"COI CHỪNG!" Tuyết Ninh từ đâu xông đến, thét lớn làm náo loạn đám côn đồ. Chúng nhanh chân chạy đi, rời khỏi ánh mắt của ba người họ.
Xẹt.
Cảnh tượng trước mắt là hình ảnh một cô gái trong độ tuổi hai mươi tươi trẻ nhất, đang nằm thoi thóp trên vũng máu. Nhát dao mạnh bạo lúc nãy cứ thế nằm trong cơ thể cô gái nhỏ bé.
"Tuyết Ninh!" Thiếu Phong hoảng hốt, vội đỡ lấy cô vợ mới sống cùng nhau hòa hợp chưa được bao lâu này.
Lòng anh như quặn thắt lại.
Năm xưa chính mắt anh nhìn thấy vợ mình ra đi trong đau đớn, nhưng bản thân không làm được gì ngoài việc hướng mắt nhìn cô ấy ra đi. Chẳng lẽ quá khứ năm nào, ngày hôm nay được lặp lại sao?
Không! Anh không cho phép điều tàn nhẫn đó diễn ra thêm một lần nào nữa!
Thiếu Huy khóc lóc nức nở, cậu bé còn quá nhỏ để chứng kiến và nhận thức được điều này.
Cảm giác nhìn mẹ mình đau, những đứa con sẽ ra sao? Vâng, cậu bé này đang chịu cảm giác đó đấy!
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương lập tức đi đến. Họ đưa cô vào trong với tâm thế lo lắng, hai cha con Thiếu Phong hồi hộp không kém, tuy đã gần bên nhau nhưng lúc nào cũng sợ hãi. Nét mặt sửng sốt khi chứng kiến đầu đuôi sự việc vẫn con nguyên ở đây.
" Ba ơi, mẹ không chế.t giống như mẹ Uyển Nhi đúng không ba...Hic, Huy Huy thật sự rất sợ mẹ bỏ đi ạ..."
Thương cho Thiếu Huy không xuể. Cậu bé này mới sáu tuổi thôi, nhưng dòng đời đẩy đưa cho cậu gặp quá nhiều sóng gió. Nào là mất mẹ vào lúc chưa đầy một tuổi, đến khi cảm nhận được tình yêu thương chăm sóc từ người mẹ mới thì bi kịch tiếp tục tái diễn.
Ông trời thật biết cách trêu ngươi!
Thiếu Phong nghe mấy lời ngây ngô từ con thơ mà lòng đau như cắt. Anh tự trách chính bản thân, tại sao vô dụng hết lần này đến lần khác để vợ con chịu tổn thương. Nhưng tình cảnh này, anh không thể ủy lụy khóc lóc được, con trai vẫn cần anh làm chỗ dựa vững chắc.
Anh ôm con vào lòng, ra sức an ủi mặc dù tâm trạng anh không khá hơn mấy: " Không sao đâu con, mẹ sẽ tỉnh lại,cùng ba con mình dạo chơi khắp nơi. "
Xe cấp cứu được dừng tại bệnh viện thành phố. Người qua kẻ lại nhiều vô số, tất cả đều nhìn chăm chú vào hai cha con liên tục gọi mẹ, gọi vợ một cách thật chân thành, khiến ai nhìn cũng xót thương.
" Uầy, đấy không phải là Giang tổng, chủ tịch tập đoàn Giang Thị đó sao?"
" Vợ anh ta bị sao vậy?"
" Cô gái đó thật có phúc, chồng lẫn con trai đều rất quan tâm! "
"Mau, mau lấy điện thoại chụp vài tấm đi, tin tức quý báu này không thể đợi lâu được, nguội mất! "
Bỏ mặc lời nói của người xung quanh, cái quan trọng nhất vẫn là sức khỏẻ của Tuyết Ninh.
Anh cùng Thiếu Huy ngồi trước phòng phẩu thuật mà rung sợ. Đầu óc như muốn nổ tung với hàng trăm suy nghĩ tiêu cực.
Bác sĩ lần lượt đi ra rồi lại đi vào, ai nấy đều vội vã, trông gấp gáp như thể tình trạng diễn biển không mấy khả quan thì phải.
Bấy giờ, Thiếu Phong đã hiểu được cảm giác lo lắng, nỗi sợ mất người thân nó đau đến nhường nào. Cũng khung cảnh này, phòng bệnh này, nhưng chỉ khác người nằm bên trong là ai.
Chẳng lẽ số phận của anh lại là kẻ sát vợ sao?
