Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 16




Ầm!!!!!

“Đê tiện, bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ.....”

Ở Ngự Thư phòng, Phượng Vũ An tức đỏ mặt đập bàn một tràng mắng chửi.

Chả là chuyện chiếu thư tờ mờ sáng đã loan khắp kinh thành và các vùng phụ cận, lúc ấy nàng mới biết, cũng tức giận vì đệ ấy không thương lượng gì với nàng mà bỗng dưng nạp thê cho Phong nhi, ai biết Phong nhi có đồng ý không, sáng nay hùng hùng hổ hổ vào triều định “vấn binh hỏi tội“.

Nhưng sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, hiểu rõ lí do, không những không khiến Phượng Vũ An khá hơn, ngược lại tức giận sáng giờ tích tụ bùng phát vào bàn ghế ở Ngự Thư phòng đáng thương.

Phượng Tường ngồi co rút ở long ỷ, a lâu lắm rồi mới thấy tỷ tỷ tức giận, thật kinh khủng quá đi!!!

Phượng Lăng Phong ngồi không hề biểu cảm, nhàn nhã uống trà, cứ như người sắp thành thân không phải là hắn vậy.

Phượng Lâm mặt mày ủ dột bên cạnh, không dám hó hé câu nào, chỉ len lén thi thoảng nhìn trộm Phượng Lăng Phong. Phượng Hà nghịch ngợm đâu chịu được yên lặng, ngu ngốc hỏi một câu: “Đại huynh, đại huynh, không phải...... bị ép thành thân đến bị thiếu não rồi a?”

“Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm!!!” Phượng Lâm một phát đánh vào gáy

Phượng Lăng Phong cũng không quan tâm đến, tiếp tục công việc chính thưởng trà.

Tất nhiên náo động đó Phượng Tường và Phượng Vũ An đều thấy. Phượng Vũ An lo lắng định tiến đến an ủi thì Thiên An từ trần nhà nhảy xuống.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, má còn vươn vết máu, bạch y thấm máu tươi như những đóa hồng mai đỏ rực khinh diễm, tôn thêm vẻ tuấn mĩ của hắn.

Hắn không nói gì, tiến lên trước mặt Phượng Tường, quệt máu viết lên tờ giấy Tuyên Thành trên bàn 5 chữ: “Nơi này có nội gián”

Phượng Tường cau mày, hắn đọc xong vò nát tờ giấy ném vào chậu than, đứng dậy truyền lệnh: “Người đâu, bãi giá phủ Trấn Quốc công chúa!”

Giáng Tử cung của Thần phi

“Ha ha ha, quả là một kẻ si tình, chỉ sáng sớm mà đã thông báo đến biên giới rồi, tốc độ làm việc thật nhanh.” Vu Lệ Châu nằm tựa vào huyễn tháp, bên cạnh là Giang ma ma tâm phúc.

Giang ma ma khom lưng, khuôn mặt già nua đầy son phấn nịnh nọt: “Chúc mừng chủ tử. Kế hoạch chúng ta đã hoàn thành bước đầu.”

“Ma ma, bà giao thuốc giải của nhóc con cho Tử Đồng, nàng ta không thể sử dụng tiếp nữa rồi. Haizz, tiếc cho Đệ nhị mĩ nhân Thần Minh đại lục.” Vu Lệ Châu vươn tay đưa một lọ thuốc gốm sứ nhỏ.

Giang ma ma hai tay nhận lấy bình gốm sứ, cúi đầu nhận lệnh: “Dạ, lão nô đã hiểu dụng ý của công chúa.”

Bên ngoài, thái giám ở Ngự Thư phòng cầu kiến.

Giang ma ma cho gã vào rồi lui ra.

Nói là thái giám nhưng gã cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn, không giống các thái giám khác son phấn ỏng ẹo. Gã quỳ xuống thỉnh an: 'Tham kiến chủ nhân.””Đứng dậy đi, thế nào, sáng nay Phượng Tường bàn luận chuyện gì?” Vu Lệ Châu hơi rướn người, mụ ta lúc này đang chìm trong cảm giác thắng lợi nên rất vui vẻ, thanh âm cũng bớt vài phần thô bạo

“Hồi bẩm chủ nhân, Phượng Vũ An biết tin ầm ĩ một trận ở thư phòng, sau đó họ bãi giá phủ Trấn Quốc công chúa rồi ạ.”

“Sao lại đến phủ Trấn Quốc công chúa?” Vu Lệ Châu ngồi dậy khẽ cau mày

“ Thuộc hạ đoán, chắc là thăm con nhóc Phượng Họa Lan. Con nhóc đó là tâm can bảo bối của Phượng Tường mà. “

“Ngươi trở về thám thính, có gì nhất định phải thông báo cho bổn cung.” Vu Lệ Châu cảm thấy có chút bất an, nhưng cảm xúc này qua nhỏ, đến mức mụ muốn nắm bắt lại cảm thấy nó hữu danh vô thực.

Phủ Trấn Quốc công chúa

Thiên An một bên để Lâm Đại Bảo xử lí vết thương, hắn bắt đầu nói: “Hôm qua ta dùng toàn lực của Ám Dạ cung điều tra tung tích Tử Đồng, phát hiện nàng ta đã từng đi vào hoàng cung, hơn nữa là đến Giáng Tử cung.”

