Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 31: Biển Khơi Lặng Sóng (4).




Chương 31: Biển Khơi Lặng Sóng (4).

Xét về mặt tổng thể Gruah trông khá điển trai. Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, cơ thể để trần lộ ra từng khối cơ bắp cứng như đá, lại không cho ta cảm giác bị thổi phồng lên thành một con quái vật cơ bắp.

Nhưng đối với một cô gái chưa đến mét bảy như Vy thì chiều cao mười mét của gã khổng lồ trừ sạch điểm số mà hắn có. Nó giống như khi ta nhìn một pho tượng khổng lồ vậy, và thật tệ khi thấy con mắt con to bè, và thanh âm ồn ào của tiếng hít thở.

Nàng ta nghĩ mình cũng đã quen. Nhưng khi Gruah xuất hiện thì Vy luôn phải chuẩn bị trước một cặp đệm che đi lỗ tai lại.

Giống như lần này, khi vừa thấy sinh vật bé nhỏ đang bước lại gần mình, người khổng lồ phá lên cười:

"Gru ha ha ha...Con gái của Cha. Ngươi đã sẵn sàng WARR! chưa."

Hắn ta nói, và tiếng gầm đến khi hắn nhắc đến 'Warr!.' thì cho dù là Vy đã mang theo đệm để che tai thì màng nhĩ của nàng vẫn rung rung lên.

Cũng may là Vy có chúc phúc của thần người khổng lồ. Nó không phế như của Nam nên Gruah không thực sự lỡ mồm gầm thét khiến lỗ tai của nàng ta điếc đặc.

Nhưng cách nói chuyện của người khổng lồ đúng là khá phiền phức. Trong văn hóa của họ, tiếng gầm đóng một vai trò rất quan trọng, y như lũ goblin cùng những cái hộp sọ vậy.

Và trên thực tế thì, khi một sinh mệnh kỳ tích nào đó được mời 'Warr!' thứ vốn dùng để tế thần có nghĩa là sinh mệnh đó được tộc người khổng lồ rất tán thành.

Chỉ là, Trần Thanh Vy không biết điều đó, và cho dù có biết, việc uống máu trộn nội tạng nghiền là một thứ gì đó sẽ khiến nàng ta làm sạch ruột bằng cách nôn xanh cả mặt.

"Gru! Ah!. Gob nói ngươi khẩu vị rất nặng, đồ tư tưởng Isoldel." Vy gân cổ thét lên.

Dù vậy, thanh âm của nhân loại đối với người khổng lồ vẫn rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu ấy. Tuy việc đấy không thành vấn đề với Gruah, vì hắn ta là một sinh mệnh kỳ tích nên lời nói của Vy vẫn rất rõ ràng.

Mà nghe như thế, hắn ngẩn người ra một hồi. Sau đó, hắn lại cười phá lên bằng giọng cười kỳ lạ khó chịu của mình.

"Gobbb ư? Một cái tên khó chịu! Ha ha ha ha."

Trần Thanh Vy lại lớn tiếng:

"Gob? Đó là anh hùng sao?."



Lần này Gruah thôi cười. Khuôn mặt của hắn ta dần nghiêm túc, giọng cũng thôi cợt nhả nữa mà trả lời:

"Nàng ta là một sinh mệnh kỳ tích. Một con goblin phi thường. Và là một hệ tư tưởng Woodland."

Nghe lời này của Gruah. Trần Thanh Vy không hiểu thấu thở phào một hơi.

Nhưng cũng như Nam, thuật ngữ của người khổng lồ yêu cầu giải thích.

"Ngươi nên giải thích hai hệ tư tưởng Isoldel và Woodland." Vy hỏi.

Và người khổng lồ trả lời nàng ta bằng một cái ho khan. Hắn nói:

"Nếu phiên âm không sai. Vậy thì, đó là tên của hai phe phái chính của những sinh mệnh kỳ tích thờ mẹ Y'Nevva. Phe isoldel thì đơn giản, họ l·àm t·ình với bất cứ sinh vật nào mình hứng thú. Còn phe Woodland thì rất bảo thủ và giữ vững các lễ nghi xưa cổ.

Ta nói...Bọn họ chỉ giữ vững lễ tiết gì đó. Ôi những kẻ..."

"Dừng." Vy chặn ngang lời giải thích của người khổng lồ.

Nguyên nhân thì khỏi phải nói.

Mà người khổng lồ thì chẳng hề giận khi mình bị phá bĩnh. Gruah có lẽ đã tìm được một điểm hài hước trên khuôn mặt nhăn nhó của Thanh Vy để hắn ta một lần nữa phá lên cười to.

"Ha ha ha ha...Đừng lo lắng, dù ta có một chút ưa thích những sinh vật có vảy. Nhưng ta không định manh động đâu? Ít nhất là khi ta xác định chuyện gì đã diễn ra vào ngày hôm đó đã."

Rồi hắn lại nói:

"Con gái của Cha. Hãy viết cho gob rằng, vào ngày hôm đó, ta đã chiến đấu rất lâu, và khi ta định chợp mắt nghỉ ngơi, ta lại tỉnh dậy ở đây rồi."

