Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 12




Bắt đầu từ tháng mười một, lớp mười hai đều sẽ có một kỳ thi lớn vào mỗi cuối tháng. 

Chủ nhiệm lớp có thói quen với việc sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích, nam nữ tách biệt nhau, xếp hạng toàn trường của Lương Nguyệt Loan chênh lệch khá xa Phó Tây Dã thế nhưng chỗ ngồi trong lớp lại vừa khéo ở phía sau cậu ấy, còn Văn Miểu thì không ngoài dự đoán đi đến hàng cuối cùng. 

Không biết là ai đã buộc một cái chong chóng giấy ngoài cửa sổ, bị gió lạnh thổi đến xoay vù vù. 

Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, Lương Nguyệt Loan quét dọn vệ sinh xong rồi đi ra khỏi phòng học thì mới phát hiện trời lại đổ mưa.

Hôm nay Lương Thiệu Phủ sẽ trở về, lần trước ông ta trở lại cũng đã là ba tháng trước, càng giống như là đang hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn mà thôi. Lương Nguyệt Loan cũng không muốn về nhà quá sớm, cô đứng một lúc lâu trước bảng vàng danh dự ở cạnh khu dạy học.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tất cả đều là ảnh chụp đồng nhất khi lấy thông tin lúc mới nhập học, đồng phục học sinh giống nhau, kiểu tóc cũng không khác biệt mấy, duy chỉ có cột của Tiết Duật là để trống.

Xếp hạng thứ nhất khoa học tự nhiên: Tiết Duật.

Lương Nguyệt Loan không cần nghĩ cũng có thể đoán được sau khi về đến nhà thì Lương Thiệu Phủ sẽ hỏi cái gì, chẳng qua chỉ là mấy câu hỏi kia thôi. Tính tình của Ngô Lam thì hiền lành, bà rất ít khi phát sinh cãi vã với người khác, mặc dù Lương Nguyệt Loan không phải là học sinh nổi bật xuất sắc gì nhưng cũng ở hàng trung bình khá nên Lương Thiệu Phủ chẳng cần phải tốn hơi sức quan tâm đến chuyện trong nhà.

Lương Nguyệt Loan bị lòng phản nghịch quấy phá, cô bỗng nhiên muốn nhìn xem Lương Thiệu Phủ nhận được cuộc gọi của giáo viên ở trường, nói con gái của ông ta vi phạm nội quy trường học thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Lương Nguyệt Loan nghĩ như vậy sau đó thật sự lấy ra một cây bút rồi tô tô vẽ vẽ lên chỗ cột trống kia của Tiết Duật ở trên bảng vàng danh dự.

Cô đã từng học hai năm phác hoạ nên các kỹ năng cơ bản vẫn còn.

Nhưng càng vẽ thì trong lòng cô càng cảm thấy hụt hẫng, không biết dây thần kinh nào của cậu ấy có vấn đề, không thể hiểu nổi tại sao lại tức giận thì cũng thôi, thế mà còn giận dai như vậy.

Đường nét hình người đã xuất hiện, Tiết Duật lẳng lặng nhìn Lương Nguyệt Loan cố ý vẽ xấu cậu, còn vẽ thêm cho cậu mắt kính nữa.

Ánh sáng đèn đường nhẹ nhàng, phản chiếu biểu cảm nhỏ trên gương mặt của cô vô cùng sống động.

Cục bông bị mắc kẹt trong lòng Tiết Duật mấy ngày này đột nhiên tan biến đi mất.

Lương Nguyệt Loan vẽ thêm hai nét nữa thì mới vừa lòng, camera nhất định là đã quay lại được toàn bộ quá trình. Cô xoay người thì bị giật mình do đụng phải một người nào đó, sau khi cô nhìn thấy rõ đối phương là ai thì bị sững người một lúc lâu.

“Người đứng đầu bảng đây mà.” Cô nở nụ cười khô khan rồi mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc trước: “Cậu thật là lợi hại.”

“Cũng không lợi hại bằng cậu, chỉ bằng vài nét bút đơn giản thôi thì đã vẽ tôi trở nên sinh động đến như vậy, đẹp trai bùng nổ luôn.” Tiết Duật cũng mỉm cười, nụ cười ấy còn giả hơn so với nụ cười trên mặt cô.

Vì bị bắt gặp tại trận nên Lương Nguyệt Loan ít nhiều gì thì cũng có chút thiếu tự tin.

Tiết Duật không có vẻ giống như là muốn so đo với cô, cậu cầm lấy cặp sách của cô đi ra ngoài một cách tự nhiên, Lương Nguyệt Loan chạy chậm vài bước đuổi theo sau.

“Cậu không có bài tập về nhà sao?” Chẳng thấy cậu mang theo cái gì cả.

“Có, hai tờ bài thi ở trong túi tôi.” 

Cậu chỉ mang theo cái nón, Lương Nguyệt Loan nâng dù lên cao che cho cậu, không được bao lâu thì cánh tay đã trở nên tê rần.

Tiết Duật nắm lấy cán dù đồng thời cũng nắm luôn tay cô, Lương Nguyệt Loan ngẩn ra vài giây sau đó rút tay ra, làn da nơi vành tai có chút đỏ lên, có lẽ là bởi vì vừa rồi bị bắt gặp hiện trường gây án, hoặc cũng có lẽ là bởi vì sự đụng chạm thân mật trong màn đêm yên tĩnh này. 

Cô bước đi chậm rãi, bước chân của Tiết Duật cũng chậm lại theo: “Ngồi xe buýt hay là đi bộ về?”

“Chân của cậu...” Lương Nguyệt Loan suy nghĩ một chút nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ: “Ngồi xe buýt đi.”

Nét mặt cùng với giọng điệu của cô làm cho Tiết Duật phải hoài nghi nếu lên xe thì cô sẽ xin hành khách nhường ghế ưu tiên cho cậu.

Sắc mặt của Tiết Duật không dễ nhìn cho lắm, cậu cũng không thể nói bản thân chỉ đang giả vờ, không phải thật sự yếu ớt như vậy.

“Nửa tháng trước lúc cậu bởi vì hẹn với Diêm Tề mà lợi dụng tôi cùng đi leo núi thì sao lại không lo lắng cho chân của tôi.”

Lương Nguyệt Loan: “...”