Chương 46: Trần Hạ Lam
Khi Nam nghe những lời có lẽ là ý nghĩ của Hoàng Kim Chủng, hắn ta theo bản năng liên tưởng tới màn sương mà mình lao vào. Sau đó thêm một giây, hắn lại hơi bất ngờ với khả năng có thể nhận thức một cách khá hoàn chỉnh của đối phương.
Chúng ta đều biết rằng nói được thường chỉ bắt đầu khi chúng ta có một khái niệm cơ bản trong đầu. Rồi khi chúng ta định giao tiếp, cái khái niệm này mã hóa dưới dạng 'Từ ngữ' rồi bật ra bằng lưỡi.
Và vấn đề nằm ở chỗ này.
Tất cả những khái niệm về không gian và thời gian đều yêu cầu có một sự giải thích cơ bản. Logic và trật tự của các câu cũng phải thông qua một sự rèn luyện mà từ khi ta còn đi nhà trẻ là đã được huấn luyện từ thấp tới cao.
Rõ ràng, ý nghĩ của Hoàng Kim Chủng có một trật tự phi thường rõ ràng. Và điều ấy khiến cho người vốn cho trong đầu của nàng ta chắc chỉ nhét mỗi 'đói, đói, đói, thịt, thịt, thịt' như Nam bất ngờ.
Còn Selena, đối phương nở một nụ cười như thể mình là một bà mẹ vừa tìm được sự tự hào nào đó khi có đứa con trai, tay phải xăm MU, tay trái trổ Vozer, và trái tim sôi trào trong lồng ngực của nó là sức mạnh vô hạn của wibu chi lực với năm triệu lực chiến.
Đại khái là ý nghĩ của Selena so với Nam không khác mấy. Nhất là khi nàng ta có một tín ngưỡng sâu dày cơ hồ đã thần hóa hoàng kim chủng lên mức cao nhất.
Fan não tàn là khái niệm cơ bản cho việc này. Và Hoàng Kim Chủng cho đến nay, ít nhất, việc đối phương ăn tất cả những thứ gì mình thấy là một biểu hiện tồi tệ. Nó khiến cho anh hùng goblin cảm thấy mình đã bắt đầu suy nghĩ về việc mà mình chưa bao giờ suy nghĩ khi trước.
Sau lớp hào quang được mạ bằng vàng ấy, có khi, những hoàng kim chủng hoàn mỹ của bọn họ lại rất đáng thương.
Selena không hiểu điều ấy, trước kia, khi chứng kiến một vị học giả từng là giáo viên của nữ vương người elf đời thứ ba bị leo lên pháp trường vì cái tội muốn c·ướp lấy bản nguyên sinh mệnh của hoàng kim chủng.
Nụ cười càn rỡ của đối phương cùng lời trăn trối trước khi c·hết lại vang vọng rõ ràng trong đầu của nàng ta lúc bấy giờ.
"Hoàng Kim Chủng cũng là sinh mệnh. Ta muốn lôi bọn họ xuống, để các ngươi chứng kiến một Hoàng Kim Chủng chân chính, tầm thường như bao sinh linh có trí tuệ khác."
Thế rồi vị học giả kia bị nghiền thành tro bụi. Tên của ông ta bị xóa, học thức của ông ta bị nguyền rủa, và những thành tựu của ông ta bị hầu hết các quốc gia phủ định.
Mà thân làm một người từng có nghiên cứu về học thức của đối phương, Selena không hiểu. Nhưng giờ, nàng ta chợt nhận ra tín ngưỡng của ông ta có lẽ chẳng như những sinh linh khác vẫn nói là đã biến chất.
Giống như bây giờ, Selena đã không nghĩ cô bé trước mắt mình và những hoàng kim chủng ngự trị ở tầng lớp xã hội cao nhất là một.
Nàng ta chỉ là một cô bé, luôn đói. Thế thôi, nhưng hẳn là sẽ bị xã hội cũ cho rằng là bất kính.
Thế là, vào lúc này một thứ gì đó trong lòng nàng ta dịu lại, theo tầm mắt của nàng ta khi trông thấy Nam mua một cái túi thịt và đối phương kêu lên:
"Thịt, thịt, thịt."
Lần này, trong ngoài của của đối phương đều đồng nhất.
"Ta hẳn là phải dạy Hoàng Kim Chủng cách kiểm soát tâm trí lại." Selena nói.
"Giờ thì..." Anh hùng goblin buông áo Nam ra. "Cho ta một 'Giờ'. Và làm ơn, hãy trông con bé giúp ta."
Nói rồi, một vầng sáng màu xanh lục hiện lên dưới chân Selena, sau đó, đối phương chầm chậm nhắm mắt lại, mặc cho cơ thể của mình đang bị vô số dây leo bao quanh.
Mà lời nói của Hoàng Kim Chủng vào lúc này cũng chui vào đầu của Nam ngay sau đó.
"Thực nhiều, thực nhiều ăn không ngon bắt Selena xấu rồi kìa. Nam, nhốt Selena lại đi, thịt muốn ăn thật nhiều thịt nữa. Ăn no, lại thả Selena ra, xấu, không cho thịt ăn."