Nên khi yêu người nào, người đó liền gặp nạn nguy hiểm.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, căn phòng lạnh buốt cuối cùng đã được mở ra. Mở trong sự đau xót của người thân bên ngoài, Thiếu Phong tưởng chừng đã gục nhưng vì tình cảm quá lớn, đánh thức trái tim anh.
"Bác sĩ, vợ tôi cô ấy thế nào rồi?"
"May mắn vết thương không quá sâu, chỉ cần lệch một chút đã đâm thẳng khu vực tim rồi. Số cô gái này rất may mắn, bây giờ cô ấy đang dần bình phục, được chuyển vào phòng bệnh số 145, người nhà có thể vào thăm nôm. "
" Cảm ơn bác sĩ!" Thiếu Phong gật đầu liên tục, còn không ngăn có khi anh quỳ xuống luôn rồi đấy!
Thiếu Huy vui mừng không kém, cậu bé lau đi nước mắt còn đọng trên khoé mi, cố tỏ ra mạnh mẽ nắm lấy tay ba:
"Ba ơi, mẹ được sống rồi! Mẹ không bỏ hai ba con mình!"
" Con bé nhập viện mà con không thèm gọi điện cho ông già này biết! Ta ở nhà xem tin tức mới thấy đó, đúng là...! " Giang lão gia vừa tới đã vội trách móc.
Đứa cháu này có lẽ được ông cưng chiều nên không còn coi ai ra gì nữa. Chuyện lớn như vậy, hết người này đến người khác giấu ông.
Thiếu Phong gục mặt xuống. Biết nói gì đây, ngoài sự hối lỗi hiện tại.
" Ông ơi, ông đừng trách ba ba. Ba ba không cho ông biết bởi vì ba ba sợ ông nghe tin liền không chịu nổi mà lên cơn đau tim. Bây giờ mẹ cũng khỏẻ lại rồi, chúng ta vô thăm mẹ thôi ạ! " Thiếu Huy nhanh chân giải oan cho ba mình, cậu bé này lanh lợi phết đấy chứ.
Giang lão gia xoa đầu Thiếu Huy, đúng là chỉ có cậu bé này hiểu chuyện. Biết cách làm người khác nguôi giận, nhưng không phải vì thế mà ông chấp nhận quên chuyện này, đợi khi trở về nhà nhất định cho anh một trận nhừ tử.
Phòng 145.
Bác sĩ có nói tình trạng của Tuyết Ninh đã khá hơn, nhưng vẫn đang hôn mê vì thuốc chưa hết tác dụng.
Gương mặt ai nấy đều thể hiện sự lo sợ, lo sợ viễn cảnh mất đi người thân. Một đứa con thơ sẽ mất mẹ, một người chồng sẽ mất vợ...
Riêng Thẩm Giai Lệ đứng một góc phía cánh cửa, gương mặt hời hợt tỏ ra chán ghét với mọi thứ.
"Sao không chết cho khuất mắt tao, bị thương như vậy mà còn sống. Con nhỏ này đúng là được ân trên phù hộ.
Nhưng không lâu đâu, rồi cũng có lúc tao khiến mày sống dở chế.t dở! " Thẩm Giai Lệ nghĩ thầm, cô gái này chính là sự cản trở cho bước đường dẫn đến thành công của bà ta.
Ngay cả đứa con gái bà cưng chiều suốt nhiều năm qua, bà còn xuống tay được. Với một người mới đến chưa đầy một năm, có xa chi chứ!
"Giai Lệ, con đi mua cháo cho con bé đi, con bé tỉnh dậy sẽ thấy đói bụng đó." Giang lão gia chuyển hướng nhìn sang Thẩm Giai Lệ, đưa ra yêu cầu.
Gì vậy?
Tiểu thư nhà họ Thấm, ít ra cũng có chút danh tiếng, còn con nhãi đang nằm trên giường bệnh, thật chất chỉ là đứa nghèo hèn không ai biết đến. Vậy mà Giang lão gia, ông ấy... ông ấy bắt bà đây phải xuống tận mấy tầng lầu để mua cháo sao?
Giang lão gia chưa nhận được hồi âm, ông nheo mày lại, nhắc yêu cầu: " Sao? Nghe không rõ?"
"D..dạ con đi liền thưa ba."
Thẩm Giai Lệ tức đến mức không nói nên lời. Thử nghĩ xem, nếu không vì Thẩm gia đang xuống dóc trầm trọng, còn lâu bà ta chịu hạ mình đứng ra hầu hạ ' cô con dâu ' yêu quý này.