“Cái gì, Thần phi?” Phượng Tường ngạc nhiên

“ Thần phi lương thiện hiền lành, sao có thể, chắc chắn là Tử Đồng dụ dỗ.” Phượng Vũ An không dám tin

“ Đại sư huynh nói tiếp đi.” Nguyệt Thương Ly phất tay cắt ngang

“Các ngươi không tin tình báo của Ám Dạ cung? Hừ, ta đích thân dẫn các thuộc hạ giỏi nhất đi thám thính Giáng Tử cung. Khi ta đến, Tử Đồng phun một ngụm máu ngã xuống, Thần phi ngồi bàng quang một bên nhàn nhã xem kịch, sau đó phân phó chăm sóc Tử Đồng thật tốt.

Ta nhìn thấy hắc y nhân bước ra, mang Tử Đồng rời khỏi, liền lập tức đuổi theo.

Hắc y đi lòng vòng hơn 1 canh giờ liền dừng bước trước..... Bảo Châu trà lâu.”

Lâm Đại Bảo nhíu mày. Phượng Hà kiến thức ăn chơi rất tốt liền hỏi: “Bảo Châu trà lâu, chính là trà lâu lớn nhất kinh thành thành lập cách đây 7 năm trước?”

Sắc mặt của Phượng Tường, Phượng Vũ An và Phượng Lăng Phong nghe đến trà lâu này không hề tốt. Bởi vì trà lâu này, bọn họ đã gặp thích khách ngàn cân treo sợi tóc một lần, kí ức hãi hùng đó không ai có thể quên được. (Chương 4)

“ Phụ hoàng, cô cô, có khi nào, chuyện ám sát năm đó...cũng là Thần phi?” Phượng Lăng Phong im lặng bỗng cất tiếng.

_”Thiên huynh, mời nói tiếp.” Phượng Tường khách sáo, lãnh ý cùng sát khí cũng đã bùng phát.

Trước những cặp mắt sáng long lanh đầy hiếu kì của bọn họ, Thiên An rót một ly trà, uống để thông cổ.

“ Bảo Châu trà lâu có một cơ sở ngầm dưới lòng đất. Dưới đó chẳng khác gì mê cung chằng chịt. Ta nhìn thấy rất nhiều căn phòng, phần đông dùng để huấn luyện tử sĩ. Cảnh tượng thật sự rất đáng sợ, chúng....không hề giống tử sĩ bình thường.

Đi gần một khắc, hắc y đem Tử Đồng đến một căn phòng có 10 tên canh gác, lạnh lùng ném Tử Đồng vào rồi rời đi.

Ta cùng các thuộc hạ im lặng quan sát, đợi đến nửa đêm mới ra tay, đem toàn bộ kẻ canh gác dụng độc xử lí gọn gàng, thay bằng người Ám Dạ cung.

Ta lẻn vào kiểm tra Tử Đồng, nàng ta trúng độc cùng loại với cung chủ, thậm chí còn nặng hơn cả cung chủ. Ta để lại giấy bút cho nàng ta, hi vọng nàng ta không phụ kì vọng của ta, Tử Đồng không phải kẻ ngốc.

Gần sáng ta chuồn về. Nhưng nửa đường gặp phải hai tên tử sĩ làm nhiệm vụ về “ dạy dỗ” chúng một lúc. Mà cũng phải nói, bọn chúng đúng là khó xơi thật, lâu rồi ta chưa bị thương thế này.

Thần phi không hề giống những gì mọi người nghĩ đâu. “

Phượng Tường phản ứng đầu tiên, hắn phẫn nộ bóp nát tách trà, nước trà bắn tung tóe. Phượng Lăng Phong sầm mặt, bộ dạng chắc chắn chịu đả kích không nhẹ.

“Hằn nào mụ ta ra điều kiện bắt đại ca lấy Tả thừa tướng nữ nhi. Bởi vì, Tả thừa tướng đã theo phe Vu tộc rồi. Không biết âm mưu của bọn mọi rợ này là gì đây?” Phượng Lâm không hổ là nhi tử của hồ ly lão luyện Phượng Tường, chỉ nghe xong đã phán đoán đúng không sai một li.

Tất cả nhất thời rơi vào trầm mặc, không ai nói với nhau được câu nào. Phượng Hà im lặng không được bao lâu liền nói, tất nhiên lại là một câu ngu ngốc: “Phụ hoàng, hay chúng ta lãnh binh đánh chiếm Vu tộc trước, còn cái Bảo Châu trà lâu, cứ để Cấm vệ, Ám Dạ cung và Ma Vực dọn dẹp.”

Bốp!!!!!

“Aaaaaaa.... đau quá! “

Lần này không chỉ Phượng Lâm, Phượng Tường cũng chịu không nổi đồng loạt đánh vào sau đầu tên đần.

“Thế lực của mụ Thần phi không nhỏ, tuyệt không thể liều mạng tấn công lỗ mãng.” Nguyệt Thương Ly lắc đầu

“ Chúng ta cứ án binh bất động theo dõi, tra toàn bộ vây cánh thế lực mụ rồi tóm gọn.” Lâm Đại Bảo băng bó xong nói nên ý kiến của mình

“Chuyện trước mắt chính là tối nay Phong nhi đi lấy thuốc giải, lỡ có mai phục thì sao?” Phượng Vũ An lo lắng

Phượng Lăng Phong đứng dậy, hắn hơi nhướng khóe môi: “Cô cô đừng lo, con sẽ an toàn mang thuốc giải về cho tỷ tỷ. Nhi thần xin phép trở về cung nghỉ ngơi.”

“Ngươi đi đi, trẫm sẽ ở lại bàn bạc đối sách.” Phượng Tường thở dài ảo não, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương.

Phượng Lăng Phong cúi chào sau đó dứt khoát ly khai.