Chương 15: Tấn Công Bất Ngờ!.
Vào lúc một giờ hai mươi ba phút.
Nam nhận được một tin nhắn.
"Ngươi rảnh không?."
Không cần nói cũng biết. Đó là đại tỷ của hắn ta, Trần Thanh Vy.
"Rảnh. Đại tỷ, ngươi sao giờ này còn thức." Hắn nhắn lại.
Dĩ nhiên, Nam thừa biết đối phương vì cái gì mất ngủ. Nhưng hắn ta chỉ không ngờ là đối phương sẽ nói chuyện vào lúc hơn một giờ sáng.
Tuy rằng, lãnh chúa nào vào cái thời điểm này mà vẫn say giấc được thì chắc gan đã chiếm ba phần tư trọng lượng cơ thể.
"Ta đã nói rồi. Đừng gọi ta là đại tỷ. Vả lại, mấy ngày qua cảm ơn ngươi rồi."
"Không có gì. Mà, Trần Hạ Lam thế nào rồi." Nam nhắn lại, vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của đối phương.
"Nàng ổn. Lam nhờ ta chuyển lời cám ơn đến ngươi."
Vị lãnh chúa người khổng lồ này nói phức tạp thì tương đối phức tạp, dù sao, lãnh chúa sống tới bây giờ không có năng lực thích nghi cao thì đã sớm nuôi dưỡng cho đất thêm màu mỡ.
Nhưng nói nàng ta đơn giản đi thì lại rất đơn giản. Giúp người nhà của đối phương tức giúp đối phương, hơn nữa nhân đôi hảo cảm.
Mà đối phương mười tám tuổi, trò đời tuy chưa hiểu sâu nhưng không mù đến mức coi chuyện Nam hướng dẫn em gái của mình là đương nhiên. Trên cơ bản, có qua có lại.
Và lời cảm ơn chính là chìa khóa cho mọi mối quan hệ hợp tác to lớn trong tương lai.
Ở điểm này, Nam chấm tám điểm cho Trần Hạ Lam. Nói thực thì hắn ta tin rằng đối phương từ bé đã chơi đầu cơ trục lợi rồi mới có cỗ liều với tinh ranh kia.
Nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng.
Nàng ta giống Nam...Nhưng non, không đủ tàn nhẫn và ít liều hơn.
Đại nhân thì tranh thiên thu vạn tái còn tiểu nhân vật thì tranh bát cơm sớm chiều. Nam là kiểu ăn no rồi còn cố nhét vào mồm thì em gái của Trần Thanh Vy là kiểu ăn vừa no.
Tuy chỉ nhiêu đó, cũng lộ ra con nhóc này rất ưu tú. Tuy bản thân hắn cũng thực khó tin với điều này. Và điều đó khiến hắn hơi tò mò một chút.
Mà nó bây giờ thì đã được thỏa mãn.
Qua dòng tin nhắn, lãnh chúa người khổng lồ giảng thuật lại chuyện nhà của nàng ta.
"Thực ra nhà của ta cũng không giàu. Cha mẹ ta dưới quê lên thành thị, vất vả nửa đời người mới xây được căn nhà.
Nhớ khi cha ta đổ bệnh, nhà lại thiếu tiền, phải xuống tận quê mượn thân thích.
Lam nó ít hơn ta hai tuổi, nhưng đôi khi ta nghĩ nó làm chị sẽ tốt hơn ta.
Nhớ lần đó nó mượn ta tiền học thêm để đi mua một đống bi ve. Ta hỏi, nó bảo rằng sẽ kiếm được tiền.
Lúc đó ta còn cười nói rằng đối phương sao bán được. Dẫu sao trẻ con dưới quê thì trong túi có mấy đồng trong áo. Nhưng gặp đối phương kiên quyết ta cuối cùng cũng lấy tiền thưởng trong ống heo ra đưa cho nó.
Ta nghĩ mất thì mất thôi. Nhưng kết quả ngược lại làm cho ta bất ngờ. Nó đem bi, lại nhờ lũ trẻ bắt chim câu cá. Rồi từ đống cá, chim đấy vác lên huyện với chú Ba.
Vậy mà kiếm được tiền trả ta. Lại thêm chút đỉnh vào bệnh của cha ta.
Nhớ khi đó cả nhà bất ngờ lắm. Nó về sau cũng bày đủ trò. Nhớ lần nhà bàn chuyện lên đại học, ta định nhường cho nó thì nó còn vỗ ngực bảo mình kiếm tiền được đâu."
Dòng tin nhắn đến đây kết thúc. Nam chờ một hồi lâu, một dòng tin nhắn mới xuất hiện.
"Xin lỗi. Ta đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Nhưng nói thực thì ta không biết tên Nam của người có phải là thật không, hay cái lợi mà ngươi muốn kiếm được từ ta là bao nhiêu.
Nhưng ngươi giống nó. Như ngươi nguyện chỉ bảo nó thì nếu như người có rắc rối về sau thì ta quản. Không nói chuyện lợi ích mà chỉ giảng cứu ân tình."
Nam nở một nụ cười nhẹ.
