Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 15




Giống như bị bật trúng công tắc nào đó, trong bốn ngày tiếp theo nhóm người Lăng Thần đã phát huy hết khả năng của mình, đồng thời lắp đặt máy dò dữ liệu tại điểm tọa độ thứ tư và thứ năm, vì cướp thành công tài nguyên của hai đội nhỏ bên Thánh Tài, chỉ trong một đêm đã trở mình thành đại gia bạc tỷ.

Buổi tối Giang Xán Xán ôm hộp cá ngừ nằm ngủ, vui đến mức cười tỉnh.

Vì thời tiết rất đẹp nên Lăng Thần nằm trên bãi cỏ phơi nắng, thỉnh thoảng lại được Diệp Tiêu đút cho mấy quả cherry ăn cho bớt buồn miệng — mặc dù hắn không thích món này lắm, quả gì mà vừa chua tên lại vừa nữ tính.

Cách đó không xa, Giang Mộc nhảy ra khỏi cabin xe bọc thép, kéo Giang Xán Xán tay dính đầy dầu đang ăn đùi gà bên cạnh sang ngồi cạnh Lăng Thần.

Lăng Thần uể oải ngồi dậy, phủi phủi đám cỏ vụn trên quần áo, lười nhác như một con mèo lớn: “Giải mã được tin nhắn chưa?”

“Rồi ạ.” Giang Mộc gật đầu: “Thông tin mà trung tâm chỉ huy gửi có chỗ sai.”

Lăng Thần cười lạnh, quay đầu lại bảo Diệp Tiêu đút cho hắn một quả cherry khác, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lúc đó trung tâm chỉ huy báo có ba tổ bên Thánh Tài đã tiến vào khu D là tổ một, tổ năm và tổ bảy, tổng cộng là hai mươi bốn người. Nhưng tính cả tổ đội chín người mà chúng ta vừa giải quyết, ta đã hạ bốn tổ của Thánh Tài, tổng cộng ba mươi chín người. Đám dư ra chui từ trong đá ra chắc?”

Sai thông tin tình báo rất nguy hiểm, đặc biệt là khi họ còn bị cô lập ở Khu D và bị hạn chế khả năng tiếp cận thông tin, thông tin sai lệch do trung tâm chỉ huy cung cấp sẽ khiến họ phán đoán sai khả năng chiến đấu của đối thủ, ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của họ, gây ra những thiệt hại không cần thiết.

Đúng ra trung tâm chỉ huy không được phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.

Lăng Thần bẻ ngón tay, không nói tiếp mà lại hỏi: “Em đã tra ra mục đích của đội này chưa?”

Giang Mộc nhíu mày nói: “Em vừa điều tra xong, giống như ba đội trước, mục tiêu cuối cùng được cài đặt trong hệ thống định vị của xe là khu vực trung tâm của Khu D. Về chuyện này thì thông tin do trung tâm chỉ huy cung cấp chính xác, họ thực sự muốn chiếm lấy cốt lõi ở trung tâm khu vực.”

Lăng Thần không bình luận gì: “Tiếp đi.”

Giang Mộc: “Dựa theo lịch sử liên lạc của bọn họ chúng ta có thể biết được bốn nhóm chúng ta gặp đều là thành viên của tổ bảy. Sau khi vào khu D, họ chia thành năm đội nhỏ. Nhưng vì từ trường trong khu D không ổn định và máy liên lạc cũng hư hỏng nhẹ nên chúng đã bị tách ra, điều này đã tạo cơ hội cho chúng ta xử lý từng nhóm một. Ngoài ra...”

Trên khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày của Giang Mộc hiện lên một nụ cười: “Khi người của Thánh Tài tiến vào khu D, họ cũng được treo thưởng. Ai giết được Tổng tư lệnh cục Hai Lăng Thần sẽ được nhận phần thưởng lên đến tám con số.”

Lăng Thần còn chưa lên tiếng Diệp Tiêu ở bên cạnh yên lặng ăn cherry đã bùng nổ trước. Bàn tay cầm trường đao của cậu lập tức siết chặt, đường nét trên mặt cũng căng chặt: “Không ai được phép đụng vào đội trưởng!”

Nói năng rất hùng hồn nhưng vệt nước cherry dính trên khoé miệng đã làm giảm đi sự hung dữ của cậu.

Lăng Thần bật cười khe khẽ, dỗ dành Diệp Tiêu đang tức giận: “Ừ, có Diệp Tiêu của chúng ta bảo hộ tôi rồi, muốn lấy mạng tôi để nhận thưởng thì chỉ có mơ.”

Diệp Tiêu ngậm quả cherry trong miệng, gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng ạ, toàn là lũ ảo tưởng sức mạnh!”

