Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 33: Vòng tay




Chương 33: Vòng tay

Bên ngoài, màn đêm đã bao trùm thế giới, ánh sáng từ những viên pha lê ma thuật được lắp trong phòng đẩy lùi bóng tối, lấn át cả ánh trăng mờ nhạt nhưng lại không thể xoá đi vẻ ảm đạm trên gương mặt của những người trong phòng.

Trông thấy vẻ quẫn bách của Irine và Elsie, đôi mày của Arc càng nhíu lại chặt hơn. Là công chúa của đế chế, địa vị cao quý đó đã khiến Elsie có một sự hiếu thắng ẩn ngầm trong tính cách của mình. Biết điều đó nên Arc không thể chắc rằng việc cô tích cực tham gia chuẩn bị cho cuộc tái chiến với Schwarz là vì muốn làm hoà với hắn hay chỉ đơn giản là không thể chịu được thất bại của mình trước Schwarz mà muốn phục thù. Dù sao đi nữa, suốt thời gian qua, với tư cách là người thứ ba lẫn người trong cuộc, Arc đã chứng kiến sự ghét bỏ mà Elsie dành cho Schwarz rõ mồn một bằng chính mắt mình. Tuy là nói rất có thể quan hệ giữa hai bên tệ hại như vậy có thể là do sự hiểu lầm nào đó, chẳng qua bấy nhiêu không đủ để phủ nhận hay xoá bỏ mối quan hệ tiêu cực đã từng tồn tại kia được.

Nhưng mà thái độ quẫn bách của Elsie và Irine bây giờ không giống biểu hiện của những kẻ dối trá, hơn nữa, không có lý do gì để nói dối một chuyện như vậy cả. Đoán rằng trong chuyện này phải có uẩn khúc gì đó, Arc hạ giọng xuống.

"Elsie, Irine, tôi sẽ hỏi lại lần nữa, các cậu không hề nhớ tới sự tồn tại của những chiếc vòng tay này sao? Không phải vì nó liên quan tới Schwarz nên mới muốn phủ nhận mà chỉ thật sự là không nhớ thôi phải không?"

Cậu nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay hai người.

Từ những lời của Arc, Elsie cúi đầu cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình lần nữa, còn Irine thì che miệng, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Tuy nhiên, dù có cố thế nào thì hai người cũng không thể tìm được ký ức liên quan tới những chiếc vòng tay đó. Với sự đau khổ và khó chịu như thể tiềm thức bị che phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, họ thử liên tưởng giữa hình ảnh của Schwarz và những chiếc vòng tay hòng tìm lại chút liên quan.

Họ có thể nhớ về đôi mắt mệt mỏi và mái tóc đen rối bù tạo ra bầu không khí tối tăm ảm đạm...

Và không còn gì nữa.

Đó là rất cả.

"Sao..."

"Ơ?"

Đừng nói là những chiếc vòng tay, ngay cả sự tồn tại của Schwarz trong trí nhớ hai người cũng mờ nhạt một cách lạ thường.

Nhưng tại sao?

Bọn họ chỉ vừa gặp hắn cách đây vài giờ?

"..."

Hắn cao thế nào? Gầy ốm ra sao? Và cả ngũ quan nữa?

Nghĩ lại thì, hai người chưa bao giờ nhớ được diện mạo của Schwarz Skywalker trông ra sao cả, ấn tượng duy nhất còn sót lại để họ nhận ra hắn chỉ là bầu không khí ảm đạm đáng ghét như một kẻ phản diện mà thôi. Cho dù có nghĩ về hắn bao nhiêu đi nữa, hai người vẫn không thể nhớ nổi gương mặt đó. Không chỉ hiện tại mà cả gương mặt trẻ thơ của đứa trẻ đó cũng bị sương mù che khuất.

Bọn họ từng là bạn thời thơ ấu đúng không?

Vậy sao không có bất kỳ kỷ niệm nào về khoảng thời gian đó được giữ lại?

Tại sao?

"Có chuyện gì xảy ra với ký ức của tôi vậy?"



"Schwarz Skywalker trông như thế nào..."

