hai chiếc vòng cho họ.

"Bọn mình... Có sao? Mình không biết..."

Irine xoa trán, điệu bộ như thể không hiểu được Arc đang nói gì.

"Thật sự là của bọn mình ư?"

Không chỉ cô, cả Elsie cũng có chung biểu cảm như vậy.

"Cái gì vậy?" Arc cau mày, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Tia và Aris cũng thấy điều gì đó bất thường, nhưng vì không rõ tiền căn hậu quả nên không thể chen miệng, chỉ có thể nhìn Arc tiếp tục nói.

"Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Nuốt một ngụm nước bọt, cậu hỏi.

"Làm sao quên được, khi đó chính cậu đã cứu bọn mình khỏi sự á·m s·át của những hiệp sĩ hộ tống bị đệ nhị hoàng tử mua chuộc."

Irine khẳng định còn Elsie tuy không nói gì nhưng vẫn gật đầu đồng tình.

"..."

Arc ngơ ra một lúc.

"Nghe cho kỹ đây Irine, Elsie... Các cậu có thể thoát khỏi sự á·m s·át và đợi được tới lúc tôi đi ngang qua là nhờ ma thuật phòng ngự bên trong hai chiếc vòng đó đấy. Nếu không có chúng, hai cậu đ·ã c·hết trước khi tôi tới rồi."

Sau đó cậu chỉ vào hai chiếc vòng hoa trên tay hai người, nghiêm giọng nói.

"Chúng bị hỏng sau đó và rơi khỏi tay các cậu, tôi cảm thấy chúng có vẻ quan trọng vì khi ấy hai cậu đã ôm chặt cổ tay đeo chúng trong khi thì thầm tên ai đó nên đã nhặt lại, dự định khi nào tìm người sửa xong sẽ trả lại cho các cậu, để tặng các cậu một niềm vui bất ngờ..."

Dừng một chút, Arc đưa cái vòng tay rơi ra từ quyển sổ lên.

"Giờ các cậu nói là không biết sao? Không phải không nhớ mà là không biết sao? Cái quái gì vậy? Tôi biết giữa các cậu và Schwarz có khúc mắc gì đó, nhưng có tới mức phủ nhận thứ đã cứu mạng mình chỉ vì anh ta cũng có một cái giống vậy không?"

"..."

Irine và Elsie hốt hoảng trước sự bực tức hiếm hoi của Arc.

"Mình không biết... Thật sự..."

"Tại sao chứ..."

Rốt cuộc, đó là những gì hai người có thể nói, bởi vì trong ký ức của họ thật sự không có sự tồn tại của những chiếc vòng hoa đó.