Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang đến gần chỗ gia đình họ Giang, gương mặt trông tức giận không biết diễn tả thế nào, bừng bừng sát khí.
Chát.
Không chào hỏi, không thăm nôm, lo lắng, điều đầu tiên Mộ Dung thực hiện ngay sau khi đến phòng bệnh của
Tuyết Ninh chính là dành tặng cho chàng rề đã thất hứa này một cái tát trời giáng.
Thầm Giai Lệ khựng chân lại, quyết không đi mua cháo nữa. Ở đây vẫn là có kịch hay để xem, còn những thứ khác không cần quan tâm đến.
Thẩm Giai Lệ tiến đến chỗ Thiếu Phong, hỏi han anh: "Có sao không con?" Sau đó ngước mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc có phần quê mùa trước mặt, ánh mắt nheo lại phần nào, tỏ ý chán ghét, khinh miệt: " Này, bà kia! Sao bà dám đánh con trai của tôi? Bà có biết nó là ai không hả, chỉ cần một cái búng tay của tôi thì bà liền biến mất khỏi thành phố này! "
Mộ Dung khoanh tay lại, thản nhiên nói: " Nó là con trai vàng ngọc của phu nhân, nhưng lại là đứa con rể bất hiếu của tôi, thế tôi đã đủ tư cách dạy dỗ nó chưa, thưa bà Giang. "
A! Tưởng đầu người xa lạ, hoa ra là người quen.
" Như vậy thì đã sao? Ai cho phép bà đánh con tôi? Cái loại nghèo hèn như bà, đừng mong đụng tới khoé chân của thằng bé! " Thẩm Giai Lệ càng nói càng hiện rõ bản chất thật sâu trong con người mình.
Nề nang thông gia cái gì chứ!
Loại người như Mộ Dung, bà ta quả thật không xứng đáng làm sui gia với Thẩm Giai Lệ đây!
Bỏ mặt lời chê trách từ Thẩm Giai Lệ, Mộ Dung vẫn là tiến triển đến vấn đề chính: " Cậu nói với tôi thế nào? Rõ ràng mấy tiếng trước cậu nói rất hay, nào là sẽ bảo vệ cho con bé, không để nó chịu bất cứ tổn thương hay thiệt hại nào. Giờ thì sao? Nó nằm bất động ở đó, chỉ có mỗi bà già này đau xót thôi! "
Vâng, bậc làm cha làm mẹ, ai lại không xúc động khi thấy cảnh con mình chịu đau đớn. Nhất là đối với bà Mộ Dung đây, bản thân mất chồng chưa được bao lâu, trên đời này bà ấy chỉ còn mỗi Tuyết Ninh là người thân. Nếu ngay cả cô xảy ra chuyện nữa thì....
Cuộc đời thật quá bất công!
Thiếu Phong chỉ biết đứng yên chấp nhận cơn thịnh nộ từ mẹ vợ. Lời bà anh rất đúng, cũng tại anh quá vô dụng không bảo vệ được vợ nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc này!
Giang lão gia ngăn cản, ngăn không cho bà ấy tiếp tục đánh cháu trai mình.
"Cô thông gia, chúng tôi thành thật xin lỗi cô về sự cố đã xảy ra. Nhưng tôi hứa, tôi lấy cả danh dự của mình ra để đảm bảo với cô rằng, ngay từ giây phút này Tuyết Ninh sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa. Cô nể tình tôi nhé? "
" Thưa bác, tôi biết bác là người lớn, trải đời rất nhiều. Nhà bác lại giàu có, quyền quý ai mà chẳng biết. Nhưng nhà tôi chỉ có mỗi Ninh là con, vẫn mong bác cũng như gia đình đối xử với nó tử tế một chút. "
" Tôi hiểu. Tình trạng của Tuyết Ninh hiện tại đã ổn hơn rồi, bác sĩ nói con bé chỉ cần nằm đây tịnh dưỡng thêm vài ngày là được xuất viện. "
Mộ Dung gật đầu, dù sao cũng nên cảm ơn họ đã tạo điều kiện tốt cho Tuyết Ninh được ở trong phòng bệnh sang trọng thế này. Cũng không dễ dàng gì đâu!