Khi nhận ra thực tế mà bọn họ vẫn luôn bỏ qua cho đến tận ngày hôm nay, rất có thể sẽ là cả trong tương lai nữa nếu như Arc không tình cờ phát hiện, sự quẫn bách rối bời của Elsie và Irine biến thành kinh hãi. Thân thể mảnh mai của họ run lên, kéo dài mãi không dứt.

"Ngay cả Schwarz trông như thế nào cũng..."

"...Không nhớ được?"

"..."

Phản ứng ngoài mong đợi của họ khiến những người khác trong phòng không thể không lo ngại. Tới nước này thì chỉ cần không bị ngu cũng biết là thứ tạo nên mối quan hệ tiêu cực giữa hai người và Schwarz Skywalker không thể chỉ gói gọn trong hai từ "hiểu lầm" được nữa. Dường như có vấn đề gì đó tồn tại trong tiềm thức của Elsie và Irine.

Arc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quan tâm lần lượt đặt tay lên vai Elsie và Irine.

"Chúng ta đi tìm Sylvie đi."

Nghe cậu nói vậy, những người khác trong phòng liền dồn ánh mắt của mình vào cậu, kể cả hai người Elsie và Irine.

"Tìm hiệu trưởng hẳn là phương án tốt nhất, nhưng chúng ta làm phiền ngài ấy quá nhiều rồi. Trước tiên cứ tới gặp Sylvie đã, có lẽ cậu ấy sẽ biết gì đó."

Mặc kệ ánh mắt của những thiếu nữ, Arc lấy tay sờ cằm, với vẻ mặt đăm chiêu, cậu hạ quyết định. Dù là vì Elsie, Irine hay sự thật đằng sau câu chuyện này, cậu nhất định phải làm rõ nó.

Nhận thấy khả năng cao là mình sẽ bị bỏ lại vì lý do sức khoẻ nếu cứ tiếp tục im lặng nhưng vậy, Aris tung chăn ra, vội vàng nói:

"Cả mình nữa! Mình cũng sẽ đi!"

"Hả?" Arc dời sự chú ý của mình vào cô.

"Tôi nghĩ cậu vẫn nên nằm lại nghỉ ngơi cho khoẻ hơn đã, tạm thời đừng lo nghĩ nhiều, để sau hẳn..."

Đúng như dự đoán của Aris, quả nhiên Arc không đinh mang cô theo.

"Sao có thể vậy được? Những người bạn quan trọng của mình đang gặp phải một vấn đề kỳ lạ, sao mình có thể bỏ mặc không quan tâm. Chút mệt mỏi này có là gì kia chứ."

Lý lẽ tự nhiên tuôn ra khỏi miệng Aris, thường thì cô sẽ nghe theo lời khuyên của Arc, nhưng lúc này, cô không muốn làm vậy.

"Aris..."

"Thánh nữ..."

Trước những lời đầy cảm xúc đó của Aris, Elsie và Irine xúc động ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ánh mắt của hai người khiến Aris cảm thấy có chút chột dạ. Quan tâm tới vấn đề của họ là thật, nhưng nhiều hơn hết, Aris muốn biết chuyện này liên quan thế nào và ảnh hưởng tới Schwarz ra sao.



"Tôi hiểu rồi."

Nghe được sự cứng rắn quyết không lùi ẩn chứa trong giọng nói mềm mại của Aris, Arc chỉ có thể nhượng bộ.

"Aris đã nói thế rồi thì chúng ta cùng đi vậy."

***

Ngoài những dãy ký túc xá dành cho học viên bình thường, học viện Stellar còn có hai loại ký túc xá cao cấp hơn. Một là ký túc xá dành cho con em quý tộc nắm nhiều quyền lực hoặc những học viên thuộc các thương đoàn nổi tiếng có thể trả được chi phí to lớn cho cơ sở vật chất và phục vụ, ký túc xá mà Schwarz ở trước khi bị Satella tống ra ngoài chính là loại hình này. Cái còn lại là ký túc xá đặc quyền dành cho những học viên có thành tích đặc biệt như một loại học bổng khuyến học, nếu loại ký túc xá trước đó phục vụ dựa trên chi phí trả thêm, thì loại ký túc xá này phục vụ dựa vào thành tích, thành tích càng cao thì càng nhiều tiện ích, thậm chí còn có thể cải tạo lại phòng ký túc xá theo sở thích và mục đích của mình. Ký túc xá của Arc chính là loại này.