Lăng Thần xoa đầu cậu, nhìn Giang Mộc ra lệnh: “Chuyển tất cả dụng cụ, thức ăn và thuốc men còn dùng được về xe của chúng ta, sau đó cho nổ chiếc xe đó đi.”

Giang Xán Xán gặm xong cái cánh gà, liên tục gật đầu hùa theo anh Thần nhà gã: “Dọn dọn hết nào! Ăn cướp đúng là hết sảy con bà bảy!”

Nửa tiếng sau, xe bọc sắt chở theo chiến lợi phẩm phong phú lại xuất phát, Giang Mộc và Giang Xán Xán ngồi trong buồng lái, trong thùng xe chỉ còn lại Lăng Thần và Diệp Tiêu.

Lăng Thần lấy hộp đựng vũ khí ra, kiên nhẫn dạy Diệp Tiêu cách phân biệt đặc điểm của các loại súng, dạy xong sẽ đặt câu hỏi, nếu trả lời đúng tất cả các câu hỏi sẽ được thưởng hai viên kẹo. Diệp Tiêu vốn thông minh, giờ còn học tập nghiêm túc, cuối cùng cậu đã thành công nhét hai viên kẹo vào túi quần jean nhỏ của mình.

Lăng Thần hỏi cậu: “Sao em lại thích đồ ngọt thế?”

Diệp Tiêu im lặng một lúc, mãi hồi sau mới ngập ngừng nói: “Em...... Hồi nhỏ em sống trong trại trẻ mồ côi, lúc ấy hoàn cảnh tệ lắm, thức ăn cực kỳ quý giá, mọi người đều dùng dịch dinh dưỡng không có màu sắc hay mùi vị nào.”



Tim Lăng Thần đập thình thịch, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi: “Phải rồi, nếu dùng dịch dinh dưỡng nhiều quá có thể gây ra buồn nôn sinh lý.”

“Đúng ạ.” Diệp Tiêu gật đầu, nói một hơi:“Trong trại trẻ thì em nhỏ nhất, nếu cả ngày em không khóc cũng không quậy, tự chơi một mình không gây phiền toái cho người lớn thì đến cuối tuần em sẽ được thưởng một viên kẹo.”

Lăng Thần nhớ tới lần đầu gặp mặt, hắn cho Diệp Tiêu kẹo, cậu liền cho rằng nó là phần thưởng. Không hiểu sao Lăng Thần lại thấy có chút đau lòng, hắn lấy một viên kẹo trái cây từ trong túi ra, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng cậu, nhìn cậu ngậm kẹo thì tâm tình cũng dễ chịu hơn.

Là vị cam, hương vị chua ngọt bùng nổ trong miệng làm Diệp Tiêu như bị thôi miên. Cậu bỗng nhớ tới khoảng thời gian sau khi bị người của Ngân Nhận đưa đến căn cứ huấn luyện,viên kẹo được nhận mỗi tuần chính là kí ức đẹp nhất của cậu, mỗi khi không thể chống đỡ được nữa thì cậu lại nhớ đến hương vị ngon ngọt của những viên kẹo, cứ vậy mà vượt qua.

Bỗng nhiên xe phanh lại đột ngột, giọng Giang Xán Xán vang lên từ đằng trước: “Anh Thần, lại có người mang vật tư tới cho chúng ta này!”

Lăng Thần xoa đầu Diệp Tiêu an ủi, sau đó thì xuống xe. Quả nhiên trên mặt đất vẫn còn in dấu một vết xe mới, hẳn là mới đi qua cách đây không lâu.

Lăng Thần nhướn mày: “Vết hằn khá nông, bên trong chắc là không có nhiều người và vật tư, chúng ta đuổi kịp mau.”

Bốn người đã quen với việc đuổi theo xe của người khác. Sau khi chuyển đổi xe sang chế độ theo dõi, hầu như không có tiếng động này trừ tiếng xe giẫm nát những bãi cỏ.

Giang Xán Xán cầm ống nhòm quân đội, nhoài người ra khỏi ghế, báo cáo kết quả quan sát: “Là một chiếc S7 cỡ nhỏ, tốc độ nhanh và tính cơ động cũng cao, nhưng không gian hẹp, không chứa được nhiều người. Ồ ồ ồ, người anh em này trông hơi thảm nha, cửa xe không biết bị thứ gì đánh mà lõm rồi, rách hết ra, ngay cả súng máy trên xe cũng hỏng rồi.”

Lăng Thần nghe gã nói rồi nghĩ: “Tăng tốc đuổi theo, mở loa trên xe đi.”

Giang Xán Xán lùi về ghế phụ, bộ dạng trông vui lắm: “Anh Thần, anh tính đi khiêu khích họ sao?”

