Đã gần mười hai giờ, bên ngoài không có mấy nhà còn sáng đèn, Tiết Duật có vóc dáng cao lớn, không cần giẫm lên ghế cũng có thể với tới, Lương Nguyệt Loan đứng ở bên cạnh giơ điện thoại chiếu sáng cho cậu.
“Bị nổ cầu chì rồi, hiện giờ tôi không thể nhìn rõ, khi nào trời sáng thì tôi sẽ sửa, dì Ngô đang ở nơi khác, cậu gọi điện cho dì ấy cũng vô ích ngược lại làm dì ấy lo lắng thêm, trước tiên cứ tạm chấp nhận qua đêm nay như vậy đã.”
Cậu nhận lấy điện thoại, soi đường cho cô vào nhà: “Cậu không sợ bóng tối sao?”
Lúc còn nhỏ Lương Nguyệt Loan thường ở nhà một mình, vì vậy sau khi cúp điện thì chỉ cần đi ngủ là được rồi: “Tôi không sợ.”
“Tôi sợ.” Tiết Duật nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Hai chiếc ghế trong phòng khách đã bị cậu đụng ngã, nhìn thấy chân của cậu lại duỗi tới phía góc bàn bên kia thì Lương Nguyệt Loan kéo cậu một cái, cậu thuận thế nắm lấy tay cô: “Tôi vẫn chưa quen với nhà cậu, không muốn đụng phải làm bể bình hoa, cậu nắm tay tôi sẽ an toàn hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Nguyệt Loan tắm rửa xong thì mặc ít quần áo, đứng ở ban công một lúc lâu nên toàn thân lạnh cóng, cơ thể Tiết Duật lại nóng hầm hập, nhiệt độ truyền đến xuyên qua lòng bàn tay làm cho Lương Nguyệt Loan đột nhiên ý thức được khoảng cách giữa cô và Tiết Duật quá mức thân mật, theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại bị cậu nắm chặt hơn.
“Hình như trong nhà còn cây nến, thắp lên thì sẽ không tối nữa, Tiết Duật... Cậu buông tay ra, ss!* Áo của cậu móc phải tóc của tôi rồi.”
*Âm thanh xuýt xoa khi bị đau.
“Ở đâu? Tôi không nhìn thấy, đừng đẩy tôi.” Cánh tay của cậu bị cô ném ra lại ôm lấy vai cô, cậu khom lưng xuống, một nửa người dựa vào cô mới có thể miễn cưỡng đứng vững: “Đỡ tôi ngồi xuống giường đi.”
Lọn tóc bị mắc vào khóa kéo, kéo lấy da đầu làm cô bị đau, Lương Nguyệt Loan nửa đẩy nửa kéo đi theo Tiết Duật vào phòng của cậu.
Đây vốn là phòng ngủ của cô, sau khi Tiết Duật dọn vào ở thì cô chưa từng vào lại đây dù chỉ một lần.
Lúc này là một không gian tối đen, lọn tóc vẫn còn bị vướng trong khoá kéo áo của cậu, da đầu bị kéo đến đau nhức, cô cũng chẳng có tâm trạng để nhìn những thứ khác.
“Có phải bị kéo quá mạnh rồi không, có bị đau không?”
“Cậu cách tôi quá xa, lại gần một chút.”
Cậu đòi hỏi nhiều và nói cũng nhiều, ngồi hay đứng cũng không được, tay cũng trở nên vụng về hơn, giống như người bị kẹp phải tóc là cậu, Lương Nguyệt Loan không khỏi muốn bật cười, cô nhịn trong chốc lát, hô hấp ấm áp bên tai thổi vào trong cổ, có chút ngứa, không nhịn được cười ra tiếng.
“Cậu cười cái gì hả?” Cậu bỗng nhiên cúi đầu xuống ngang hàng với cô, chóp mũi gần trong gang tấc.
Hô hấp của Lương Nguyệt Loan cứng lại, cô có thể nhìn thấy ánh sáng điện thoại phản chiếu ảnh ngược ra từ trong đồng tử của cậu, cô không được tự nhiên ngả người về phía sau, tay đè lên bàn tay đang chống ở mép giường của cậu thì nhanh chóng muốn lấy ra theo phản xạ nhưng thân thể lại mất đi trọng tâm ngã về phía sau.
Tóc của cô vẫn còn bị quấn trên áo Tiết Duật, cậu bị kéo ngã xuống theo.
“Đau quá.” Điện thoại đập trúng mặt cô: “Tiết Duật, cậu cởi áo khoác ra đi.”
Khi va vào nhau, cảm nhận được một sự vô cùng mềm mại cách một lớp quần áo, Tiết Duật chống người lên, trọng lượng cơ thể không đặt toàn bộ lên người cô, cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Cởi ra thì tôi mặc cái gì?”
“Cậu không mặc gì bên trong sao?”
“Không mặc gì cả, đàn ông con trai ai cũng không mặc.”
“…… Tôi không nhìn, tối như vậy tôi cũng chẳng thấy rõ.”
“Nhưng thật ra tôi lại muốn cho cậu xem.” Cậu cười một tiếng: “Khoá kéo bị tóc của cậu vướng hỏng rồi, không có cách nào cởi ra được.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy như thế này vô cùng khó chịu.”
Cậu cũng chẳng dễ chịu chút nào, ngọn lửa bị dập tắt bởi câu nói ‘bạn của cậu - Diêm Tề’ lúc trước của cô nay lại bập bùng trở lại, máu toàn thân đều muốn dồn xuống phần bụng dưới.
Tiết Duật xoay người xuống khỏi người cô, cẩn thận điều chỉnh tư thế và cố gắng hết sức để không kéo phải tóc của cô, cậu nằm nghiêng mặt đối mặt với cô: “Nghỉ năm phút đi, cánh tay của tôi chẳng còn chút sức lực nào.”