Nguyên bản, với thân phận công chúa, Elsie sẽ ở ký túc xá quý tộc, nhưng vì để ở gần Arc, cô và Irine đều chọn dời đến ký túc xá đặc quyền, thành tích của hai người cũng thừa cao để làm vậy mà không gặp vấn đề gì. Tất nhiên, những nữ chính khác đều có lựa chọn tương tự, ngoại trừ Aris với thân phận đặc thù phải ở nơi tách biệt với những người khác.

Cả nhóm năm người đi thẳng một mạch từ giáo đường đến trước cửa phòng phía cuối hành lang của ký túc xá đặc quyền. Cánh cửa này đã không mở ra được một đoạn thời gian rồi. Lần cuối cùng mà Arc và những người khác gặp chủ nhân căn phòng này là khi cô nói mình vừa tìm ra nguồn cảm hứng cho nghiên cứu ma thuật mới của mình, cần phải tập trung.Arc không muốn làm phiền người bên trong nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường, trạng thái tiềm thức của Irine và Elsie đang rất bất thường, cô là người có khả năng nhất mà cậu có thể nghĩ tới sau Satella.

Tiến lên trước, Arc gõ vào cửa ba lần, nhưng đợi chừng ba phút vẫn không có tiếng đáp lại. Cậu thử lại lần nữa, lần này kèm theo một tiếng gọi khẽ.

"Sylvie, là tôi. Gặp mặt một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói."

"...Arc? Là Arc à?"

Gần như ngay lập tức, bên trong vọng ra một giọng nói bối rối.

"Đợi... Đợi một chút!"

Kéo theo là một loạt những âm thanh hỗn loạn không rõ nào đó. Chưa đầy ba mươi giây sau, cửa phòng bật mở, một chiếc mũ phù thủy tím sậm to quá cỡ được trang trí bằng hoạ tiết của mặt trăng và những vì sao ló ra.

"Arc! Cậu tới để..."

Đôi mắt thâm quầng đại biểu cho những đêm dài thức trắng bên dưới chiếc mũ quá khổ loé lên một chút vui vẻ nhưng sự vui vẻ đó lại nhanh chóng trôi đi khi nhận ra vẫn còn những người khác ngoài Arc.

"Cả các cậu nữa à..."

"Cho chúng tôi vào được không? Ngoài này không tiện nói chuyện cho lắm."

Tia vừa nói vừa bắt tay trước ngực, lơ đễnh nhìn xung quanh. Tuy là lượng người ở ký túc xá đặc biệt khá ít, nhưng ít không có nghĩa là không có, đứng ngoài hành lang để nói về những vấn đề hệ trọng như này thì không tim không phổi quá.

"Vào đi, nói trước là không có trà bánh gì đâu đấy."

Sylvie không mấy tình nguyện nép thân hình nhỏ nhắn của mình sang một bên, chừa ra một kẻ hở để những người khác đi vào.

Phía sau cánh cửa bề bộn đầy sách và sách, xếp thành từng chồng lớn nhỏ khác nhau, nhiều tới nỗi căn phòng ký túc xá vốn dĩ rộng rãi giờ lại mang đến cảm giác chật chọi không nơi đặt chân. Mà thực tế cũng không khác biệt nhiều lắm, khi sàn nhà đầy sách và các vật phẩm ma thuật cùng nghiên cứu giả kim, những nơi mà bọn họ có thể đặt chân cực kỳ hạn chế. Ánh đèn nho nhỏ trên chiếc bàn đặt trong góc phòng không đủ để soi rọi toàn bộ căn phòng càng làm tăng thêm vẻ âm u huyền bí.

Ngồi vào chiếc bàn vẫn còn vương vãi một vài quyển sách đọc dở, Sylvie phẩy tay ra hiệu.



"Thích chỗ nào thì ngồi đó đi, cứ tự nhiên như ở nhà." Cô nói.

