Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 17: Ô nhiễm.




Chương 17: Ô nhiễm.

Không có quá nhiều thời gian cho Nam suy nghĩ.

Ở bên ngoài, lũ Hogoblin lại ré lên. Mà vào lần này, mối hiểm họa mà chúng run sợ nằm phía trên bầu trời.

Những con Hogoblin canh giữ bên cái nồi đun là những goblin đầu tiên phát hiện ra. Và cho dù, lá gan của chúng to lớn hơn goblin rất nhiều. Nhưng huyết quản chúng vẫn như nổ tung khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Đó là một con quái vật!.

Vặn vẹo, điên cuồng, tà ác. Đó là những từ ngữ bật thốt ra trong trí tưởng tượng hạn hẹp của bọn chúng.

Mà con quái vật kia, ở phía bầu trời xa xăm, nơi ánh bình minh không thể chiếu sáng tới đang hít thở. Hoặc chính xác hơn, có lẽ mỗi khi thân xác vặn vẹo hỗn loạn của nó chiếm cứ một góc trời nhúc nhích, không khí của thế giới này lại ô nhiễm đi một phần.

Nam muốn mượn tầm mắt của con Hogoblin. Thế nhưng, một tiếng gầm từ vang vọng. Tầm mắt của nó biến thành một màu đỏ tươi, còn con Hogoblin ôm mặt rú thảm thiết.

Mắt nó, chảy ra hai hàng huyết lệ.

Nam lúc này cảm thấy lạnh sống lưng.

Đây chắc chắn là mơ!.

Hắn ta muốn gào lên như thế. Nhưng Nam không làm như vậy, cũng đồng thời, hắn cảm thấy mệt mỏi một chút.

Thế là, hắn ta đứng dậy, bước từng bước đi tới bức tường thành.

Tiếng lũ Hogoblin nhìn thẳng sinh vật kia vẫn còn vang vọng. Trong khi đó, lũ Hogoblin trên tường run bần bật, còn goblin, chúng đã sớm nằm nhoài ra, co giật như bị động kinh.

Nam đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt. Cổ họng của hắn giờ đây như bị ai bóp chặt. Nhưng hắn ta vẫn tiếp tục bước đi.

Trong đầu hắn ta giờ đây không còn gì ngoài việc muốn tận mắt chứng kiến sinh vật đó.

Rồi đột nhiên, yết hầu của hắn ngòn ngọt. Nam cúi đầu, phun ra một búng máu, màu đen, thối quắc.

Mà nó cũng như một phản ứng dây chuyền. Những mạch máu màu đen lồi lên trên khắp cơ thể của lũ Hogoblin. Một số vỡ ra, máu đen vương vãi khắp nơi.

Trong khi đó, lũ goblin, dù trông rất thảm hại, lại không bị ảnh hưởng.

Nam tinh nhận ra chi tiết này.



Thế là hắn ta cười, nhe răng ra cười. Mà bên tai của hắn lúc này muôn lời xì xào vang lên.

Chúng đang thì thầm, chúng đang hoan ca.

Một hồi tiến hóa vỹ đại và không thể kiểm soát đã bắt đầu.

Nam gồng toàn bộ ý chí cùng cơ bắp của mình bước từng bước nặng nhọc lên trên tường thành. Rồi khi đến cuối, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thủng hang đá để nhìn lấy sinh vật đang ở trên bầu trời.

Rồi bùm!.

Nam không chắc. Hắn nghĩ có lẽ mình đã cảm giác một thứ gì đó vừa bị xé rách, trong một v·ụ n·ổ kinh hoàng nhất chưa từng có.

Sau đó, ý thức của hắn chầm chậm nhắm mắt lại.

....

Ở một nơi nào đó trong khu rừng.

Thanh âm nhai nuốt rùng rợn yên lặng vang lên. Ở đó, một tên thanh niên tóc vàng đang điên cuồng cắn xé một đống thịt cứ thi thoảng lúc nha lúc nhúc.

Mà khung cảnh xung quanh thì hoang tàn đổ nát hẳn ra. Pho tượng của một sinh vật trông như con giòi của hắn ta giờ che kín những mạch đập đen kịt phồng lên phồng xuống.

Đó là Lý Văn Yên. Một phú nhị đại tầm thường ngày đọc truyện hệ thống dạng mì tôm, đêm về chơi gái.

Đam mê duy nhất của hắn ta là thức tỉnh hệ thống và trở thành Long Ngạo Thiên. Từ đó, nhân sinh 'Ngưu bức ầm ầm' trên co. đường thu gái, rồi vả mặt lũ phản diện não còn thua cả heo.

Mà giờ, nó thành thật!.

Lý Văn Yên không để ý những mạch máu đen nổi đầy khắp cơ thể của mình. Hắn điên cuồng cho đống máu thịt của đống thịt trước mặt mình vào mồm, nhai ngấu nghiến.

Bên tai của hắn ta lúc này vang lên một thanh âm lạnh như băng.

Hệ thống đang loading, 10%... 20%... 50%...100%.

Chúc mừng ký chủ đã thành công trói chặt Thần Cấp Đánh Dấu hệ thống.

Đinh! Xét thấy ký chủ vừa vượt qua bảy ngày đầu tiên, hệ thống đưa tặng cho ký chủ thêm một lần thần cấp đánh dấu.



