Chương 96: Mặt đối mặt
Trong khi Schwarz và Tia dừng chân lại bên bờ nước xiết đã được một lúc thì những thí sinh tham gia khác vẫn đang ngựa không dừng vó, di chuyển về đích. Sylvie không phải ngoại lệ.
Đục thủng bão cát bằng cuồng phong bao quanh cơ thể, Sylvie băng qua sa mạc mà không để dù chỉ một hạt cát vương lại trên thân thể mình. Kể cả hoàn cảnh khắc nghiệt thế này cũng không thể cản được bước tiến của cô, vấn đề duy nhất là phải dừng lại nhiều lần để xác định phương hướng, tránh để bản thân chạy vòng vòng, lạc lối vì tầm nhìn hạn chế.
Một giờ trôi qua như thế, sức gió của cơn bão cát nhỏ dần rồi biến mất. Tầm nhìn trở lại với Sylvie nhưng xung quanh cô vẫn chỉ toàn cát và cát. Sylvie cau mày ghét bỏ nhìn những cồn cát kéo dài liên miên không dứt cứ xuất hiện trước mắt rồi lại biến mất sau lưng. Một cảnh tượng tẻ nhạt mà cô đã bắt đầu cảm thấy chán khi cứ phải nhìn liên tục suốt một thời gian như vậy. Ngoài ra cái mặt trời phía trên đầu cũng là một vấn đề không thể mặc kệ được. Mặt trời là giả hay thật, Sylvie không rảnh rỗi để quan tâm nghiên cứu, cô chỉ biết cái nóng thiêu đốt và ánh nắng chói chang đang rọi thẳng vào người mình là thật. Nếu không phải từ lúc bắt đầu vẫn luôn dùng ma lực để điều hoà nhiệt độ cơ thể, cô e là mình sớm đã thành một con mực khô rồi, sa mạc bình thường cũng không nóng tới mức này đi?
"Có thôi đi không vậy? Cái sa mạc này rộng bao nhiêu đây chứ?"
Sylvie có cảm giác nếu còn không nhanh chóng rời khỏi đây hay có gì đó đặc biệt xảy ra thì dù không biến thành một con khô thì cô cũng sẽ bị sự nhàm chán này g·iết c·hết.
Dường như lời than vãn từ sâu trong nội tâm của Sylvie đã chạm đến trời cao, chỉ vừa di chuyển thêm vài phút, một loạt những cột sáng cao ngút tầng trời đột nhiên xuất hiện khắp nơi xung quanh cô. Đếm sơ sơ cũng có hơn mười cái, cột gần nhất chỉ cách cô chừng năm bảy dặm, hơi chếch về phía sau lưng bên phải một chút.
"Cái này là..."
Cô nghi ngờ dừng lại nhìn quanh một lượt, rồi lập tức nghĩ ngay đến một điều.
"Chắc là thử thách cộng thêm thành tích được nhắc đến khi trước đây mà..."
Con tim héo úa vì nhàm chán và nhiệt độ của cô như được nguồn sống tưới vào, lập tức tràn trề sinh lực.
"Hừm, cái gần nhất chỉ có vài dặm, nhưng phải quay đầu lại, trên đường thẳng cũng có, cơ mà lại xa hơn nhiều quá... Thôi vậy."
Cân nhắc tới vấn đề tâm lý, Sylvie quyết định quay đầu lại, dù sao cũng chỉ là vấn đề mấy phút mà thôi.
Nghĩ là làm, Sylvie xoay người tăng tốc. Với tốc độ đạt tới cả trăm mét mỗi giây, gần bằng một phần ba vận tốc âm thanh, chỉ mất chừng năm phút là cô đã sắp đến vị trí cột sáng. Song, vào lúc đó, một trụ băng tua tủa cao tới hơn trăm mét như một ngọn núi nhỏ bất chợt hiện ra, cột sáng trước mắt cô cũng theo đó tắt liệm đi. Thử thách đã bị chinh phục chỉ vài phút sau khi xuất hiện, ngay trước mũi của cô.
Sylvie tặc lưỡi, không nghĩ tới còn có người nhanh hơn mình một bước. Hẳn là thử thách tình cờ xuất hiện ở khoảng cách gần với người đó hơn bản thân, cô đoán.
Cụt hứng, Sylvie vừa định quay lại đường cũ, nhưng rồi chợt nhận ra ma lực phát ra từ bên kia có phần quen thuộc.
"Đây không phải là cô gái nhà Skywalker sao?"
Chỉ mới gần đây, cô và hai anh em nhà Skywalker đã có một trận cọ xát. Tuy chỉ là so kè ma lực trong thời gian ngắn nhưng vẫn đủ ấn tượng để Sylvie nhận ra ma lực của họ.
"Gặp mặt sớm hơn dự đoán."
Cô còn cho rằng phải vào những vòng trong hay thậm chí là vòng giao chiến mới có thể đụng phải đâu. Không ngờ vòng loại mới bắt đầu chưa bao lâu đã đụng phải rồi.
"Cơ mà... Không phải bây giờ."
Sylvie thì thầm, xét cho cùng, vòng đấu này vẫn là một cuộc đua có giới hạn thời gian. Hay nói khác đi, người nhanh hơn luôn có lợi thế hơn. Trừ phi có lý do gì đó đặc biệt, còn không, Sylvie không muốn lãng phí thời gian cho Weiss để rồi thua trong tay kẻ khác. Đằng nào giữa hay bên cũng không có xung đột gì đáng nói, lần v·a c·hạm duy nhất trước đây cũng là do Schwarz mà ra.
Vừa nhớ đến Schwarz, cơ thể Sylvie bỗng dừng lại. Cô nghĩ đến một chuyện.
