Chương 18: Anh Hùng!.
Ngày hôm ấy nắng chói chang.
Nhưng trong lòng của hắn lại lạnh lẽo.
Bên trong linh đường đơn giản chỉ với một cái bàn gỗ thấp lè tè còn nghi ngút khói. Thiếu niên hai mắt đỏ hoe quỳ gối, yên lặng chờ đợi một điều gì đó kỳ diệu sẽ tới với hắn ta.
Nam vẫn luôn chờ đợi như thế.
Cho dù những thân thích của hắn đã bày lư hương cùng đồ cúng dọn ra trước nhà.
Cha mẹ hắn sẽ về mà phải không?.
Họ đã hứa chắc nịch như thế mà lại. Có lẽ, hai tấm hình lồng kính trên cái bàn con chỉ là một trò đùa nào đó.
Thiếu niên cúi đầu, bất tri bất giác chảy từng giọt từng giọt nước mắt.
Tại sao chứ?.
Hắn không tin. Thế nên Nam quệt đi những giọt nước mắt trên mặt của mình.
Cha hắn đã bảo là chỉ những người yếu đuối mới khóc nhè. Còn đàn ông mạnh mẽ thì phải học cách giải quyết vấn đề.
Hắn sẽ không khóc.
Vậy nên...Tất cả chỉ là trò đùa mà phải không?.
Ngày mai, hoặc ngày mốt, hay ngày kia. Họ sẽ trở về ngôi nhà này và Nam có thể tự hào bảo rằng mình rất dũng cảm.
Thiếu niên cắn môi, vị sắt hòa quyện vào đầu lưỡi khiến cho những giọt nước mắt của hắn thôi rớt xuống.
Nam đứng dậy.
Hắn lại bước đến cái bàn học của mình. Xung quanh đó, những cái bằng khen treo đầy trên tường. Mà những quyển sách quyển tập đặt trên bàn cũng đầy những chữ viết là chữ viết.
Mẹ nói rằng học sẽ thay đổi tương lai!.
Nhưng Nam ưa thích hơn là mỗi khi hắn được giấy khen, tiền là về hắn. Nam không ưa thích bánh kẹo, hắn cũng không ưa thích những trò chơi.
Hắn ta muốn lập nghiệp!.
Hắn muốn kiếm thật nhiều tiền!.
Nam vẫn còn nhớ lúc bà bệnh mất, ông kiên trì được mấy tháng cũng đi. Hắn ta lại càng kiên định cái ý tưởng đó hơn, mẹ hắn, cha hắn, sau này có bệnh c·hết cũng không vì thiếu tiền chữa trị.
Nhưng giờ, nhưng giờ...
Thiếu niên trầm ngâm giở sách ra. Những quyển sách giáo khoa lớp sáu ố màu khiến hắn mệt mỏi. Rồi đột nhiên, sâu trong thân tâm hắn, một cảm xúc chán ghét cái sự bất lực này đến tận xương tận tủy trào lên.
Nam quăng cuốn sách đi!.
Học! Học con mẹ nó!.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, như để phát tiết cơn giận dữ của mình.
Nhưng rồi cuối cùng, Nam thở một hơi thật dài. Hắn lại nhặt quyển sách lên, rồi đập đập mấy cái, lại đặt lên bàn.
Hắn nghĩ. Nếu đi cha mẹ đi rồi. Họ sẽ muốn hắn sống tốt đẹp hơn. Lỡ đâu có ngày họ quay lại, thấy hắn sống đồi phế thì sao?.
Nam lắc đầu, khuôn mặt lại trở nên càng mệt mỏi.
Rồi đột nhiên, một thanh âm vang lên:
"Đây là vì muốn tốt cho mày thôi."
Khung cảnh trong phòng vỡ nát. Nam lại xuất hiện trong một văn phòng, mà ở bên cạnh hắn, một thanh niên ăn mặc cà lơ phất phơ đang nhìn hắn.
Khuôn mặt của đối phương mơ hồ, cứ như bị một cục gôm tẩy ngang vậy.
Tay Nam hơi run run. Hắn lại nhìn người đang ở bên cạnh mình. Đó là chú của Nam, nhưng cha hắn không thích người này, mẹ hắn ta cũng như vậy.
"Lẹ đi! Hay mày muốn vào cô nhi viện!." Đối phương gắt lên.
Nam lại nhìn về phía bản hợp đồng.
Những dòng chữ loạn xạ hết cả lên, chúng thoắt ẩn, thoắt hiện, rồi có khi như đang cười nham hiểm. Những thanh âm bên tai của Nam đang gào thét.
Tất cả chúng đều bảo Nam đừng ký.
Thế nhưng, hắn nhẹ nhàng vệt vài đường, rồi chấm tay lên một cái lọ, ấn dấu vân tay của mình thật sâu thật sâu lên trên giấy.
"Tốt!." Người chú kia hưng phấn gào to.
Hắn giật phắt cái hợp đồng. Rồi cái khuôn mặt trống rỗng ấy bỗng nở một nụ cười.
Mà Nam lúc này trợn tròn mắt nhìn nụ cười ấy.
Một cảm giác sợ hãi tràn ngập khắp thân thể của hắn ta. Mà cái hợp đồng trên tay người chú kia bỗng chốc biến thành vô số xiềng xích trói Nam lại.