"Đánh dấu, cho ta đánh dấu!." Lý Văn Yên gầm rú lên.

Cơ thể của hắn giờ phồng lên, những mạch máu đen ngòm như kích thích máu thịt của kí chủ mình vậy, liền trong nháy mắt, một khối thịt điên cuồng ngọ nguậy đã xuất hiện.

Mà Lý Văn Yên lúc này đã nghe hệ thống tiếp tục lên tiếng.

Chúc mừng ký chủ! Ngươi đã thu hoạch được thần cấp duy nhất thiên phú thiên sứ chi chủ.

Chúc mừng ký chủ! Ngươi đã thu hoạch được thiên sứ hồ ấp.

Ấm áp nhắc nhở ký chủ! Đây là huyết thiên sứ, các nàng được nuôi dưỡng bởi máu và thịt, và chỉ có sinh mệnh của địch nhân đọng trên v·ũ k·hí của các nàng mới khiến cho các nàng được thăng hoa.

Thiên sứ!.

Lý Văn Yên mừng như điên.

Hắn ta không ngờ là mình có thể sở hữu binh chủng là thiên sứ. Cái chủng tộc này ở 'Vạn Giới' không thể nghi ngờ là bá chủ.

Mà có nó, hắn ta nhất định là nắm trong tay cái thế giới này!.

Cả khối thịt rung lắc điên cuồng. Rồi nó lồi ra một khuôn mặt đang cười, rất đắc ý. Nhưng một khuôn mặt khác lại lồi ra, thần sắc bỉ ổi phi thường mà lẩm bẩm:

"Ta nhất định sẽ báo thù. Con chó cái đó dám bơ ta, giờ thì tốt, ta mà gặp lại nó thì... ha ha ha."

Nhất thời, khối thịt bị vô số khuôn mặt lấp đầy, chúng có điên cuồng, có ngạo mạn, có dâm loạn. Chúng thi nhau thỏa thích mà phát tiết những câu từ ích kỷ nhất của con người.

Trong đó, một khuôn mặt gầm lên:

"Bọn mày biết cha tao là ai không!."

Không gian ở nên im lặng trong thoáng chốc, rồi ồn ào lên bởi những khuôn mặt hỏi một câu hỏi duy nhất.

"Cha mày là ai!."

"Cha mày là ai!."

Khuôn mặt kia định đáp lại. Nhưng rồi, nó cũng ngẩn ra. Và rồi, ngôn ngữ của những khuôn mặt bắt đầu lộn xộn hẳn lên.



"Cha mày là ai?."

"Cha tao là ai!."

"Con đĩ khốn nạn ra vẻ thanh cao!."

"Mày chỉ là con khốn ăn may thôi. Mẹ mày cũng vậy."

"Tao chỉ là đồ phế vật. Thằng cha chó c·hết!."

"Cút mẹ mày đi! Thằng chó đó chơi mẹ mày, rồi tính chơi luôn mày đấy! Cút khỏi đây! Cút khỏi căn nhà c·hết tiệt này!."

Cuối cùng, những khuôn mặt yên lặng. Cả khối thịt bắt đầu xẹp xuống, khiến cho tên thanh niên tóc vàng một lần nữa mở đôi mắt của hắn ta ngắm nhìn lấy thế giới này.

"Cha tao là ai?." Hắn ta lẩm bẩm.

Thế là Lý Văn Yên bắt đầu suy nghĩ. Hắn ngọ nguậy cái đầu, liền không cẩn thận xoay một trăm tám mươi độ về phía sau lưng.

Những mạch máu đen bắt đầu căng phồng lên. Chúng nhẹ nhàng ép cổ của tên thanh niên trở về chỗ cũ. Mà bản thân hắn lúc này lại nghe thấy thanh âm của hệ thống.

Đinh! Chúc mừng ký chủ đã nhận được ban ân từ một tồn tại vỹ đại.

Đinh! Ký chủ chuyển chức vì Tiến hóa nhục thể.

Đinh! Ký chủ nhận được thiên sứ máu ấu thể x10.

Ánh mắt của Lý Văn Yên lại trở về với đống máu thịt mà hắn ăn. Lúc này, chúng bắt đầu chí tách ra thành mười con ấu trùng kỳ dị với cái mồm to bằng nửa cái thân.

Mỹ lệ!.

Lý Văn Yên ngây người. Hắn ta chưa bao giờ chứng kiến một thứ đẹp đẽ như thế. Ngay cả trời đất nhật nguyệt cũng không sánh bằng các nàng.

Ăn đi! Ăn hết đi!.

Lý Văn Yên nhào tới. Mà những con ấu trùng này cũng bắt đầu bò lên người hắn ta. Chúng hé cái mồm giấu đầy răng nanh sắt nhọn của mình, cứ thế, điên cuồng gặm cắn lấy máu thịt của Lý Văn Yên.

Còn hắn ta, nhìn cái vẻ mê say trong mắt hắn là biết cảm giác của kẻ đáng thương này thế nào rồi.

...

Ps: :V, oán khí ngàn năm đấy. Chung là đoạn này cũng phục bút, còn main thì vẫn sống khỏe, dù sao, truyện này cũng không end ảo ma như thế.