Diệp Tiêu bị Lăng Thần đánh thức.
Cậu được bọc trong áo khoác chiến đấu của Lăng Thần, hai chùm tóc đen vểnh lên, trông vẫn còn ngái ngủ, cậu nghiêng đầu nhìn sang Lăng Thần theo bản năng, bởi vì vừa mới tỉnh nên giọng nói rất nhẹ lại còn đặc giọng mũi: “Đội trưởng, mặt trời mọc rồi ạ?”
Cậu nhớ trước khi mình ngủ Lăng Thần nói rằng khi tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy mặt trời mọc.
Thấy bộ dáng mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn của Diệp Tiêu, Lăng Thần thuận tay vén lại tóc cho cậu: “Mặt trời chưa mọc, nhưng sắp mưa rồi, đi thôi, về nào.”
Vừa dứt lời, một cơn mưa lớn đã nhanh chóng trút xuống, khi trở lại xe cả hai người đều đã ướt như chuột lột.
Giang Xán Xán thấy hai người cuối cùng cũng quay lại liền vờ tức giận nói: “Anh Thần, anh là đồ cầm thú! Diệp Tiêu vẫn còn nhỏ! Chỉ là một bé thỏ con chưa trưởng thành thôi!”
Tay phải Lăng Thần cầm đèn dã ngoại, lúc đi ngang qua Giang Xán Xán chỉ đáp lại bốn chữ: “Suy nghĩ đen tối.”
Giang Xán Xán trừng mắt nhìn theo bóng lưng Lăng Thần, căng thẳng hỏi Diệp Tiêu, “Anh bạn nhỏ, tối qua hai người ngủ đâu đấy?”
Diệp Tiêu thành thật trả lời: “Ở trên cây ạ.”
Giang Xán Xán vỗ ngực mình nói: “Ở trên cây á? Thật là biết cách thử thách bản thân đấy!”
Diệp Tiêu lắc đầu: “Không cao đâu ạ.“. Trong mắt cậu ngập tràn sự thất vọng: “Vốn còn sắp được ngắm mặt trời mọc với đội trưởng nhưng không ngờ trời lại mưa.”
Mới vừa nói xong thì cậu nghe thấy Lăng Thần đang đứng ở đằng xa gọi mình, Diệp Tiêu vội vàng đi qua thì bị một cái khăn lông chụp lên đầu.
Lăng Thần: “Lau đi, đừng để bị cảm.” Hắn nhìn Diệp Tiêu gật đầu rồi lại hỏi: “Buồn vì không được ngắm mặt trời mọc à?”
Diệp Tiêu vừa lau khô tóc vừa trả lời với giọng rầu rĩ: “Vâng, buồn lắm ạ.”
Lăng Thần biết mình không thể chịu nổi ánh mắt buồn bã thất vọng của Diệp Tiêu, vì thế hắn hứa: “Lần sau dẫn em đi xem nhé, ngoan.”
Mưa đã tạnh, bốn người ngồi trong buồng xe xem bản đồ lộ trình của Giang Mộc.
Giang Mộc: “Điểm tọa độ thứ tư cách đây không xa, dự kiến di chuyển mất khoảng nửa ngày. Về phần nhóm Một, Ba và Bảy của Thánh Tài, bọn họ đã theo chúng ta tiến vào khu D. Như thường lệ thì có lẽ bọn họ sẽ chia thành những nhóm nhỏ nên tỉ lệ chạm trán với họ là rất cao, ba nhóm lính đánh thuê còn lại thì vào khu D vào ngày hôm kia, có lẽ mấy ngày này chúng ta sẽ không chạm trán với họ đâu.”
Lăng Thần nhìn bản đồ: “Vậy gần đây chúng ta có khả năng lớn sẽ gặp phải người của Thánh Tài?”
Giang Mộc gật đầu: “Đúng vậy, cấp trên đã phê chuẩn, có thể giết tại chỗ.”
“Được.” Lăng Thần nắn nắn ngón tay, lười biếng tựa người vào vách thành xe: “Nếu chạm phải họ, mong mọi người hãy anh dũng chiến đấu, dù sao hai ngày nữa chúng ta cũng sẽ ra ngoài để bổ sung dịch dinh dưỡng và vật tư cần thiết, phải nắm chắc.”
