Chương 39: Mộng
Irine không nhớ được mình đã th·iếp đi từ lúc nào, cũng chẳng thể biết được tại sao mình lại ở đây. Cô chỉ biết rằng khi mở mắt ra, mình đã ở đây rồi. Bối rối nhìn xung quanh, Irine cố gắng tìm kiếm nguyên nhân của hiện tượng này. Trải ra trước mắt cô là một hành lang rộng rãi kéo dài thật xa bị nhuộm đỏ trong ánh chiều tà chiếu qua những khung cửa sổ.
Có vài phần quen mắt, khung cảnh này rất giống với một đoạn hành lang trong dinh thự Skywalker mà cô nhớ, chỉ là nó không rộng hay dài tới mức này.
"Ư... Ư..."
Thấp thoáng phía sau có tiếng nức nở đứt quãng không thành lời, Irine quay người nhìn lại.
"A."
Cô phát ra một tiếng rên rỉ bàng hoàng khi chủ nhân của tiếng khóc dần dần xuất hiện dưới ánh chiều tà.
Một bé gái vừa đi vừa khóc, mái tóc bạch kim buộc cao sau đầu bị hoàng hôn nhuộm đỏ. Thân hình bé bỏng run lên trong tiếng nấc, nhấc bàn chân yếu đuối hoảng loạn của mình mà bước tới. Dường như mệt mỏi không bước nổi nữa, cô bé ngồi thụp xuống ngay dưới chân Irine mà khóc. Pha lẫn trong tiếng khóc là những tiếng gọi "cha ơi" "mẹ ơi" nhoà đi vì nước mắt.
Vẻ bàng hoàng trong mắt Irine nhạt đi một ít, cô vươn tay muốn chạm vào cô bé dưới chân mình nhưng bàn tay lại xuyên thẳng qua cô bé, như thể đó là một ảo ảnh không có thật.
"Hiểu rồi, đây hẳn là một giấc mơ..."
Thì thào, Irine nhận ra tình hình, mặc dù nó quá chân thật để gọi là mơ.
Đứa trẻ đang khóc kia là chính bản thân cô, bản thân của rất lâu về trước.
Gia đình bá tước Percus phụ thuộc công tước Skywalker, giữa hai gia đình có một truyền thống lâu đời. Trong cùng thế hệ, những đứa trẻ của nhà Percus sẽ được đưa đến nhà Skywalker từ rất sớm để làm quen với người mà họ sẽ phục vụ sau này. Đối với trường hợp của Irine, cô được đưa tới nhà Skywalker khi chỉ mới ba tuổi để làm quen với Schwarz Skywalker lúc đó vừa lên bốn.
Thời điểm đó, bởi vì lượng ma lực khổng lồ bẩm sinh của mình, Schwarz vẫn được nhà Skywalker nói riêng và giới ma thuật nói chung xem là một ngôi sao mới rồi sẽ toả sáng rạng rỡ trong tương lai.
Vì trạc tuổi Schwarz, Irine được gửi tới nhà Skywalker từ rất sớm. Mặc dù là truyền thống, tuy nhiên khó mà nói nhà Skywalker không ôm bất kỳ ẩn ý gì đằng sau hành động này. Nếu như Irine phát triển mối quan hệ khăng khít với người kế thừa của Skywalker thậm chí là hướng tới hôn nhân, lợi ích mà nhà Percus nhận được sẽ vô cùng lớn.
Đó là điều mãi sau này Irine mới biết được. Chỉ tiết là ý định đó cuối cùng không thể trở thành sự thật. Bởi vì Schwarz Skywalker không phải thiên tài...
Giấc mơ này hẳn được dựng lên dựa trên tiềm thức về ngày đầu tiên Irine đến dinh thự Skywalker, bởi vì bản thân khi đó vẫn còn rất bé, mọi thứ đối với cô đều thật to lớn. Trong khi những người lớn đang nói chuyện, cô vì tò mò mà đã đi lạc ngay trong dinh thự này.