“Khiêu khích gì cơ?” Lăng Thần liếc mắt nhìn gã một cái: “Cái này gọi là chiến lược ngoại giao.”

Nói xong, hắn cầm lấy một chiếc micro liên lạc hình tròn cỡ nắm tay móc trên thành xe, lười biếng nói: “Đồng chí ngồi trên con xe S7 phía trước, chúng ta thương lượng với nhau nhé, dừng xe lại để mọi người làm quen với nhau nào.”

Giang Xán Xán cầm ống nhòm báo cáo: “Anh Thần, đồng chí phía trước không thèm đếm xỉa tới anh đâu!”

Khóe môi Lăng Thần cong lên nở một nụ cười lười biếng, bàn tay rảnh rỗi tùy ý đặt lên vai Diệp Tiêu, sau đó lần mò từ từ đến gáy, hắn xoa xoa nắn nắn rồi tiếp tục nói.

“Khu D rộng lớn như vậy, gặp nhau ở đây thì đúng là duyên phận. Mọi người giúp đỡ nhau, chia sẻ cho nhau, giúp một người hơn xây mười tòa tháp mà.”

Giang Xán Xán khó lắm mới nhịn được không cười rộ lên, gã chịu không nổi mà ngả về phía Giang Mộc: “Hahaha cười chết Xán gia.... Vãi cả giúp đỡ và chia sẻ cho nhau!”

Lăng Thần nói xong mà thấy xe vận không hề chậm lại, hắn bảo Giang Mộc lấy súng máy ra, nhắm chuẩn về phía thùng xe của chiếc S7 phía trước, giọng nói không hề thay đổi: “Đồng chí phía trước nếu nhất quyết không dừng xe thì tôi bắn một phát rồi chúng ta bàn tiếp nhé?”

Nói xong tuy xe phía trước không hề dừng lại, nhưng ở chỗ cửa sổ xe có thứ gì đó run rẩy đưa ra, là một tấm vải trắng tung bay trong gió, Giang Xán Xán kiếp sợ: “Ủa, gì vậy, sao lại giơ cờ đầu hàng? Sao lại cúi đầu trước thế lực tà ác như vậy chứ?”

Thủ lĩnh của thế lực tà ác — Lăng Thần đặt micro trong tay xuống, tay kia vẫn đang nhẹ nhàng nhéo gáy Diệp Tiêu, hắn hỏi: “Muốn xem đội trưởng làm việc không?”

Diệp Tiêu bị hắn nhéo gáy mà hai tai đỏ ửng, cậu gật đầu ngoan ngoãn trả lời: “Muốn ạ.”

Lăng Thần: “Ừ, làm cho em xem.”

Lăng Thần cong lưng, từ dưới ghế kéo ra một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, mở cửa sổ trên nóc xe, thò đầu súng ra: “Ngoan nhé, bịt tai lại.”

Diệp Tiêu “Dạ” một tiếng, bước đến bên cạnh Lăng Thần, cậu giơ tay lên bịt kín hai tai Lăng Thần.

Lăng Thần cười, nhìn cậu không nói gì, chỉ năm giây sau liền nghe một tiếng 'Đùng' vang lên, đạn cháy bắn trúng chính giữa lá cờ trắng, tấm vải bốc cháy thành tro.

Tuy nhiên người ngồi trên chiếc xe nhỏ phía trước cũng rất kỳ lạ, sau khi phát hiện lá cờ trắng bị cháy thì chỉ trong vòng ba mươi giây đã đưa ra một chiếc quần quân đội, gió thổi khiến chiếc quần đung đưa một cách duyên dáng.

Giang Xán Xán cười ầm lên: “Ha ha ha ha đỉnh! Có ý gì đây? Đến quần mà cũng cởi được?!”



Lăng Thần nhìn chằm chằm chiếc quần phấp phới trong gió, lại cầm micro lên, giọng điệu nghiêm túc hơn: “Nếu nhận ra tôi thì tạo thành hình chữ S.”

Vừa dứt lời, chiếc xe phía trước quay đầu lại tạo thành hình chữ S ngay ngắn.

Lăng Thần còn nói thêm: “Là Giảm Lan thì tạo hình chữ C.”

Nghe thấy cái tên này, Giang Xán Xán bị dọa sốc: “Uả đm, chẳng lẽ là người một nhà?”

Khi xe thực sự quay đầu tạo thành hình chữ C, Lăng Thần cười nói: “Nếu xe bị hỏng và cần giúp đỡ, chẳng hạn như hỏng phanh hay gì đó, thì tạo thành chữ SOS đi.”

Nghe thấy câu này, Giang Xán Xán vịn lấy bàn tay không cầm vô lăng của Giang Mộc cười đến mức không ngồi thẳng lên được.