Lần này người lái xe là Lăng Thần, hắn và Diệp Tiêu ngồi trong buồng xe, hắn lái xe bằng một tay, vừa nhìn đám cỏ dại cao hơn 50cm trước mặt vừa nhàn nhã nói chuyện với Diệp Tiêu: “Trong máy liên lạc có rắn ăn táo, nếu em chán có thể mở lên chơi.”
Vì vậy sau đó Diệp Tiêu dùng 100% công lực để chơi rắn ăn táo, thi thoảng mới phát ra những âm thanh nhỏ, có vẻ như đã hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi. Lăng Thần quay đầu liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng và hàng lông mi rung rung của cậu, nhẹ nhàng 'chậc' một tiếng — mẹ nó đáng yêu vãi.
Xe nhanh ra khỏi khu vực đồi núi, lúc đi ngang qua một thung lũng đầy hoa, Lăng Thần cũng chả có hứng thú thưởng thức hoa cỏ nên rồ ga lướt qua. Trong không khí thoang thoảng mùi cỏ xanh khiến Lăng Thần đang lái xe có chút mất tập trung, hắn liếc sang nhìn Diệp Tiêu lần nữa rồi hỏi: “Con thỏ nhỏ tối qua tôi làm cho em để ở đâu rồi?”
Hai lồng đèn nhỏ làm bằng cỏ mà hắn tặng cho Diệp Tiêu đều được cậu bỏ vào một chiếc hộp nhỏ để bảo vệ cẩn thận, nâng niu như bảo bối.
Lăng Thần rất thích cảm giác này.
“Thỏ nhỏ?” Diệp Tiêu giơ tay trái đang cầm trường đao lên: “Ở đây ạ!”
Lúc này Lăng Thần mới phát hiện ra con thỏ gỗ nhỏ chỉ bằng ngón tay cái đã được Diệp Tiêu xỏ qua một nhánh cỏ, sau đó treo vỏ đao màu đen.
Lăng Thần nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy mình đang nở nụ cười, hắn khen: “Đáng yêu lắm.” Cũng không biết là đang khen người hay là khen vật.
Giữa trưa, Lăng Thần dừng xe cạnh một dòng sông nhỏ, lúc mở cửa xe hắn hỏi Diệp Tiêu: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Về mảng ăn uống thì Diệp Tiêu có rất ít yêu cầu, cậu nghiêng đầu trả lời: “Đội trưởng ăn cái gì thì em ăn cái đó.”
Lăng Thần 'Ừ' một tiếng rồi đi về phía thùng xe lấy ra ba lon thịt viên đóng hộp, còn có bốn phần cơm tự hâm rồi đưa cho Giang Xán Xán: “Anh dẫn Tiểu Diệp đi xung quanh xem có rau dại nào ăn được không.”
Giang Xán Xán nhanh chóng nhận lấy nguyên liệu, nhìn Lăng Thần và Diệp Tiêu rời đi, hắn còn thoải mái khoách tay lên vai Diệp Tiêu, kéo người ta dính sát lại mình.
Gã có chút thắc mắc hỏi em trai: “Không phải trước đây em nói là anh Thần muốn bắt cóc anh bạn nhỏ về Cục Hai hả? Sao anh cứ cảm thấy anh Thần có chút...... Thâm hiểm?”
Giang Mộc cũng nhìn bóng lưng hai người rời đi, trả lời: “Không phải ảo giác của anh đâu.”
Thực vật sống trong thung lũng rất tươi tốt, Lăng Thần tìm được không ít rau rừng, hắn để Diệp Tiêu bọc chúng vào trong áo, sau đó còn làm một chiếc vòng hoa nhỏ đeo lên tay cho cậu. Khi hai người trở lại, Lăng Thần đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm xuống đất, vẫy tay với Diệp Tiêu: “Em nhìn xem.”
Diệp Tiêu cũng dừng lại, cậu chớp mắt: “Vết bánh xe ạ?”
Khi hai người trở về, thịt viên đã chín, rau cũng được rửa sạch rồi cho vào nồi, mùi súp thơm lừng ngửi rất ngon miệng. Nghe thấy Lăng Thần nói vừa mới phát hiện dấu vết bánh xe trong rừng, Giang Xán Xán có chút bất ngờ: “Đ* m*, khu D lớn vậy mà người của Thánh Tài cũng xui ghê, một hai cứ phải chạy ra đến trước mặt chúng ta.”