Nhắc mới nhớ, hôm đó cô đã được mọi người tìm thấy như thế nào? Ai là người đầu tiên tìm thấy cô? Đoạn ký ức ấy thật mơ hồ.
Điều Irine thắc mắc nhanh chóng được giải đáp, một giọng nói khác không thuộc về cô lúc nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trong hành lang tĩnh mịch.
"Trẻ con? Sao lại có một đứa trẻ ở đây vậy?"
Một bé trai chỉ cao hơn Irine khi bé nửa cái đầu xuất hiện từ bên kia hành lang, nhíu mày tự khi trông thấy Irine nhỏ tuổi.
Cậu bé nhanh chân chạy lon ton tới chỗ Irine nhỏ. Dường như bối rối trước những giọt nước mắt giàn giụa của cô, cậu hoa tay múa chân một hồi chẳng biết phải nói gì.
"Cô bé, tại sao em lại khóc vậy?"
Rốt cuộc, cậu bé chỉ có thể có nặn ra một nụ cười thân thiện, cúi người khẽ đặt tay lên vai Irine nhỏ.
Cảm thấy sức nặng trên vai và giọng nói dịu dàng phía trước, Irine nhỏ dừng khóc trong giây lát, ngẩng gương mặt đầy nước mắt của mình lên. Và rồi, cô bé bật khóc còn dữ tợn hơn lúc nãy, hoảng sợ lùi về sau một đoạn.
Gương mặt của đứa trẻ trước mặt in hằn những dấu móng tay chạy dài trên má vẫn còn đang rỉ máu. Một bên mặt khác bị bỏng tới đỏ bừng, mái tóc bê bết một loại chất lỏng nào đó, còn quần áo thì lấm lem những vệt bẩn như thể vừa bị ai hất phải một bát súp nóng vào người. Bộ dạng còn thê thảm hơn Irine nhỏ gấp mấy lần.
Bàn tay vừa đặt trên vai Irine nhỏ của bé trai cứng lại giữa trung. Có vẻ cảm ngượng, cậu ngại ngùng giơ lên gãi đầu, bâng quơ nghiêng mặt sang một bên. Và rồi như bất chợt nghĩ ra ý gì đó, cậu bé vỗ mạnh hai tay vào nhau.
"Nhìn nè! Nhìn nè!"
Xung quanh cậu bé bỗng chốc xuất hiện hàng chục q·uả c·ầu l·ửa rực rỡ đủ sắc màu còn bắt mắt hơn cả ánh hôn bất chợt xuất hiện, chầm chậm trôi nổi xung quanh. Chúng chầm chậm di chuyển rồi bắt đầu biến ảo thành vô số hình dạng, bầy bướm tung tăng bên những đoá hoa sặc sỡ, những cánh chim chao liệng qua lại trên hành lang, đoàn cá chép bơi qua bơi lại,... Tạo ra một khung cảnh đầy xinh đẹp và ma mị.
Bị thu hút bởi cảnh tượng đó, Irine nhỏ quên khóc trong giây lát, cô bé bước tới tò mò vươn tay định bắt lấy con bướm nhỏ trước mặt. Chỉ là trước khi ngón tay nhỏ bé có thể chạm tới đôi cánh rực rỡ ấy, những sinh vật, cảnh tượng kỳ ảo lần lượt biến mất, hoá thành hoa lửa tiêu tán giữa không trung.
"Đừng chạm vào."
Cậu bé lại bước tới bên cạnh Irine nhỏ, hạ bàn tay cố bé xuống.
"Cẩn thận bỏng đấy."
Cậu nhếch môi cười lần nữa, nhưng so với nụ cười gượng gạo có phần đáng sợ vừa rồi, nụ cười này tự nhiên và dễ nhìn hơn nhiều.
"Có thể..."
Irine nhỏ hết nhìn vào bàn tay được nắm của mình rồi nhìn lên nụ cười của cậu bé chỉ cao hơn mình nửa cái đầu nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn quá nhiều này, cô bé lí nhí.
"Có thể làm lại một lần nữa được không?"
"Được thôi, nhưng đừng kể với ai nhé."
