Chương 40: Mãi mãi không chia lìa
Đó là một bầu trời quang đãng trong xanh, những tia nắng sớm mang theo hơi ấm dịu dàng chiếu xuống bãi cỏ non xanh mướt và cơn gió tươi mát vẫn còn đọng lại chút hơi lạnh lướt qua mặt nước, phả vào mặt ba đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi đang chơi đùa bên dưới gốc cây lớn cạnh bờ hồ. Trông thì có vẻ cả ba đang chơi trò đuổi bắt, chỉ là cậu bé tóc đen, người đang đuổi, chớp nhoáng một cái đã bắt được cả hai người bạn của mình.
"Không thú vị gì cả!" Cô bé tóc vàng, người b·ị b·ắt sau cùng phụng phịu phồng má lên.
"Phải phải! Elsie nói đúng! Để Schwarz làm người truy đuổi chẳng vui gì cả, nhoáng một cái đã b·ị b·ắt mất rồi!" Người còn lại trong nhóm, cô bé tóc bạch kim gật đầu liên tục.
Trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ chẳng hề hợp với độ tuổi của mình, cậu bé tóc đen thở dài cam chịu.
"Thế mình sẽ làm người chạy vậy, ai trong hai cậu sẽ đuổi đây Elsie, Irine?"
"Không chơi nữa! Không chơi nữa! Để cậu chạy thì tới bao giờ mới bắt được chứ hả?" Cô bé tóc vàng vẫn chưa thôi phụng phịu, cô vừa vừa ngồi phịch xuống bãi cỏ mà chẳng thèm bận tâm tới bộ váy sang trọng trên người.
"Thôi nào, chính các cậu là người muốn chơi trò này trước đấy chứ..."
"Tại bọn mình nghĩ lần này có thể chạy nhanh hơn cậu, bọn mình đã tập chạy rất nhiều!" Cô bé tóc bạch kim dùng chính đầu của mình để đập vào lưng của cậu bé tóc đen.
Lẽ ra cậu bé có thể dễ dàng né tránh nhưng vì lo bạn mình có thể mất đà mà lao xuống hồ nên cậu chỉ đành hứng trọn cú húc đầu. Điều đó khiến cả hai ngã ra thảm cỏ gần sát bên chân cô bé tóc vàng.
"Các cậu tập chạy chỉ để chơi trò này thôi ư?" Khá là bất ngờ, cậu bé trưng ra một vộ mặt ngớ ngẩn hiếm thấy.
"Nhưng cũng có thắng được cậu đâu..."
Có chút chán nản, cô bé tóc vàng chọc chọc vào đầu cậu bé bằng một nhánh cây nhỏ, trong khi cô bé tóc bạch kim đang ngồi trên lưng cậu cũng buồn chán ra mặt, nhanh chóng đứng đậy.
Nhận thấy sự thất vọng trong thái độ của bạn mình, cậu bé đẩy người ngồi dậy, mở miệng muốn nói mấy câu. Trong khi cậu còn chưa biết mình nên nên an ủi hay tán dương mới phải thì cô bé trước mặt đã đứng phắt dậy.
"Thôi bỏ đi! Chúng ta chơi trò khác vậy!" Cô nói.
Lần thứ hai, cậu bé trưng ra bộ mặt ngớ ngẩn của mình.
"Đúng là trẻ con."
"Cái gì mà trẻ con, Schwarz cũng chỉ lớn hơn bọn mình một tuổi chứ mấy!"
Nghe được tiếng thì thào của cậu, cô bé tóc bạch kim giơ tay phát một cái rõ đau vào lưng cậu.
"Lớn hơn thì vẫn là lớn hơn." Khoanh tay đặt trước mặt, cậu bé khinh khỉnh trả lời.
Không nhìn nổi cái thái độ này của cậu, cô bé tóc vàng tiếp tục chọc chọc vào bụng cậu bé bằng nhánh cây của mình.
"Vậy quý ngài lớn tuổi và trưởng thành đây có nghĩ ra trò chơi nào hay và thú vị không?" Cô nói.