Nếu như lời nguyền mà Irine và Elsie mắc phải là âm mưu của ai đó nhằm mục đích cô lập Schwarz, vậy còn Weiss Skywalker thì sao?
Với tư cách là em gái chảy chung huyết thống, theo lẽ thường, Weiss phải thân thiết với Schwarz hơn cả Irine và Elsie mới phải. Nếu Schwarz thật sự là một phế vật tệ hại nên bị căm ghét thì dễ hiểu thôi, nhưng theo lời hai người bạn cô, hắn của quá khứ đâu có như thế.
Hoặc là Weiss Skywalker cũng chịu lời nguyền tương tự Irine và Elsie, hoặc cô ta có liên quan đến kẻ đã đặt lời nguyền. Cũng không thể loại trừ khả năng Weiss hoàn toàn không biết gì, tuy nhiên dù là vậy thì vẫn đáng để thử điều tra một lần.
Tại sao Sylvie lại quan tâm tới vấn đề này?
Ngay từ đầu lời nguyền hay thậm chí là kẻ đằng sau nó không hề nhắm vào Elsie hay Irine, người chịu ảnh hưởng duy nhất chỉ có Schwarz. Cô hoàn toàn có thể mặc kệ nó đi mà sinh hoạt vẫn chẳng có gì ảnh hưởng. Vậy thì tại sao? Chính Sylvie cũng không rõ, nhưng cô lại tò mò muốn biết câu chuyện đằng sau đó. Còn về vấn đề biết rồi thì làm gì tiếp... Sylvie chưa nghĩ đến, tới đó đi rồi tính.
Chỉ mấy giây sau, cô đã đến đủ gần để nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh. Dừng lại ở giữa không trung, cô đưa mắt nhìn xuống. Bên trong khối băng khổng lồ hiện rõ dưới ánh mặt trời, Sylvie có thể nhìn thấy bên trong đó là một con sâu cát to lớn dài tới hơn hai mươi mét với cái miệng tua tủa những chiếc răng sắc nhọn dễ dàng nghiền nát cả sắt thép. Chỉ là lúc này, con sâu đã sớm mất hết sức sống, trở thành một bức phù điêu bên trong băng lạnh.
Mà người tạo ra tác phẩm băng giá vĩ đại này giữa sa mạc, Weiss Skywalker đang nhìn lên Sylvie từ bên dưới.
"Thiên Biến Ma Nữ, Sylvie Alaina."
Trong tay là một quả cầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, không thèm che giấu vẻ địch ý trong mắt, Weiss mở miệng gọi cả biệt danh lẫn họ tên của Sylvie.
"Thật lâu rồi không nghe người khác gọi tôi bằng cái tên đó, so với nó, tôi thích được gọi là Hiền Giả Tương Lai hơn."
Đáp lại bằng thái độ thản nhiên không kém phần ngạo mạn, ma nữ tóc tím dần hạ thấp độ cao xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách mấy chục mét với pháp sư băng tuyết.
"Cô cũng nhắm đến thử thách này sao?"
Khẽ nâng quả cầu trên tay lên, Weiss nói bằng giọng châm chọc.
"Thật không may, cô tới chậm rồi."
Một tiếng nứt giòn vang, khối băng khổng lồ sau lưng Weiss vỡ thành nhiều mảng rồi nổ tung. Bao gồm cả con sâu cát bên trong, từ một thể thống nhất vĩ đại, nó hoá thành vô số vụn băng phân giải trong không khí, tỏa ra khắp cả một vùng rộng lớn rồi nhanh chóng tan chảy dưới cái nóng thiêu đốt. Trong một thời gian ngắn, không khí xung quanh khu vực đã giảm xuống vài độ.
"Hay là cô muốn thử dùng vũ lực để c·ướp thành quả từ tay tôi?"
Weiss bày tỏ thái độ không hề chào đón gì với sự xuất hiện của Sylvie như một sự thật hiển nhiên.
"Nếu là vậy thì tôi không ngại tiếp đãi cô đâu."
Sylvie khoác tay ra vẻ không phải thế.
"Không cần phải thể hiện địch ý lớn tới vậy, tôi bây giờ không có ý định gây hấn với cô."
Cô hạ thấp độ cao xuống thêm vài mét nữa.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi."
"Nói chuyện?"
Weiss tỏ ý nghi ngờ.
"Thái độ của cô thiếu hùng hổ đi nhiều so với ngày hôm đó đấy. Thiên Biến Ma Nữ tràn đầy uy nghiêm như thần hạ phàm, không ai được phép chống đối đi đâu mất rồi? Bây giờ lại chỉ muốn nói chuyện sao?"
"Chà..."
Sylvie gãi dùng đầu gậy phép để gãi ót, thở dài một hơi.
Hôm đó vì sợ để Schwarz ra tay mà không biết nặng nhẹ sẽ dẫn đến một đống hệ lụy không đáng có nên Sylvie có hơi quá khích một chút. Vì vậy mà việc bị ghi hận cũng đã được đoán trước rồi. Chẳng qua là việc bị người khác đè đầu cưỡi cổ chưa bao giờ là tác phong của cô cả, Schwarz ngoại trừ.
"Muốn đánh nhau với tôi, cô tự tin như vậy sao?"
Hoàn toàn hạ xuống, Sylvie chống gậy phép lên mặt đất phủ cát vàng.
"Ngày hôm đó cả hai anh em nhà cô mới có thể miễn cưỡng so kè ma lực được với tôi, bây giờ ở đây chỉ có mình cô. Rốt cuộc cô lấy tự tin ở đâu ra vậy?"
Dứt lời, ma lực màu tím nhạt cuồn cuộn phóng lên tận trời.
Sylvie đã quyết, đánh một trận rồi hỏi sau cũng chưa muộn.