Cậu bé lại cười, dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Irine nhỏ chỉ với một điều kiện không đáng kể.
Một lần nữa, những con thú sặc sỡ đầy màu sắc lại tràn ngập khắp đoạn hành lang.
Irine thật lâu không thể nói được gì, chỉ đứng một bên nhìn hết thảy như một bóng ma, chứng kiến hai đứa trẻ chơi đùa với nhau, từ rụt rè gượng gạo đến những tiếng cười giòn giã vui vẻ.
"Phải rồi."
Cuối cùng, cô cũng hé môi.
"Đây là lần đầu mình gặp Schwarz."
Kỷ niệm tưởng từng đã biến mất từ lâu do lời nguyền bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Phó mặc cho bản thân chìm sâu theo dòng ký ức, Irine bị cuốn vào giấc mộng.
***
Cùng lúc đó, bên phía Elsie cũng đang gặp phải chuyện tương tự.
Chỉ khác là thay vì hành lang, trước mắt cô bây giờ là một bữa tiệc xa hoa đặc biệt hiếm có ngay cả trong giới quý tộc. Người xe ùn ùn kéo tới, nhiều tới nỗi hoa cả mắt, đâu đâu cũng tràn ngập ánh sáng lộng lẫy cùng tiếng nhạc và tiếng cười đùa nhộn nhịp, đồ ăn thượng hạng được chế biến từ nguyên liệu cao cấp nhất đâu đâu cũng có. Tuy vậy, đối với một công chúa như Elsie thì như thế này cũng không quá đặc sắc, mặc dù không thể nói là thường xuyên có những buổi tiệc quy mô thế này nhưng tần suất cũng phải một tháng vài lần.
Sau khi nhận ra mình không thể chạm vào bất cứ ai hay thứ gì, Elsie chuyển sang quan sát thay vì cố gắng tiếp cận người khác.
"Nơi này hình như là sảnh tiệc của dinh thự Skywalker."
Đối với nơi này, ấn tượng của cô vẫn còn khá mới mẻ khi mà bản thân đã từng ghé qua nhiều lần.
"Đây chắc phải là một giấc mơ..."
Cũng như Irine, Elsie nhanh chóng đoán được tình thế của bản thân khi thấy một phiên bản Elsie khác với niên kỷ nhỏ hơn rất nhiều đang được vô số, quan khách và quý tộc vây quanh nịnh nọt.
Cô nhớ lại, số lần mình dự tiệc tại Skywalker không ít, nhưng khi còn nhỏ thế này thì chỉ có một lần, tiệc sinh nhật ba tuổi của Charlotte Skywalker, con thứ của công tước Skywalker, nói cách khác, em gái của Schwarz. Không như người anh lớn hơn hai tuổi bị lầm tưởng là thiên tài ma thuật của mình, cô là một tân tinh thật sự trong lĩnh vực này. Khi sự thật về sự kém cỏi của Schwarz hé lộ dần theo thời gian, tài năng của Charlotte cũng toả sáng dần qua tháng năm... Cơ mà đó là một câu chuyện khác.
Vấn đề là Elsie không có nhiều ký ức về bữa tiệc hôm nay cho lắm, đối với cô nó chẳng hơn gì một tiệc xã giao nhàm chán khi liên tục bị người khác tiếp cận xoay quanh như miếng bánh ngọt trước vô số ruồi nhặng.
Có thật như vậy không?
Cảm giác bức bối khó chịu bỗng nhiên ập tới giống như bản thân đã quên cái gì đó rất quan trọng mà không thể nào nhớ được giày xéo trái tim Elsie.
"Mình đã quên cái gì ư?"
Trực giác cho cô biết vấn đề mấu chốt trong chuyện này chắc chắn nằm ở bản thân còn nhỏ của cô, vì vậy cô quyết định trước tiên cứ quan sát thật kỹ càng trước đã. Chỉ là không biết phải quan sát tới lúc nào khi mà xung quanh có nhiều ruồi nhặng như vậy.