"...Đố vui lý luận ma thuật thì sao?" Suy nghĩ mất mấy giây, cậu bé đưa ra ý kiến.
Đáp lại là hai tiếng xì rõ to từ những người bạn.
"Mình đã trông đợi gì ở cậu kia chứ?"
"Nói thế nào nhỉ? Quả không hổ danh là Schwarz chăng?"
Với biểu cảm"biết ngay kiểu gì cũng vậy mà" trên mặt, hai cô bé lần lượt gật gù phê phán.
"Uây uây, hai cậu có ý gì đây?"
"Được rồi, chúng ta chơi trò đóng làm hiệp sĩ và công chúa đi!"
"Nghe hay đó, mình thích nó!"
"..."
Lần thứ ba, vẻ ngớ ngẩng xuất hiện trên mặt cậu bé.
"Nhưng hai cậu một người là công chúa, một người là con gái bá tước, muốn bao nhiêu hiệp sĩ mà chẳng có... Sao phải đóng giả..." Cậu bé cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi lối tư duy này.
"Nhưng những hiệp sĩ đó có phải Schwarz đâu!"
"Mình muốn Schwarz làm hiệp sĩ cơ!"
Hai cô bé lập tức phồng má lên, tỏ thái độ không hài lòng chút nào.
"Chưa tính tới việc tại sao một người muốn trở thành pháp sư như mình lại phải đi làm hiệp sĩ, chỉ mỗi chuyện người kế thừa công tước phải hạ thấp thân phận để làm hiệp sĩ thôi cũng đã thấy bất cập rồi."
"Mồ! Schwarz không biết lãng mạn là gì hết!"
"Tóm lại cậu muốn chơi cũng phải chơi, không muốn chơi cũng phải chơi!"
Lần này, hai cô bé thật sự tức giận, họ đập liên tục vào ngực cậu bé, lòng mang quyết tâm không đạt được mục đích sẽ không dừng lại. Cảm thấy rằng nếu mình dám nói một chữ "không" tình huống này sẽ kéo dài tới tận tối, cậu bé chỉ có thể gật đầu trong bất lực.
"Các cậu muốn làm gì thì làm đi."
Vừa nghe cậu bé đồng ý, hai cô bé đã nhoẻn miệng tươi cười, lùi về sau mấy bước, giống như cái thái độ mè nheo vừa rồi chỉ là ảo ảnh không có thật.
"Tốt! Trước hết làm lễ phong tước cái đã!"
"Nào! Quỳ xuống nào Schwarz! Chuẩn bị nhận sắc phong!"
Cả hai hắng giọng, cố ra vẻ trang nghiêm nhất có thể.
Cơ mà dù nhỏ tuổi, họ vẫn là tiểu thư quý tộc và công chúa hàng thật giá thật, những lễ nghi cứng nhắc vốn dĩ đã thuộc nằm lòng nên thật ra cũng chẳng cần phải giả trang gì bởi lẽ đó vẫn luôn là hình tượng của họ trong mắt người khác. Có lẽ nên nói, chỉ khi trước cậu bé này, cả hai mới có thể bày ra bộ mặt vô tư lự như vậy.
"Ha... Sao cũng được."
Cậu bé tặc lưỡi rồi cúi đầu quỳ một chân xuống trước mặt hai cô bé đang vì giữ vẻ trang nghiêm mà cố nhịn không để bản thân mỉm cười hào hứng.
Cô bé tóc vàng không biết lấy từ đâu ra một con dao nghi thức hẹp dài, để cho cô bé tóc bạch kim cùng giữ chuôi dao với mình rồi đặt lưỡi dao lên vai cậu bé.
"Nhân danh công chúa của đế chế, ta chỉ định cậu."
Như thể cả đã cùng nhau luyện tập rất nhiều lần, hai giọng nói chồng lên nhau, gần như hoà âm thành một.
"Schwarz Skywalker. Ta chỉ định cậu là hiệp sĩ của đế chế, đồng thời là hiệp sĩ hộ tống của ta."