Đấy là thứ hắn ta muốn. Dẫu sao, người trên đời không não tương đối ít mà trong tiểu thuyết máu chó lại không đáng tin. Nhìn đám kia vì cái danh điểm lợi thì sinh mệnh cũng không cần quả thực điên.
Nhưng đó là đối với một cô gái mười tám tuổi chưa trải sự đời thôi. Trái ngược lại, chân thành trong xã hội, nhất là những tay ngâm chìm trong bùn đen h·ôi t·hối quá lâu thì hoặc là đổi lấy bị lợi dụng, hoặc moi lợi ích đến tận cùng thôi.
Đáng tiếc, người không ác sao giàu. Mà tài năng thứ này trừ tỷ lệ thấp hơn trúng ba tấm vé độc đắc liên tục, hay cái hệ thống ting một cái mới dám xuất khẩu cuồng ngôn thế thôi.
Nam chóp chép miệng, hắn lại muốn một điếu thuốc.
Nhưng trước đó, hắn ta nhẹ nhàng nhắn lại hai chữ.
"Cám ơn."
Nhiêu đó là đủ. Không cần dài. Nhưng hắn ta biết rõ một bản hiệp ước cùng tiến cùng lùi đã được ký kết. Nhưng theo Nam, goblin hẳn sẽ tiến nhiều hơn lùi.
Còn chuyện tương lai. Trùng hợp, Nam chỉ nghĩ sống sót, không nghĩ tới chuyện làm bá chủ cái đại lục này. Nhiều người nói đó là điểm kết của trò chơi này.
Nhưng vì Nam đâu phải đại nhân. Mà tiểu nhân thì chỉ giỏi tranh bát cơm ăn lúc sáng lúc chiều mà thôi.
....
Hai giờ sáng. Phía ngoài trời ngày càng sáng lên. Có lẽ, bình minh đang tới.
Nam ngồi yên lặng dựa vào vách đá, hai mắt nhắm nghiền, tựa như ngủ.
Nhưng rồi, một con goblin rú lên. Nam mở mắt, và lũ Hogoblin vốn đang thư giãn đồng loạt đứng lên.
Đao vẫn treo ngang hông, giáo vẫn kề bên vai. Chúng nhanh chóng tập hợp đầy đủ ở bậc thứ hai của cái cổng lớn, vừa vặn bị lũ goblin ở trên và những phần nhô lên che lấp.
Còn lũ goblin, chúng nheo mắt lại, cung cấp tầm nhìn cho Nam thấy rõ những sinh vật đang tới.
Và Nếu như có thể so sánh sinh vật nào đó tương tự thì lũ zombie có lẽ đúng nhất. Vì chúng hầu hết có dạn một nhân loại gầy gò, da trắng nhách, lại mọc lên trên thân xác đó là những bứu thịt khó coi.
Nam không biết là chúng tới đây bằng cách nào. Hắn ta có thể thề rằng tầm mắt lũ goblin trước đó vẫn không có gì, rồi bụp một cái, hơn mười con quái vật ở đó.
Chúng có vẻ không t·ấn c·ông vội, mà dùng đôi mắt đỏ thẫm nhìn lấy đám goblin đang tụt sĩ khí như thác nước đổ, tay cầm v·ũ k·hí cũng run bần bật.
Vì vậy, Nam mới có thì giờ bật lên kênh thế giới.
Hai giờ sáng. Không một thông báo, một cuộc t·ấn c·ông đã diễn ra trong thoáng chốc.
Nam còn đỡ, chứ người quay video là đã t·ấn c·ông. Mà đối phương cùng q·uân đ·ội của mình đang trên tường thành chiến đấu. Thậm chí bên dưới tường thành cũng có, vì lũ này hình như còn xuất hiện trong tường.
Chủng loại thì ôi cái gì cũng có. Đặc biệt là bên người khổng lồ còn lôi ra một đám người mọc đầy xúc tu đống thịt đang đại chiến.
Mà Nam từ đấy điên cuồng thu thập thông tin. Các từ khóa điên cuồng nhảy số trong đầu hắn ta.
Không có cảm giác đau, máu có độc, gặm máu thịt có thể phục hồi nhanh chóng, c·hặt đ·ầu có thể đại chiến ba trăm hiệp tiếp.
Mẹ nó, đùa à!.
Nhưng lúc này đâu có thời gian chế định kế hoạch. Lũ quái vật vừa nhìn lũ goblin co rúm người thì đã bắt đầu xung phong, và dù lũ goblin có đang sợ muốn phun nội tạng ra, chúng vẫn y như chỉ lệnh mà Nam đã định ra sẵn bắt đầu ném đá.
Những viên đá sắt nhọn lao vun v·út. Nhưng kết quả thì không có tác dụng gì ngoài khiến lũ quái vật chậm đi một chút, có mấy viên cá biệt đâm thủng cái bọc thịt, từ đó phun ra dịch nhờn tanh hôi rưới xuống đất.
Mà chúng đến càng gần, cái vị thối kinh thiên cùng với ánh mắt hung hiểm khiến lũ goblin chính thức sĩ khí tan vỡ. Có con bị dọa ngã ra sau, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào sâu trong hang động.