Chiếc xe phía trước chắc hẳn đã bối rối, sau khi tạo thành hai hình chữ S thì giảm tốc độ. Lăng Thần không nói gì nữa, thay đạn, bắn bốn phát vào bốn lốp xe. Sau khi nổ lốp, phần đầu chiếc xe tông vào thân cây lớn bên đường rồi dừng lại.

Cửa xe mở ra, là một cô gái mặc áo quân đội màu xanh và quần rằn ri nhanh nhẹn nhảy xuống, mang theo một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng màu đen còn cao hơn cả cô, ngang ngược bước đến xe bọc thép của Lăng Thần, dùng chân mang đôi bốt quân sự đạp lên nóc xe, “Cút hết ra đây coi!”

Cô nàng có mái tóc bob ngắn, các đường nét trên khuôn mặt cũng khá xinh đẹp, nhưng tất cả đều bị phá hỏng bởi sát khí giữa hai lông mày. Giang Xán Xán là người đầu tiên nhảy xuống xe, cười không thương tiếc: “Ha ha ha ha cười chết Xán gia! Đến quần cũng cởi luôn! Giảm Lan em đỉnh vãi!”

Giảm Lan hất cằm, “Cút cút cút, nhìn em giống vui không, tình nghĩa anh em bị chó gặm rồi à?”

Giang Xán Xán liên tục xua tay, tỏ vẻ rằng ở đây chẳng có tình nghĩa nào đâu.

Lăng Thần và Diệp Tiêu bước xuống cuối cùng, Giảm Lan vừa nhìn thấy Lăng Thần người cao chân dài bước đến gần, theo bản năng đứng theo tư thế tiêu chuẩn của quân đội, nụ cười vô tư trên mặt cũng biến mất, gót chân 'Bộp' cái hợp lại, “Báo cáo, Giảm Lan đã trở về!”

Lăng Thần cũng làm tư thế quân nhân: “Được, nếu giao ra toàn bộ vật tư đã lấy được thì có thể trở về đơn vị.”

Lúc rời đi Giảm Lan không có lái xe, nhìn thoáng qua có thể thấy chiếc xe S7 này là cướp được một cách thô bạo, nát đến không thể nát hơn.

Nghe thấy câu này, Giảm Lan lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “Vâng, cái gì cũng giao lên hết, ít nhiều thì bà đây cũng đã tranh thủ thời gian xử lý hết món thịt kho tàu rồi.”

Sau khi tâm trạng kích động khi được gặp lại những người đồng đội cũ qua đi, lúc này cô nàng mới để ý tới gương mặt mới đứng đằng sau Lăng Thần.

“Mẹ nó, cậu trai xinh đẹp này mọi người bắt cóc ở đâu đấy?”

Giang Xán Xán nhanh mồm nhanh miệng: “Anh Thần nhà chúng ta bán sắc để lấy người đó!”

Giảm Lan sửng sốt, “Anh Thần nhà chúng ta....Cũng có lúc phải dùng đến mỹ nhân kế sao?”

Lăng Thần lười nghe bọn họ người tung kẻ hứng: “Đây là Diệp Tiêu, Diệp trong lá cây, Tiêu trong nguyên tiêu.” Nói xong thì hắn lại giới thiệu với Diệp Tiêu: “Kia là Giảm Lan, Giảm trong thêm giảm, Lan trong phong lan.”

Giang Xán Xán ở bên cạnh bổ sung: “Giảm Lan trong 'Giảm tự mộc lan hoa' ấy, chẳng qua là vô tình vớ được cái tên nghệ như vậy thôi!”

Giảm Lan trừng mắt nhìn gã một cái, đột nhiên vỗ đầu: “Đm, kích động quá nên xém nữa là quên! Trong thùng xe vẫn còn một người đang bị thương!”

Lăng Thần đưa mắt nhìn cô: “Ai?“.

Giảm Lan: “Em cứu được trên đường đi, chả phải là Du Long bị Thánh Tài chặn giết à, đây là người duy nhất trốn thoát, em vô tình gặp nên ném lên thùng xe, anh ta tên là Phương Văn Triết, mã số nhận dạng là YL75742.”

Lăng Thần híp mắt: “Mang ra đây xem.” Giống như hắn cảm giác được gì đó nên nghiêng đầu nhìn Diệp Tiêu đứng bên cạnh thì nhận ra mặt cậu đã trắng bệch.

Lăng Thần kéo cậu lại gần, hạ giọng hỏi: “Em bị sao vậy, không thoải mái sao?”

Hai giây sau Diệp Tiêu mới lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Cậu bỗng nhớ lại cái tên Giảm Lan vừa nói —— Phương Văn Triết.

Diệp Tiêu cắn lên đầu lưỡi một cái thật mạnh.