Chương 45: Tiến Hóa Nhục Thể (4)
Hư ảnh không ngừng vặn vẹo ở phía trên đống lửa rất khó để miêu tả chính xác. Nhưng nếu nhận xét theo kiểu khái niệm thì buồn nôn là vinh dự của nó, tà ác phải tự xét lại mình và hỗn loạn sẽ vì nó mà ca xướng lên một bài ca vặn vẹo.
Vỹ đại! Không ngừng trở nên vỹ đại!.
Tiến hóa! Không ngừng tiến hóa!.
Tiến hóa vỹ đại! Không ngừng tiến hóa trở nên vỹ đại!.
Hòa làm một với chúng ta! Hòa làm một với một hồi tiến hóa vỹ đại không thể kiểm soát!.
Nhục thể gầm vang! Ý chí thăng hoa! Linh hồn bất diệt!.
Cùng nhau! Cùng nhau! Chúng ta sẽ trở thành Tiến Hóa Nhục Th...
Nương theo những ký tự bao quanh đống lửa rực sáng khiến cho cái thanh âm hỗn loạn mà điên cuồng kia đứt đoạn.
Lửa bùng lên, như hóa thân thành vô số xiềng xích mà xích lại hư ảnh kia, khiến cho nó không cam lòng lại thét lên một thanh âm chói tai khác.
Lần này, không có con Hogoblin hay goblin nào khó chịu. Vì chúng đã ngất lịm, còn anh hùng goblin thì lại đang cố gắng bình ổn nhịp tim của mình.
Suýt nữa thì xong!.
Selena chắc chắn rằng nàng ta chậm một phần triệu giây nữa thôi là tất cả mọi sinh linh ở đây đều trở thành thứ từa tựa như con quái vật kia. Mà giờ, khi nàng ta nhìn thứ đang lồng lộn lên trong nghi thức tế lễ tăng cường kia, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ kinh hồn táng đảm.
Nhưng vào lúc này, không biết từ khi nào mà Nam đã trở về. Hắn ta đặt bàn tay rõ ràng là không bình ổn mà đang run run của mình. Giọng nói tuy có chút gấp gáp nhưng lại phi thường rõ ràng.
"Làm tất cả những gì ngươi có thể." Hắn ta nói.
Nếu là bình thường, khi một người sắc mặt đã trắng bệch lại, hai chân run rẩy, nhịp đập của tim cứ như nó muốn bắn ra khỏi lồng ngực như Nam bây giờ bảo bình tĩnh thì chỉ tổ khiến cho người nghe càng thêm hoảng loạn.
Nhưng bây giờ, nó lại lạ thường thổi bay cảm giác kinh hồn táng đảm của Selena.
Sợ không? Rất sợ!.
Thứ đó như đang kích thích lấy thứ bản năng hoang sơ nhất của mọi loại sinh vật có trí khôn là sợ hãi.
Cũng như Nam dùng lửa. Nó dùng cái bản năng cầu sinh tỏa ra trên từng tế bào của sinh linh mà thọc một đao cực kỳ hung hăng.
Nhưng đánh không? Đánh!.
Lý trí của anh hùng goblin nói cho nàng ta đơn giản như thế.
Mà những ký tự lúc này theo những mạch điện trên người anh hùng goblin ngày càng nhiều mà càng ngày càng ngày rực sáng. Ở phía trên đống lửa, lần thứ ba, con quái vật thét lên.
Nhưng lần này nó rõ ràng đã suy yếu rất nhiều. Tuy nói, đó không phải là thứ mà Nam có thể chịu nổi. Hoặc chính xác hơn, nếu như không đạt tới '0.6' thì hắn đã gục ngay từ đợt sóng tinh thần xung kích đầu tiên.
Cũng may, Nam chưa ngất.
Nhưng cũng vì vậy, hắn chứng kiến được điều mà mình không muốn thấy nhất hiện nay.
Một tiếng cờ rắc vang lên!.
Cái lồng vô hình giam giữ Hoàng Kim Chủng bị vỡ nát.
Đúng hơn, nó bị chen vỡ bởi một màn sương xám trắng giờ đã bao phủ xung quanh cô bé. Và thứ duy nhất Nam thấy lúc này là một ánh sáng lập lòe mà hắn cho rằng đó là đôi mắt của con nhóc này.
Hắn quay sang nhìn Selena. Rồi đánh giá trong nửa giây rằng đối phương giờ cũng không ổn. Những vết rạn nứt trên thân thể ngày một lan tràn khiến cho hắn tốn thêm nửa giây để liên tưởng rằng đối phương sẽ nứt ra như một món đồ sứ.
Sau đó, Nam lao về phía màn sương xám.
Hắn ta phải làm gì đó. Dù Nam không biết phải làm gì lúc này.
Sau đó, hắn bị màn sương đó bao phủ. Tầm mắt bị giới hạn, thứ duy nhất khiến hắn ta còn định hướng được là đôi mắt lấp lóe cùng một cái bóng lờ mờ của đống lửa.
Lúc này, một thanh âm cực kỳ con nít chợt xuất hiện trong đầu hắn.
"Đừng kêu đau! Đồ to xác định nhăm nhăm thịt thịt.
Thịt nói ngươi như Selena, không cho thịt thịt, ác độc."