"..."

Lẳng lặng nhìn nhau mất mấy giây, Arc và những người khác rốt cuộc chỉ có thể tìm một vài chồng sách nhìn tương đối vững chãi xung quanh chiếc bàn của Sylvie để ngồi xuống, chủ phòng đã nói là cứ tự nhiên, hẳn là sẽ không cảm thấy phiền nếu bọn họ làm vậy.

"Thế điều cậu muốn nói là gì, Arc?"

Khi mọi người đã yên vị, Sylvie mới bắt đầu hỏi.

Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Sylvie có thể đoán được đại khái chuyện mà Arc muốn nói có liên quan tới Elsie và Irine. Từ nãy đến giờ, thái độ im lặng lạ thường khác hẳn mọi ngày của họ vẫn nằm gọn trong mắt cô.

Arc gật đầu, cậu lại lấy hai chiếc vòng tay tết bằng hoa nhỏ ra.

"Trước khi bắt đầu, để đề phòng trường hợp tôi mới là người bị thao túng ký ức, tôi thử điều này trước."

Chìa hai chiếc vòng ra trước mặt Sylvie, cậu tiếp tục.

"Cậu nhận ra chúng chứ?"

"Hở? Cái này là..."

Sylvie phẩy tay, hai chiếc vòng bỗng từ từ bay lên, bồng bềnh rơi vào tay cô.

"Tất nhiên là tôi có nhớ, trước đây cậu từng nhờ tôi sửa chúng lại mà. Khi đó tôi đã từ chối vì không đủ khả năng."

Cô vừa nói vừa giơ những chiếc vòng lên ngắm nghía một lúc.

"Vậy là ký ức của tôi không sai..."

Arc gật đầu lần nữa rồi nhìn qua Irine cùng Elsie. Ký ức của cậu không có vấn đề gì cả, vậy thì chắc chắn vấn đề ở đây là hai người họ rồi. Nhưng trước khi Arc có thể tiếp tục câu chuyện, Sylvie đã nói tiếp.

"Có một điều tôi phải thành thật."

"Hả?"

"Thật ra tôi đã nói đối khi bảo rằng mình không đủ khả năng để sửa chúng... Xin lỗi nhé, khi ấy chúng ta chưa đủ thân thiết để tôi tự nguyện làm một điều phiền phức như vậy cho cậu."

Sylvie hơi cúi đầu xuống, vành mũ phù thủy rộng lớn che khuất gương mặt cô.

"Thứ này có cấu tạo rất rắc rối, người tạo ra chúng hẳn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào trong khi từng chi tiết ma thuật được khắc hoạ trên đó đều cực kỳ tỉ mỉ. Nhưng mà chúng lại hỗn loạn và tạp nham vô cùng, như thể xuất phát từ bàn tay của một đứa trẻ nghĩ ra cái gì là lập tức nhét vào trong ngay ấy. Vậy mà ma trận tạp nham và phức tạp ấy vẫn vận hành một cách trơn tru tới khó tin, bên trong còn có một thông điệp ẩn "mãi mãi không chia lìa" hay gì đó. Thay vì gọi là vật phẩm ma thuật, tôi nghĩ nên xem chúng là tác phẩm nghệ thuật thì hơn. Không biết ai đã làm ra mấy thứ này nhưng nếu đó không phải là thiên tài thì cũng phải là một kẻ cực kỳ điên. Cấu trúc rắc rối phức tạp như vậy muốn sửa lại như lúc ban đầu rất mất thời gian, vì vậy khi ấy tôi mới từ chối khéo cậu là mình không làm được..."

Lụp cụp, sột soạt.

Âm thanh của những chồng sách đổ sập xuống cắt ngang lời Sylvie, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Elsie giữ lấy ngực trái giữa những quyển sách lộn xộn trên sàn, trong khi Irine thì ôm lấy gương mặt tái xanh không còn giọt máu của mình.

Cả hai đều run rẩy kịch liệt.

"Gì vậy..." Sylvie chợt ý thức được điều mà Arc muốn nói với cô nghiêm trọng hơn dự đoán.