Lăng Thần gắp một cục thịt viên đã chín cho Diệp Tiêu, dặn dò cậu: “Ăn từ từ thôi kẻo bỏng.“. Sau đó mới tiếp tục nói chuyện với Giang Xán Xán: “Ừ, căn cứ vào kích thước của dấu vết để lại thì hẳn nó là xe bọc thép Q5, được trang bị cả súng máy. Dấu vết vẫn còn rất mới, tức là mới cách đây chưa đầy một giờ. Vết hằn cũng rất sâu, anh đoán rằng trên xe cũng có không ít đồ đáng giá.” Lúc này đây, Lăng Thần mới lộ rõ bản chất lưu manh của mình.
Hai mắt Giang Xán Xán tỏa sáng: “Cướp cướp, cướp hết! Xán gia có thể được ăn ngon không là nhờ vào họ cả đấy!”
Lăng Thần gật đầu: “Diệp Tiêu nhà chúng ta có thể bổ sung thêm chút kẹo sữa để dự trữ không cũng phải nhờ vào bọn họ rồi.”
Nói xong họ nhanh chóng ăn hết bữa trưa, sau đó Lăng Thần lái xe đến một nơi khuất tầm nhìn, đợi sau khi cả bọn chỉnh trang lại trang bị trong thùng xe thì lần theo vết bánh xe để lại.
Diệp Tiêu và Giang Xán Xán trốn sau bụi cỏ chờ tin, Lăng Thần xách theo cây súng bắn tỉa hạng nặng không biết đã trốn nơi nào, giọng nói bình tĩnh của Giang Mộc vang lên thông qua máy liên lạc: “Mười một người, một chiếc xe có đầy đủ đạn và thuốc, hẳn là bọn họ vừa mới bị tấn công, hai người bị thương, những người còn lại cũng đã thấm mệt, khả năng thắng của chúng ta rất cao.”
Giang Xán Xán cầm K57, nhìn chăm chú vào chiếc xe bọc thép đã được ngụy trang đậu cách đó trăm mét và những người mặc quân phục màu xanh đậm đang ngồi rải rác xung quanh, gã thì thầm với Diệp Tiêu: “Lát nữa khi anh Thần nổ phát súng đầu tiên, anh sẽ lao ra trước để dời sự chú ý, anh Thần sẽ yểm trợ cho anh. Nhóc tấn công vòng qua từ vị trí 11, cẩn thận súng được gắn trên xe, không được để người của Thánh Tài chú ý đến, biết chưa?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Giang Xán Xán nghĩ tới điều gì đó nên lại bổ sung: “Trên tay bọn họ đều đã dính không ít máu người, nếu có bắt về thì cũng sẽ kết tội tử hình, cấp trên đã cho phép nếu bắt được thì giết ngay rồi cho nên đừng có mềm lòng, nếu không người chết sẽ là nhóc đó.”
Lúc này, trước mắt họ có một người đàn ông tóc vàng ngã xuống, sau đó có người hét lớn bằng tiếng Anh: “Có tay bắn tỉa!”
Giang Xán Xán trầm giọng nói: “Lên!”
Vừa bắt đầu nên mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, có Lăng Thần yểm trợ, Giang Xán Xán nhanh chóng lao vào vòng vây, sau khi hạ gục hai tên đang bị thương, Giang Xán Xán trốn sau bunker để đổi đạn, vừa đổi vừa thầm mắng: “M* nó cũng cứng gớm!”
Trong tai nghe vang lên giọng nói của Giang Mộc: “Cho dù bọn họ đã bị yếu thế do trận chiến trước đó nhưng anh vẫn phải cẩn thận!”
“Anh biết rồi.” Giang Xán Xán vừa nghe Giang Mộc nhắc nhở vừa lăn một vòng trên đất để né viên đạn sượt qua chân, gã núp đằng sau thùng xe, hít một hơi: “Con m* nó, chân của Xán gia mém tí là nở hoa rồi — đ*t m*!“. Đột nhiên một viên đạn sượt qua cánh tay gã, chỉ cách vài centimet. Đồng tử của Giang Xán Xán co rút, tai thì ù đi trong giây lát, gã căng thẳng nói: “Bọn họ cũng có tay bắn tỉa đang ẩn mình!”
Lăng Thần trả lời ngắn gọn: “Anh sẽ giải quyết.”
