Chương 12: Bình Minh Trước Đêm Tối (2).
Một lò rèn màu đen kịt xuất hiện trong doanh trại của những người khổng lồ. Mà trên từng tấc sắt thép của nó, những ký tự bừng sáng lên rồi biến mất.
Đó là 'Warr!.'.
Trần Thanh Vy theo miệng của người khổng lồ biết được điều đó. Hẳn là theo ngôn ngữ của người khổng lồ, nó đại diện cho những khí cụ c·hiến t·ranh, thứ vốn mang đậm chất hiếu chiến trời sinh của chủng tộc này.
Vy bước đến cái lò rèn. Tuy nói, nơi đây hẳn là khác xa so với trí tưởng tượng của một cô gái thành phố về nơi chế ra khí cụ. Hoặc chính xác hơn, cái lò rèn không có một tí nét nào thuộc về thời hoang sơ cả.
Tuy nó trông như một cái nồi hơi. Nhưng công dụng thì làm người trợn tròn con mắt. Đơn giản, phía thủ công thì còn mài xương, mài đá, bện rơm. Còn cái lò rèn này đút kim loại, đưa mẫu v·ũ k·hí là nó tự động hết cho.
Thậm chí ở đây còn điều chỉnh được cân nặng, độ sắc bén, độ cứng, hay bất cứ thông số nào mà Vy biết rõ. Mà nhiêu đấy ẩn giấu trong một cái nồi hơi, chứ không phải là máy tính cùng hàng tá A.I hỗ trợ.
Giá trị của thứ này không thể đong đo đếm được. Nó cũng như Anh quốc dùng máy dệt vải thành tựu mặt trời không lặn vậy. Hoặc hơn thế, thứ này hoàn toàn tự động, mặc cho việc nó chỉ có một.
Bí ẩn có lẽ nằm ở 'Warr!.'. Hay ít nhất, Trần Thanh Vy không thể nghĩ được lý do nào mà một cái nồi hơi có thể hoạt động được như lò rèn.
Thế là với lòng hiếu kỳ của mình. Vy nhẹ nhàng dùng ngón tay chà sát lên những chữ viết.
Nàng ta thực tế cũng không hiểu đống này có ý nghĩa gì. Nó trông như một đống chữ trong mấy lá bùa uốn a uốn éo, rồi có khi lại trông y như những hình vẽ của mặt trời mặt trăng, hoặc con thú gì đó.
Mà ngay khi nàng ta định trôi theo những ý nghĩ của mình. Bảng số liệu truyền về một thỉnh cầu giao dịch.
Không phải của Nam, không phải của lãnh chúa người lùn mà là của Trần Hạ Lam, em gái của Vy. Hẳn là, đứa nhóc này đã thu mua những đá và khoáng sản cần thiết để thử nghiệm lò rèn này.
Ở vấn đề vầy, Nam đã sai.
Hắn ta cứ tưởng rằng Vy là người đã tập hợp lại những nhân mạch của hắn ta sau những lần giao dịch. Tuy hắn ta không cảm thấy địa vị của mình lung lay mà chỉ tự tin hơn trong việc chứng minh giá trị của hắn trong các lĩnh vực khác.
Thực tế, cô nhóc Trần Hạ Lam đứng sau vụ này. Đối phương cũng đã cảnh báo Trần Thanh Vy về việc đừng tin Nam quá nhiều, dù bản thân hắn ta rất 'Chân Thành'.
Y theo lời nàng ta nói. Loại người như Nam lúc xuôi gió không có vấn đề, lúc nghịch gió cũng là cột trụ vững vàng. Nhưng nếu như phụ thuộc vào hắn ta thì đối phương là loại ác ma ăn người không nhả xương.
Để dễ ví von cho là loại đại thần quá tài năng dù vô tình hay cố tình đều c·ướp quyền. Mà phụ thuộc vào đối phương quá thì kết cục duy nhất là thành khôi lỗi mặc người bày bố.
Vy không tán thành với điều này. Nhưng nàng ta cũng không phản đối nó.
Nàng ta kể từ khi có Nam đã bỏ luôn chuyện tự đi giao dịch. Mà như vậy, nhân mạch của người khổng lồ tức bị Nam thu tám phần vào trong túi. Mà nếu như Vy là một người dã tâm thì kẻ thù hạng nhất của nàng về sau chính là Nam.
Thế nhưng tiếc là Trần Thanh Vy không có dã tâm. Ước mơ to lớn nhất của nàng ta là em gái cùng ba mẹ được hạnh phúc. Thế nên một phần không tán thành mới sinh ra.
Cái gọi là người trưởng thành chỉ nhìn lợi ích, còn trẻ con mới luận đúng sai chính là như vậy.
Đối với Trần Thanh Vy, đối phương làm được một phần thì cũng nên ăn được một phần. Đó là cách một đứa trẻ nhìn nhận hai chữ lợi ích.
Nhưng hiển nhiên, em gái của nàng ta, người vốn nên ngây thơ lại trưởng thành hơn.
Điều đó không nói lên cô nhóc này có bao nhiêu xấu xa. Nhưng thương nhân là thế, họ chắc chắn phải cho rằng một ăn một là trò điên nhất trần đời này.