Tạm gác cho qua, không phải quên đi câu chuyện này đâu. Bà không quên liếc ngang Thiếu Phong một cái, như tiện nhắc nhở cậu nên biết thân phận, đừng làm con gái rượu bà đau lòng, nếu không hậu quả thật khó lường.
"Mẹ à sao mẹ đánh ảnh..." Tuyết Ninh lờ mờ mở mắt, cảm giác đau nhứt làm sao. Tay chân không còn chút lực nào, gần như rã rời ra luôn này.
Nghe được giọng cô, cả nhà hớn hở thể hiện niềm vui rõ ràng trên gương mặt. Lao đến như đã đợi chờ rất lâu, hết người này đến người khác thay phiên thăm hỏi.
"Em thấy trong người thế nào? "
" Ổn chứ Ninh Ninh?"
"Mẹ ơi, mẹ thấy khỏẻ hơn chưa ạ? Huy Huy thật sự rất lo cho mẹ, con sợ mẹ lại sẽ bỏ con đi giống như mẹ Uyển Nhi..."
Nhưng duy nhất một mình Thẩm Giai Lệ, không ngó ngàng gì đến cô, sau đó bước ra ngoài xuống khu vực bán thức ăn trong bệnh viện. Trong không khí mừng rỡ của gia đình các người, bà ta ở lại cũng chẳng được gì ngoài sự tức giận.
Mộ Dung bỉu môi, cảm thấy hơi thất vọng, than thở: " Con gái lớn rồi, mẹ dạy dỗ con rể một chút nó liền lên tiếng.
Haizz khổ thân bà già này lo lắng cho nó vậy mà nó chỉ biết đến chồng con thôi. Ông ơi, ông ngó xuống mà xem! "
Giang lão gia cười trừ.
Biết làm sao đây, vợ chồng phải đồng lòng bên nhau chứ!
Tuyết Ninh vuốt ve gương mặt hồn nhiên, ngây thơ của con trai. Cô rất vui khi được thằng bé quan tâm đến thế, mặc dù không phải mẹ đẻ.
Người ta có câu " Công sinh không bằng công dưỡng" quả không sai tẹo nào. Tuy cô mới về đây được hơn bảy tháng, nhưng đã giúp trái tim bé nhỏ này trở nên ấm áp hơn bao giờ. Thằng bé từ lúc nào đã coi cô là mẹ, là người truyền cảm hứng cho cuộc sống.
Giọng nói yếu ớt, cố phát ra tiếng rõ ràng: "Ha, con trai ngoan ..của mẹ, đ..đừng lo con à...mẹ vẫn ổn. Khi nào mẹ xuất viện, cả nhà mình lại cùng nhau đi...đi công viên nhé? "
"Dạ, dạ! Mọi thứ đều nghe theo mẹ!"
Mộ Dung bà ấy nhìn cảnh tượng này mà không tin vào mắt mình. Đứa con thơ ngây ngày nào của bà ấy đây sao?
Không! Hình như không phải.
Đứa con mà bà biết là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, suy nghĩ chưa chín chẳn, tự chăm sóc bản thân còn chẳng xong. Sao bây giờ có thể?
Phải công nhận nha, dù không phải mẹ con ruột thịt nhưng hai người bọn họ trông khá giống nhau. Từ đôi mắt hai mí đến sóng mũi cao ngút trời, bờ môi hình trái tim nhỏ nhỏ xinh xinh, tự hỏi đứa bé này có phải là con của cô ở kiếp trước không?
"Cô thông gia thấy đó, hai mẹ con họ rất thương yêu nhau. Chắc cô cũng hiểu mà, đúng chứ? Tôi mong cô hãy tha thứ cho thẳng bé Phong, tất cả đều tại đám côn đồ đó. Gia đình tôi đã trình báo với phía cảnh sát rồi, cô đừng để bụng nữa nhé. "
"Vâng, tôi cũng sai khi vừa xông vào đã nói năng hành xử không đúng với cả nhà. Thành thật xin lỗi, thất lễ quá."
"Không sao, không sao, người một nhà cả mà! Từ từ tìm hiểu nhau."