Giang Xán Xán yên tâm hơn hẳn, gã trốn ở phía sau xe, mỗi lần muốn thò đầu ra thì đều bị làn đạn của người đối phương tấn công khiến gã không thể bắn được, chưa bao giờ gã thấy không ổn như này, nhưng vẫn còn thời gian nhớ tới Diệp Tiêu: “Anh bạn nhỏ nhớ chú ý an toàn, bọn họ có tay bắn tỉa, nhóc đừng có mà đưa đầu ra, nếu không được thì ——”
Chữ 'trốn' còn chưa nói xong, giọng nói của Diệp Tiêu đã vang lên bên tai gã: “Tôi đã giải quyết xong hai người.”
Giang Xán Xán: “......” Gọn gàng vậy sao?
Bên phía Diệp Tiêu, cậu đang núp sau một tảng đá, đôi mắt dán chặt vào một người đàn ông da trắng cao lớn vạm vỡ đang đứng cách đó không xa. Sau khi ước chừng khoảng cách giữa cả hai, Diệp Tiêu dồn sức vào ngón chân và lao về phía đối thủ. Người da trắng nhạy cảm nhận ra có người đang đến nên dùng tay trái bắn mấy phát, Diệp Tiêu tránh nhanh như hồn ma, không hề do dự mà lao về phía trước.
Ngay khi Giang Xán Xán chụp được cơ hội bắn hạ đối phương thì gã phát hiện ra Diệp Tiêu đang lao lên, gã định ra tay giúp đỡ nhưng bị Lăng Thần cản lại: “Tin em ấy đi!”
Giang Xán Xán cắn răng: “Vâng!”
Lúc này, Lăng Thần đang nằm trên cao đối đầu với tay súng bên Thánh Tài. Không bên nào dám di chuyển, cũng không dám nổ súng —— chỉ cần nổ súng, vị trí của họ sẽ bị lộ ngay lập tức, sau đó sẽ bị một viên đạn lấy mạng.
Diệp Tiêu không biết điều này, cậu từ sau tảng đá nhảy ra, lăn xuống đất, trước khi tiếp đất còn đá văng khẩu súng trong tay người đàn ông da trắng cao lớn ở xa xa. Đối phương không quay lại nhặt súng mà đi về phía Diệp Tiêu với ý định giết cậu, trên môi đối phương nở một nụ cười nham hiểm và nói gì đó bằng tiếng Anh. Diệp Tiêu vọt về phía trước mà không hề nhượng bộ, hai người đánh nhau một lúc. Diệp Tiêu rút trường đao ra, đối phương cũng lấy đao ra, không rõ ai là người ra tay trước, hai bên di chuyển cùng nhịp điệu.
Thân hình của Diệp Tiêu cực kỳ linh hoạt, trong tay cầm một con dao dài, ánh sáng tỏa ra lạnh lẽo, phương hướng tấn công khiến bất cứ ai cũng khó lòng đề phòng. Né tránh cú chém trong gió của đối phương, Diệp Tiêu xoay người, duỗi thẳng mũi chân phải, quét đôi chân dưới đất, khi đối phương đang bận đỡ đòn, cậu lập tức đổi hướng, giáng mạnh một đao xuống vào cổ tay của đối thủ.
'Bụp' một tiếng, thanh kiếm của đối phương rơi xuống đất. Ngay khi chân trái chạm đất, Diệp Tiêu dùng lực trên cánh tay và vung con đao đâm thẳng vào ngực đối thủ. Ba giây sau, hệ thống Noah xác định người này đã chết, người đàn ông da trắng cao to vạm vỡ biến mất ngay khi anh ta ngã xuống đất.
Nhịp thở của Diệp Tiêu không thay đổi nhiều, như thể nhận ra điều gì đó, ngay sau đó trọng tâm của cậu thay đổi, vừa né mấy viên đạn bắn ra từ phía sau vừa nhanh tay nhặt con dao mà người đàn ông da trắng đánh rơi trên mặt đất lên, rồi lại bất thình lình ném nó ra sau, gần như khớp với hướng đạn bắn ra khi nãy, mũi kiếm xuyên qua mu bàn tay của người bắn.