Khi thanh âm biến mất. Màn sương màu xám sôi trào lên. Nó phun trào thẳng tới đống lửa, và càng lạ hơn, chúng hòa vào đ·ám c·háy, biến thành một màu đỏ ối cuộn trào thành một c·ơn l·ốc x·oáy xoay quanh hư ảnh.
Rồi lần thứ tư, con quái vật gào thét. Nhưng nó giờ đã thành mèo giả hổ gầm, căn bản không có tí sức lực nào. Thậm chí, như một tờ giấy nháp đang bị đốt, con quái vật rõ ràng đang bị tróc ra từng mảnh một trong cơn lốc màu đỏ ối.
Cuối cùng, một thanh âm như khi ta đập nát kính vang lên. Mơ hồ, trước mắt Nam lúc này dường như thấy cả một đời người trong thoáng chốc.
Đó là một nam nhân. Lớn lên từ nông thôn. Vào thành thị làm công nhân rồi lấy vợ sinh con.
Nhưng rồi, cả một cuộc đời của con người thành thật chất phác ấy chợt vặn vẹo điên cuồng lên.
Nam có thể rõ ràng cảm nhận được cái cảm giác thù hận lũ ăn bớt ăn xén tiền lương công nhân được phóng đại lên trăm lần, rồi cái cảm giác bất lực khi không tiền cho con lên đại học, rồi sự phẫn nộ, rồi tuyệt vọng, rồi chán chường.
Tất cả, tất cả đều bị phóng đại lên khiến Nam như bị dòng lũ cảm xúc tiêu cực nhấn chìm.
Nhưng cũng vào khi ấy. Nam giật mình tỉnh dậy. Hắn ta lại một lần nữa nhìn thấy không gian chung quanh.
Hoàng Kim Chủng đứng ngơ ngác chảy nước dãi nhìn vào đống lửa tàn cùng những cái xác cự thú cháy đen, cái túi thịt rỗng trong tay cô bé bay phấp phới trong gió. Ở một bên khác, Selena đã nằm vật ra, y như lũ goblin và Hogoblin.
Không đến nửa giây suy nghĩ, Nam đã bước về phía nàng ta.
Mà vào thời điểm này, đôi mắt nhắm nghiền của đối phương mở ra, nhẹ nhàng nói:
"Không c·hết được. Nhưng làm ơn, tối nay chuẩn bị thật nhiều thức ăn cho ta."
Nam phì cười, theo kiểu sống sót sau t·ai n·ạn.
"Tưởng ngươi không cần ăn chứ? Còn đứng được không?." Hắn nói, rồi chìa tay ra.
Anh hùng goblin cũng cười, nhưng đắng chát.
"Thương thế lần này không nghiêm trọng. Nhưng nếu chúng ta trực diện với thứ đó trong tương lai thì e rằng chỉ có hoàng kim chủng mới có thể chủ trì đại cục." Selena nói.
Rồi nàng ta bắt lấy tay của Nam, sau đó nương theo lực kéo của hắn mà đứng dậy. Mà lại, vì vấn đề chiều cao nên tay chỉ có thể nắm lấy cái áo của Nam và kéo xuống để đứng thẳng lên.
Lúc này, cả hai đồng loạt xoay sang nhìn vị Hoàng Kim Chủng cô nương duy nhất mà họ có.
Đối phương cũng hồn nhiên không hay biết gì cả mà đã chạy lại đống xác của cự thú, rồi cũng không biết mổ xẻ thế nào mà đã cầm lên một miếng thịt đã cháy đen hơn phân nửa. Bây giờ, cô gái ấy đang hé miệng ra định cắn.
Vút!.
Một tiếng xé gió vang lên. Miếng thịt thành bụi.
Hoàng Kim Chủng ngơ ngác. Nếu có khả năng tạo icon, thì nàng ta đã có một trăm dấu chấm hỏi hiển thị lên trên đầu.
Thế nên, Hoàng Kim Chủng lại xé thịt, một thoáng lại lôi ra miếng thịt khác. Chỉ khác chỗ lần này cháy gần hết và đối phương cẩn thận từng li từng tí há mồm ra định cắn.
Vút!.
Thanh âm xé gió lại vang lên. Miếng thịt thành bụi.
Mà thánh đấu sĩ hoàng kim sẽ không bị một chiêu thức giống nhau lần hai gây sát thương. Vậy nên, cũng Hoàng Kim Chủng đã phát hiện ra ai là thủ phạm.
Thế là, Hoàng Kim Chủng phẫn nộ.
Hoàng Kim Chủng trông thấy nụ cười khả ái và ngây ngất lòng người của Selena.
Hoàng Kim Chủng tịt ngòi.
Nhưng cô bé đáng thương ấy sao mà cam lòng trước sự thật là cái túi thịt yêu quý của mình rỗng được.
Chính điều đó đã thúc đẩy cho việc đối phương chạy chạy lại gần chỗ Selena và Nam, miệng hô:
"Thịt!!! Gob~."
Mà trong đầu của cả hai người cũng chợt vang lên thanh âm trẻ con thế này.
"Selena không cho thịt thịt, ác độc. Nam cho thịt thịt, tốt, giờ cho thịt đói đói thịt đi."