Tốt nhất là tao ăn thịt, mày ăn canh. Cả hai đều kiếm lời, đều vui vẻ.
Trần Thanh Vy lắc đầu, thở dài một hơi.
Vào lúc này nàng mong bản thân có thể tặng hai tuổi cho đứa em gái của mình. Nó luôn như vậy, xuất sắc hơn nàng ta rất nhiều.
Mà mỗi lần nghĩ như vậy, cô gái tuổi đôi mươi lại nở một nụ cười. Những ký ức ùa qua như cơn gió nhẹ, khiến Vy chợt cảm thấy trong lòng yên tĩnh đến lạ kỳ.
Cầu trời phù hộ cho nó, đứa em gái tài năng của nàng.
...
Vào buổi tối. Hai chị em lại như mọi khi trò chuyện một chút. Nhưng lần này, không còn là những buổi an ủi trong âm thầm mà Trần Hạ Lam vào vấn đề chính ngay.
"Chị, em cần học cách phân tích thị trường của tên Nam đó."
"Vì sao?." Vy hơi ngẩn người rồi mới nhắn lại.
"Trời! Bên đại học dạy chị kinh tế tàn, hay kinh tế tật vậy.
Nghe nè, bên chị sản xuất được áo giáp và trang bị rồi đúng hông."
"Ừ. Vậy rồi sao?." Vy vẫn như cũ không hiểu.
"Thì mình xài thuốc thiếu. Mà không nói ngoa, em đi thử nghiệm thuốc trên thị trường chỉ bằng cái cùi chỏ nhà mình, lại còn làm đồ chấm ăn được.
Thế nên đây là cơ hội hốt bạc đấy!."
"Em định bán thuốc sao? Để chị đi nhờ anh Nam giới thiệu cho vài người."
Trần Thanh Vy vỗ đầu, nàng ta cảm thấy mình đã nắm trúng trọng tâm.
"Xì!!! Chị sau này đừng mở tiệm, thua lỗ c·hết. Nghe nè, mình tích, rồi bán thuốc vào ngày thứ sáu, thứ bảy. Trước đó lan truyền tin đồn về tay thần, rồi khuyên họ tích thuốc này có khi lại cứu mạng."
Trần Hạ Lam gửi tin nhắn lại. Đối phương hẳn đang chán chường lúc lắc cái đầu của mình.
Trần Thanh Vy thì lại nhăn đôi lông mày của mình đi một tí. Nàng ta không phải ngốc nghếch, nhưng chút kiến thức thực tế của nàng bảo rằng chơi gian thương trong đời khó lắm.
Cuối ngày thứ sáu và thứ bảy không thể nghi ngờ là một cuộc làm ăn lớn. Tuy thế, giá thị trường bây giờ đang phụ thuộc vào thịt, thứ có giá trị tín dụng tuyệt đối.
Thế nên chơi gian thương là cần não, hơn nữa phải là loại của bá chủ thương nghiệp. Vì muốn ăn lời nhiều thì phải kiếm được cái điểm sẵn lòng mua tuy hơi tiếc chút.
Trái lại, chờ thị trường nổi gió rồi bình ổn tăng, lại thuận theo kiếm món lời nhỏ lại dễ hơn rất nhiều. Mà điều đó thì thằng đần cũng biết làm, khi có trong tay tài nguyên không bị cạnh tranh, lại ưu chất hơn rất nhiều so với mặt bằng chung.
Thế nhưng, khi Vy định nói rõ chút chuyện này.
Trần Hạ Lam lại gửi một tin nhắn khác.
"Em biết, em biết. Nói thực thì em cũng đã chat với anh Nam tài năng ngút ngàn hết sảy con bà bảy của chị rồi.
Cái tên này miệng hô Nhị tỷ. Nhưng em dò về cái nhìn của hắn ta thì c·hết sống không nhả ra chữ nào, thề, em chưa bao giờ tưởng tượng được một con người có thể vừa nịnh vừa nói lảng đi kinh khủng như vậy lại có thể tồn tại trên đời này."
Vy đột nhiên muốn cười phá lên.
Nhưng phảng phất hai chị em có thần giao cách cảm. Cái tin tiếp theo lại như vầy:
"Cấm chị cười. Em nhìn ra rồi, cái tên Nam này là dân xã hội. Nó sẽ không nhả miếng thịt ra nếu như miếng thịt đó không yêu cầu đâu.
Nhớ, tay này đang chơi tâm cơ. Chị mở miệng thì hắn ta không tàng tư. Nhưng chị mà tin hắn ta hiền khô thì vào bẫy đấy."
Vy bản năng che miệng lại, nhưng sực nhớ là không ai nên thoải mái cười một chút.
Nhưng khi nụ cười thu lại thì trên khuôn mặt đấy chỉ còn hai chữ nghiêm túc.
Cái xã hội này biến đổi thế nào thì quy tắc giữa người với người cũng không thể thay đổi.
Có qua có lại.
Nam nếu như thật lòng chỉ dạy cho em gái nàng thì bản thân người chị như Vy phải thanh toán cho hắn ta ngược lại một cái giá xứng tầm.
"Được, chị sẽ giúp em." Nàng nhắn lại, trong mắt nhiều hơn một phần kiên định về một điều gì đó.