Nghe vậy, Trần Thanh Vy nhẹ nhàng gật đầu.

Mà một tin nhắn sau vài phút đã được gửi đến Nam.



...

"Xem ra ký ức của ta là thật."

Bằng một hơi thở dài, anh hùng goblin nhẹ nhàng nói.

Mà Nam ngồi kế bên nàng ta thì tỏ vẻ rằng mình đã hiểu cảm giác này. Dù sao, việc một con goblin biến thành con người có lẽ cũng kinh khủng tương tự như một con người biến thành goblin vậy.

Chẳng có gì đảm bảo ký ức của kẻ bị biến đổi ấy là thật cả. Ngay với một trò thôi miên cao thâm, nó vẫn khiến cho một người đàn ông nghĩ mình là một đứa con gái có dung mạo nam tính.

Nhưng sự thật thì không phải thế, và sự xác minh là điều cần thiết.

"Thế, ta có cần nhắn thêm gì nữa không?." Nam hỏi.

"Không." Selena nói." Ta nghĩ mình cần nhiều hạch năng lượng hơn."

Nam nhún vai.

Nhưng xét cho cùng, hắn vẫn là một người biết cách ăn nói nên cuộc hàn huyên của hắn và 'Đại tỷ' phải kéo dài thêm hơn nửa tiếng đồng hồ sau mới chấm dứt.

Câu chuyện thì cũng đơn giản, chủ yếu xoay quanh chuyện giữa anh hùng và anh hùng. Rồi lạ thay, Nam tìm được một điểm chung nhỏ giữa hai người họ là ghét ồn ào.

Rồi cuối cùng, khi đóng lại bảng số liệu. Nam lại thở ra một hơi.

"Sao vậy." Selena hỏi.

Nam không đáp. Hắn chỉ ngược nhìn bầu trời. Rồi tâm trạng của hắn đột nhiên trầm xuống.

"Ta đang tự hỏi mình nên làm gì vào ngày mai." Hắn nói.

Điều này dường như khiến cho ánh mắt của anh hùng goblin hơi dịu lại. Nàng ta có thể thấy sự mệt mỏi đang bao trùm lấy người đàn ông của nhân loại này.



Chỉ khác mỗi, kẻ mới vài chục phút trước còn cố mạnh mẽ, giờ thì hắn trông tệ hại hơn rất nhiều.

Mà Nam vào lúc này thì lại bắt đầu nói:

"Thật kỳ lạ mà phải không? Ngươi có thể tạo ra một điếu thuốc chứ. Ý ta là, môt thứ b·ốc k·hói và hít vào giúp não có thể yên tĩnh lại."

Selena nhún vai.

Thế là Nam ngả người ra phía sau, dựa vào thành ghế, giọng nhẹ nhàng nói:

"Ta nghĩ chúng ta đã bị ép vào một thế khó. Tựa như con mồi sa vào bẫy vậy."

"Ý ngươi là." Selena biết rồi mà còn cố hỏi, cốt để đáp lại hơn là cần một lời giải thích.

"Thế cục đã sáng tỏ rồi, và lạc quan đã nói không với chúng ta." Nam nói. "Có lẽ, thế giới này là một lồng giam, còn chúng ta chỉ là một thứ để những kẻ tạo ra nó mua vui."

Mà Nam nói xong. Hắn quay đầu, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt của Selena.

"Hãy trung thực với ta." Hắn ta nói. "Liệu chúng ta có một lá bài, một thứ gì đó để đảo ngược cái tình huống tồi tệ này không?."

Lần này, anh hùng goblin yên lặng.

Nếu ta nhìn ở góc độ chính xác nào đó, Selena và Trần Văn Nam chưa bao giờ thật sự thân thiết với nhau cả. Hay nói một cách chính xác hơn, nàng ta ôm tâm lý cảnh giác đối với hắn. Nhưng cũng đồng thời, một kẻ tin thần lại nguyện ý tin con trai của vị thần đấy từ sâu trong thân tâm.

Thế nên mới có một cuộc trò chuyện quỷ dị thế này. Nam hỏi, anh hùng goblin sẽ đáp một cách thành thật. Hắn không hỏi, đối phương sẽ ở lúc mấu chốt lộ ra những thứ mà mình thu thập được.

Và điều đó, nó có thể chống lại kẻ thù của cả hai, hoặc chống lại chính bản thân Nam nếu hắn có dị thường.

Mà điều đó dĩ nhiên không làm Nam để ý. Hắn ta chỉ muốn biết cách đột phá cục diện, và nếu như Selena có, đối với hắn thế là đủ.

Vậy nên, khi thấy anh hùng goblin yên lặng, hắn cũng không muốn biết thêm mà chỉ nói:

"Vậy là được. Nhưng ta hy vọng ngươi nắm nó thật chặt trong tay."

Nghe vậy, cảm xúc xâu xé trong lồng ngực của Selena mới dừng lại. Nàng ta rõ ràng đang đấu tranh, và Nam đã kết thúc cuộc chiến đó.

"Cảm ơn." Anh hùng goblin nói.