Trong khoảnh khắc máu tươi tóe ra, Diệp Tiêu xoay người, chạy mấy bước lấy đá rồi vọt thẳng lên. Giang Xán Xán vừa giải quyết xong hai kẻ cùng tấn công mình, đang muốn chạy qua giúp thì nhìn thấy điệu bộ cầm đao lao tới của Diệp Tiêu thì nuốt nước miếng: “M* nó, đúng là giết người không chớp mắt! Mấy bạn nhỏ gần đây đều khủng vậy à?!”
Gã xác định, cậu bạn nhỏ không cần tới gã.
Cùng lúc đó, Lăng Thần đang trốn ở sau một tán cây và được các tán lá xung quanh che chắn chặt chẽ. Hắn nằm yên, kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào vị trí viên đạn được bắn ra khi nãy.
Khi những tên lính xung quanh xe lần lượt ngã xuống, tay súng ẩn nấp ở phía đối diện có lẽ đã mất bình tĩnh, bụi cây có hơi hơi lay động. Nhưng Lăng Thần lại rất bình tĩnh, không có chút phản ứng gì — hắn vẫn luôn là thợ săn, chưa bao giờ là con mồi dễ dàng chui vào bẫy.
Năm phút sau, một tên lính nữa bị Diệp Tiêu hạ gục, chỉ còn lại một người cuối cùng. Đối phương cuối cùng cũng hành động, một viên đạn bay thẳng về phía Diệp Tiêu!
Ánh mắt Lăng Thần hiện lên một tia sát khí, hắn vững vàng bóp cò ngay khi đối phương bắn, viên đạn lao vút trong không trung — trúng đích. Để đảm bảo không có sai sót nào, Lăng Thần bắn thêm hai phát nữa trước khi nhảy khỏi cây.
Lăng Thần cầm cây súng bắn tỉa hạng nặng đi tới, Giang Xán Xán đang vui vẻ nhảy nhót. thấy Lăng Thần bước tới từ đằng xa còn giơ tay vẫy vẫy, gân cổ lên kêu: “Anh Thần, đến đây chia chiến lợi phẩm nào!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Thần cảm nhận được mình không phải đội trưởng của một đám quân nhân được huấn luyện chính quy mà là một đám cướp.
Đảo mắt qua, hắn nhìn thấy Diệp Tiêu đang cầm một thanh đao dài, trên vỏ đao còn treo một con thỏ gỗ nhỏ, Lăng Thần thầm nghĩ ít nhất vẫn còn một bé ngoan, vậy là được rồi.
Đứng trước cửa xe, Lăng Thần gác khẩu súng bắn tỉa hạng nặng lên lưng, mở cửa ra. Giang Xán Xán xoa tay mấy cái rồi leo lên, một lúc sau thì hét lên: “Đồ hộp của bọn họ hình như ngon hơn của chúng ta! Đạn thuốc thì bao la! Mừng quá đi thôi!”
Sau khi Giang Xán Xán với khuôn mặt vui vẻ đi xuống khỏi xe, Lăng Thần cũng chả hiểu sao lại chui vào, sau khi lục lọi một lúc hắn gọi Diệp Tiêu vào cùng: “Có kẹo, nhiều loại lắm, có kẹo sữa nữa.”
Mắt Diệp Tiêu sáng bừng lên, lấp lánh nhìn hắn. Thấy vậy Lăng Thần đưa tay xoa đầu cậu, nghiêm túc nói: “Diệp Tiêu của chúng ta vẫn còn nhỏ, ăn nhiều kẹo sẽ tăng cân và sâu răng mất, cho nên tất cả chỗ kẹo này sẽ do đội trưởng giữ, mỗi ngày sẽ được phát, hôm nào làm tốt sẽ được thưởng thêm.”
Diệp Tiêu thất vọng cụp mắt rồi nhỏ giọng phản bác: “Em không phải con nít, em đã 18 tuổi ——”
“Lẻ ba tháng, tôi biết.” Lăng Thần nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu, độ cong khoé miệng còn lớn hơn: “Không nghe lời tôi sao?”
Diệp Tiêu không vui liếc nhìn Lăng Thần một cái rồi ủ rũ cụp đuôi trả lời: “Em nghe lời anh mà.”
Lăng Thần nhìn cậu nhóc trước mắt, hai tay đút túi, ánh mắt chợt thay đổi —— đ*t, chết rồi, muốn bắt nạt người ta mà mình lại đau lòng, làm sao bây giờ?