Mãi đến tận khi nhân vật chính của bữa tiệc, Charlotte Skywalker xuất hiện trong bộ váy công chúa đáng yêu được hộ tống bởi công tước và người anh không cùng huyết thống xuất hiện, đám ruồi nhặng xung quanh Elsie nhỏ mới giảm đi một phần.
Lúc mọi người bắt đầu dâng lên cho nhân vật chính của bữa tiệc những lời chúc phúc hân hoan tốt đẹp nhất, Elsie cả hiện tại lẫn quá khứ đều mệt mỏi dời mắt đi nơi khác. Đột nhiên, giữa sảnh lớn nhộn nhịp tràn ngập âm thanh vui sướng ấy, họ bắt gặp một bóng người khá lạc lõng với bầu không khí xung quanh, một đứa trẻ với mái tóc đen và bầu không khí hơi ảm đạm như hoà lẫn vào một góc tối trong sảnh.
Đứa trẻ nhìn vào Charlotte, trung tâm của mọi sự chú ý với cái nhìn chứa đầy những cảm xúc phức tạp rồi quay người rời khỏi sảnh tiệc, còn chẳng thèm nhìn lấy công chúa đế chế cách đó không xa lấy một lần. Chưa hết, khi bé trai tóc đen rời đi chưa được bao lâu, một bé gái tóc bạch kim loạng choạng lén lút đuổi theo cậu bé.
Tò mò trước sự biến mất của hai đứa trẻ, Elsie nhỏ lấy một lý do thật tế nhị để thoát khỏi sự đeo bám của đám ruồi nhặng phiền phức mà đuổi theo họ. Và rồi đuổi tới một tới vườn hoa hồng nở rộ lúc nào không hay. Cô bé vừa đi nhìn xung quanh vườn cây tựa mê cung để tìm kiếm hình bóng của hai đứa trẻ mà mình theo dấu nãy giờ tì vô tình vấp chân ngã vào bụi hoa hồng gần đó.
Chiếc váy sang trọng lập tức lấm lem, nhiều nơi còn bị rách do vướng phải gai hoa hồng, da thịt trắng nõn chưa bao giờ phải chịu tổn thương bị vạch ra một số vết trầy nhỏ. Đối với một đứa trẻ hiếu động hay đùa nghịch thì những vết trầy như thế này còn chẳng đáng để quan tâm, thậm chí là còn chẳng cần sơ cứu mà tiếp tục lao đầu đùa nghịch cùng lũ bạn. Nhưng đối với Elsie, một người chưa từng chịu đựng bất cứ thương tổn nào trong đời trước đó, chỉ thấy vài giọt máu chảy ra từ vết xước là đã đủ để xây xẩm mặt mày rồi chứ đừng nói là cảm giác đau nhói châm chích khắp người thế này.
Mệt nhọc vì hoạt động mạnh mà chẳng được gì lại còn phải chịu đau đớn thế này, Elsie tủi thân mím môi lại, còn chưa gượng người dậy được nước mắt đã muốn chảy ra.
"Em không sao chứ?"
Nghe thấy câu nói đó, Elsie ngẩng mặt nhìn lên, hai đứa trẻ mà cô bé đuổi theo khi nãy đang ở trước mắt cô, mặt đầy vẻ bối rối.
Thấy nguyên nhân gián tiếp khiến bản thân rơi vào tình huống này xuất hiện, Elsie càng thấy tủi thân hơn. Nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được bỗng chốc chảy ra như vỡ đê.
"..."
Gãi gãi đầu, bé trai phát ra một tiếng thở dài không hề ăn nhập với tuổi của mình rồi đập tay vào nhau, vô số đốm lửa đầy màu sắc biến thành bướm và hoa toả sáng rạng rỡ trôi nổi xung quanh ba đứa trẻ. Elsie nhỏ liền bị cảnh tượng kỳ diệu thu hút tới quên cả khóc.
Ở một bên, Elsie cũng đang mím môi để bản thân không phát ra tiếng thổn thức.
"Mình đã gặp Schwarz và Irine như thế này."