Nam phì cười.
Hắn ta lắc đầu một cái, tay vươn đến đỉnh đầu của Hoàng Kim Chủng xoa xoa mấy cái.
Thuận theo đó, đối phương lại hô thịt gob, thịt gob mà đại khái nghĩa nó là vầy:
"Ah, mau mau cho thịt thịt thịt đi. Mau mau cho thịt đói đói thịt đi."
Thế rồi, Nam lại tốn thêm một túi thịt. Tuy vậy, hắn ta vẫn nói, mặc cho Hoàng Kim Chủng có hiểu hay không, rằng:
"Kỳ thực người quan tâm ngươi nhất ở đây là Selena đấy. Nàng ta đã đứng về phía ngươi, ngay cả khi ngươi có thể là một vấn đề đe dọa sinh mạng cho ta với đối phương, và điều đấy đáng nhận được lại yêu thương mà không phải là thù ghét."
Nói rồi, Nam chầm chậm thở ra một hơi.
Xã hội cũ của anh hùng goblin như thế nào Nam không biết. Nhưng sự tôn kính đã giảm và kéo theo đó lộ ra bản chất yêu chiều của nàng ta ngược lại rõ ràng.
Có lẽ, Selena nhận ra một số thứ vốn nên bị kìm kẹp bởi tôn giáo. Như việc bôi cứt bò lên người vậy, người khác thấy nó buồn cười, nhưng ở đó, nó là minh chứng cho một nền văn hóa kéo dài.
Nam không hiểu tâm trạng của Selena thế nào. Nhưng hắn biết rõ để một nhà phật giáo chân chính tin rằng đức phật của họ khi bé tham ăn mất liêm sỉ thì điều đó là rất khó khăn.
Thậm chí, hắn về khi bị đấm vỡ mồm cũng có khả năng.
Nghĩ vậy, Nam lắc đầu một cái. Hắn lại mở bảng số liệu ra, trong lúc dắt tay Hoàng Kim Chủng tìm một chỗ ngồi gần anh hùng goblin.
Lúc này, ánh mắt của Nam chợt nhìn về phía bầu trời.
Thế mà, bất tri bất giác đã chiều tà rồi.
....
Một thân ảnh đang múa kiếm dưới hoàng hôn.
Thân kiếm đen tuyền, không gió mà vun v·út tựa như của mưa rào liên miên mà vô tận.
Lúc này, giữa hư không chợt vang lên một thanh âm, không vang vọng nhưng rõ ràng.
Kiếm! Là vua của trăm binh!.
Có binh! Nặng tựa thái sơn!.
Đường kiếm của thiếu nữ đang múa kiếm vẫn nhanh. Nhưng không khí nổ lên ầm đùng mỗi khi đường kiếm ấy v·a c·hạm vào không khí.
Có binh! Không gì không cắt đứt!.
Đường kiếm của thiếu nữ múa kiếm vẫn nhanh. Nhưng mặt đất dưới từng mũi kiếm va vào không khí này vạch ra những đường đâm kéo dài lít nha lít nhít.
Có binh! Quỷ dị khó lường!.
Thanh kiếm trong tay thiếu nữ biến mất. Mà nàng ta vào lúc này khẽ vươn tay về phía một thanh gỗ thô to trước mắt.
Ngay lập tức, cái thân gỗ to bè đấy thủng một cái lỗ lớn.
Ta có một kiếm! Là vua của trăm binh!.
Thanh âm trong hư không lại vang lên. Nhưng lần này, Trần Hạ Lam lại ngồi xuống, miệng thở hổn hển.
Rồi cũng như mọi lần, cái thanh âm đấy lại biến mất vô tung vô ảnh cứ như nó chẳng hề tồn tại. Nhưng rõ ràng, nó, thiếu nữ và một thân mồ hôi đây chính là thứ khiến nàng ta một người một kiếm làm thịt hết mười mấy tà thần tôi tớ.
Rồi con quái vật trên bầu trời xuất hiện, thiếu nữ vẫn có thể giữ bình tĩnh trong khi cả lãnh địa của nàng ta chẳng khác Nam là bao.
Tuy nói, Trần Hạ Lam bây giờ vẫn là Trần Hạ Lam. Nhưng khác ở chỗ, Nam chỉ dự đoán đúng một phần của nàng ta mà thôi.
Nghĩ cũng đúng, vì hắn đâu thể biết được rằng kiếp trước của nàng ta. Ngay trước khi nó được hiện lên như một thức ăn bổ dưỡng lấy tinh thần của một bé gái đã tham dự một thời đại của lãnh chúa.
Chỉ khác biệt rằng, bọn hắn đang ở một thế giới rất thiên hướng tây huyễn. Còn Hạ Lam, lại là một thế giới tu tiên đang bước tới thời khắc cuối cùng.
Nàng ta có thể rõ ràng thấy được qua những mảnh vỡ ký ức của mình về nó. Cái thế giới quỷ dị mọc thành bụi, tiên thần tiêu tan đó.