Hắc ám buông xuống.
Tiếng bước chân trong đêm nhè nhẹ vang lên. Một ai đó khóc, và tiếng răng rắc tiếp theo vang lên khiến Nam đã bị trói gô sợ hãi giãy dụa.
Hắn vung vẫy tay của mình điên cuồng.
Rồi bốp một cái!.
Một giọng nói vang lên.
"Này! Ngươi đánh trúng ta."
Nam bừng tỉnh!.
Bóng tối bị xua tan. Đôi mắt đã nhòe đi dần dần hiện rõ một khuôn mặt xa lạ.
Một đứa trẻ?.
Nam ngẩn người.
Mà đối phương thấy Nam đã tỉnh liền quay đầu lại. Cao giọng nói lớn:
"Bọn bây còn chờ cái gì? Mang đồ ăn vào cho lãnh chúa."
Mà theo giọng nói của nàng ta. Một con Hogoblin nhào vào, nó cầm hai tay, dâng lên cho đối phương một bát súp đang nghi ngút khói.
Nữ hài cầm bát súp, trừng mắt con Hogoblin một cái. Rồi nàng ta xoay sang chỗ Nam, lại hỏi:
"Tự ăn được không?."
Nam bản năng vươn tay, run rẩy bắt lấy bát súp nóng. Rồi hắn ta không thổi, mà nhấp một ngụm.
Vị như cứt!.
Nam ho nhẹ. Nhưng miệng thì nở một nụ cười tươi thật tươi.
Hắn vẫn còn sống!.
Nhưng vấn đề theo đó cũng tới...
"Ngươi là ai?." Nam hỏi bé gái đang ngồi bên cạnh hắn.
Đối phương không đáp. Mà nhẹ nhàng mở bảng số liệu ra, lại làm một động tác khiến nó xoay đến trước mắt Nam.
"Ta không biết ngôn ngữ con trai con gái của Cha. Nhưng thứ này có lẽ sẽ ghi chép lại thứ gì đó."
Cha?.
Nam nhăn mày.
Đó là tên của ai à? Hay theo nghĩa chính gốc.
Nam chuyển ánh mắt sang bảng số liệu. Mà lúc này, ở trên kênh thế giới đã tràn ngập những video về cuộc t·ấn c·ông bất ngờ của lũ quái vật.
Nhưng một bảng danh sách lúc này thu hút tầm nhìn của hắn. Mà bất ngờ vẫn chưa hết, ở hàng số tám, Nam bắt gặp số hiệu của mình.
Điều đó khiến hắn nheo mắt, rồi đọc lại bảng danh sách đó.
Đúng là số hiệu của Nam. Dân làm ăn như hắn quên mã số của mình ở thế giới này nhục lắm.
Thế là, hắn định điểm vào xem. Nhưng ngón tay của hắn lật liên hồi vẫn thấy cái màn hình không động đậy gì.
Một tiếng cười chế nhạo vang lên.
Bé gái ngồi bên cạnh châm chọc:
"Đó là bảng số liệu của ta. Muốn xem thì mở bảng của mình đi."
Nói rồi, tấm bảng số liệu xoay lại trước mắt nàng ta.
Mà Nam chả hề để ý đến việc đó. Hắn mở bảng số liệu của mình ra.
Lần này hắn điểm kích vào được. Nhưng dòng thông tin trên đó lại làm Nam có hơi ngạc nhiên mà thốt lên:
"Anh hùng chủng tộc!."
"Anh hùng chủng tộc?." Bé gái bên cạnh thốt lên theo.
Rồi nàng ta cười nhẹ, lại nói:
"Nếu ta không nhầm thì...À...Ừm...Nếu như là kể về một sinh mệnh kỳ tích thì đúng vậy, nhưng giờ thì...Goblin ư? Ta nghĩ mình cần làm một vài thí nghiệm nhỏ để xác minh nó vì ta cũng chả biết mình là nhân loại hay goblin nữa."
Bầu không khí trầm lặng đi vài giây.
Nam hít một hơi dài, hỏi:
"Chuyện gì đã diễn ra."
Bé gái nhún vai. Khuôn mặt của nàng ta trông khá mịt mờ khi đáp lại:
"Ta không biết nữa. Ta nhớ mình đã gặp một thứ gì đó rất nguy hiểm. Ta nhớ mình đã cảnh báo tất cả mọi người."
Bé gái hơi ngừng lại một chút, rồi nàng ta lại kiên định nói:
"Nhưng giờ ta ở đây. Điều đó có nghĩa là ta đã thất bại, con trai của Cha à."
"Cha?." Nam nhăn mày.
Mà bé gái thì vô cùng ngạc nhiên. Đối phương phảng phất không thể tin mà nói:
"Ngươi chưa từng tiếp xúc với ý chí của thế giới sao? Ngươi chưa từng nghe nó xướng lên tên của Cá Mòi Biển Sâu cha và Y'Nevva mẹ ư?."
"Điều này là không thể nào." Nàng ta lầm bầm. "Đó vốn là không có khả năng! Chỉ có con trai và con gái được chính cha thừa nhận mới có thể sử dụng được Mồi Lửa."
Nói rồi. Ánh mắt của Nam và bé gái chạm nhau.
Cả hai bọn họ đều hiểu. Một cuộc trò chuyện dài sắp sửa bắt đầu.