Kết thúc nghi lễ, cả hai trao con dao nghi thức cho cậu bé.
"Từ giờ cậu là hiệp sĩ của bọn mình!"
"Ngẩng mặt lên đi Schwarz."
Nhận lấy con dao nghi thức từ hai người, cậu bé ngẩng mặt lên theo lời họ, để rồi bị sự nghi ngờ chiếm hữu đôi mắt. Bởi vì nụ cười rạng rỡ đang nở rộ trên gương mặt hai cô bé đã nín cười vì cố tỏ vẻ trang nghiêm nãy giờ.
"Cái gì thế này, nụ cười đó là gì? Sao hai cậu lại trông như người vừa thực hiện được giấc mơ ấp ủ đã lâu vậy? Hai cậu không chuẩn bị trước cho chuyện này đấy chứ?"
"Cái đó thì có quan trọng gì. Quan trọng là bây giờ cậu là hiệp sĩ của bọn mình!"
"Đúng vậy, thể hiện lòng trung thành mà cậu dành cho công chúa của mình đi nào! Tặng lễ vật cho bọn mình đi!"
Vẫn với nụ cười rạng rỡ trên môi, cả hai cúi đầu ghé sát mặt mình vào mặt cậu bé, người vẫn còn quỳ trên thảm cỏ.
"Không không không, từ đầu đây chỉ là một trò chơi thôi mà? Và loại công chúa nào lại đòi quà từ hiệp sĩ mà mình vừa sắc phong chứ?" Trái với vẻ vui tươi của hai cô bé, cậu bé không thể cười nổi trước tình huống mình đang mắc phải, nhìn thế nào cũng thấy nó thật là vô lý.
"Bọn mình không biết, cậu đã nhận con dao đó rồi, phải đưa lại thứ gì mới phải đạo chứ!"
"Phải phải, mau tặng quà cho bọn mình nào!"
Trước dáng vẻ vui sướng và nụ cười ngây thơ nũng nịu của hai cô bé, câu nói "bây giờ mình trả lại con dao còn kịp không" của cậu bé vừa ra đến miệng đã phải nuốt vội trở về.
"Đến chịu các cậu."
Cuối cùng, cậu bé chỉ có thể chịu thua trước sự vô lý của hai cô bạn. Cậu vừa đứng dậy vừa giắt con dao nghi thức vào thắt lưng trong khi thở ra một hơi đầy cam chịu. Cho tay vào túi áo choàng, cậu bé lấy ra ba chiếc vòng tay nhỏ được tết tỉ mỉ rồi giơ lên trước mặt hai cô bạn.
"Mỗi người một cái, cái còn lại của..."
"Oa, dễ thương quá đi mất!"
"Thật đẹp! Schwarz tự làm sao?"
Không đợi cậu bé nói hết lời, hai cô bé đã c·ướp lấy hai trong số ba chiếc vòng hoa của cậu.
"Các cậu thích là tốt rồi. Thật ra mình định tặng nó cho các cậu vào lễ tất niên sắp tới, nhưng mà tặng sớm vài ngày cũng không sao. Đây là những công cụ ma thuật mà mình đã..."
"Nè nè nè! Nếu mỗi người giữ một cái thì đây có phải là vật tượng trưng cho mối liên hệ của chúng ta không?"
"Loài hoa này có ý nghĩa gì vậy? Phải có ý nghĩa sâu sắc lắm đúng không?"
Còn chẳng thèm nghe những gì cậu bé vừa nói, hai cô bé đã sáp mặt lại gần, nâng niu những chiếc vòng trong tay như thể chúng là bảo vật gì quý giá lắm. Giống như không quan trọng chúng có phải là vật phẩm ma thuật hay không, chỉ cần là quà từ cậu bé, họ đều sẽ vui vẻ như vậy.
"Ý nghĩa à..."
Cậu bé dừng lại một chút, dường như là cậu chưa cân nhắc tới vấn đề này.
"Sao hai cậu không nghĩ ra cho nó một ý nghĩa thật đặc biệt? Mình sẽ khắc nó lên luôn."
Cậu do dự một lúc rồi nói, thay vì lấp liếm cho qua chuyện, lựa chọn thế này tốt hơn nhiều.
"Thật không? Bọn mình có thể tự nghĩ ý nghĩa cho chúng à?"
"Đợi một chút, bọn mình phải nghĩ thật cẩn thận đã!"
Nói rồi hai cô bé châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, cậu bé thì chỉ im lặng nhìn hai cô bạn của mình bàn luận sôi nổi. Mãi một lúc lâu sau, hai người mới có thể thống nhất được kết quả chung.
"Được, quyết định vậy đi!"
"Chính là nó, thế này là tốt nhất!"
Cả hai đứng phắt dậy, lon ton đến trước mặt cậu bé.
"Nghĩ ra rồi sao? Các cậu muốn mình khắc gì lên đó đây?"
"Ừm!"
Hai cô bé nhìn nhau lần cuối, gật đầu với nhau rồi đồng thanh nói lên kết quả mà họ vừa đạt thành thống nhất chung:
"Mãi mãi không chia lìa!"
"Mãi mãi không chia lìa?"
"Ừm! Giống như mối quan hệ của chúng ta vậy!" Cô bé tóc vàng khẳng định.
"Từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau, một mối quan hệ bền chặt tựa kim cương!" Cô bé tóc bạch kim gật đầu đồng tình.
"Kim cương hả, nhiệt độ đủ cao thì cũng ra tro. Kim Cương Thiết hay Bí Ngân thì may ra..."
"Im đi Schwarz! Đừng có phá hỏng bầu không khí!" Hai cô bé đấm thẳng vào bụng cậu bé không thương tiếc.
"Kim Cương Thiết hay Bí Ngân gì cũng được. Nói chung là thế đấy!"
"Mối quan hệ này sẽ kéo dài mãi mãi!"
Vừa nói, họ vừa giơ bàn tay giữ vòng hoa của mình lên cao, không bên nắm bàn tay đang cầm vòng hoa của cậu bé giơ lên theo.
"Hứa nhé, mãi mãi không chia lìa."
...
***
Là do lời nguyện cầu của thánh nữ, đứa trẻ được nữ thần yêu thích nhất đã chạm đến trái tim của nữ thần? Hay là do những giọt nước mắt của hai người họ đã xuyên thấu cả trời cao? Giống như kỳ tích vậy, những ký ức tưởng chừng đã biến mất dưới ảnh hưởng của lời nguyền đã trở lại với Elsie và Irine thông qua hình thức của những giấc mơ, âm thầm mà mạnh mẽ.
Kỷ niệm của ngày thơ ấu cười đùa ngây ngô cùng những người bạn thật hiền. Những niềm vui trẻ con được san sẻ cùng nhau mà không phải vướng mắc vào tranh đấu vương quyền. Không cần phải quan tâm tới cái gọi là thân phận hay trách nhiệm, mỗi ngày đều thật sảng khoái, đêm về lại mong chờ ngày mai đến thật nhanh để có thể mau chóng gặp lại những người bạn của mình. Trằn trọc mãi vì không rõ niềm vui thú vị nào đang đợi bản thân khi trời sáng, cuối cùng lại ngủ quên vì mệt mỏi tích tụ sau cả ngày chạy nhảy nô đùa...
Những kỹ niệm mà khi nhìn lại sẽ khiến ta vô thức bật cười và hoài niệm. Những khoảng trống đã mất do lời nguyền đó cuối cùng được lấp đầy bằng những giấc mơ.
Đó chắc chắn là những giấc mơ thật đẹp.
Vậy thì tại sao, hai người họ chỉ cảm thấy cõi lòng giày xéo và con tim tan nát sau khi tỉnh lại khỏi giấc mộng kia?
Đêm nay, trong căn phòng mờ tối không có ánh đèn, hai thiếu nữ lặng lẽ ôm nhau, chia sẻ hơi ấm đã thiếu đi một góc của mình mà khóc không thành lời.