Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 24




Tư Gia Di nhìn Mộc Thư Đồng, Mộc Thư Đồng không xung động như cô nghĩ, ít nhất cũng có khả năng chịu đựng và năng lực ứng biến. Cô cố ý nhếch môi cười quyến rũ, hôn một cái trên mặt Niệm Niệm: " Con thích Di mommy không? ".

Nghe Niệm Niệm ngọt ngào trả lời: " Dạ thích " - Tư Gia Di liền liếc Mộc Thư Đồng đang cố nén giận, tiếp tục hỏi: " Niệm Niệm, vậy con có thích mommy không? ".

Niệm Niệm lập tức mím môi, nhìn về hướng Mộc Thư Đồng, thật lâu cũng không trả lời, quay đầu chui vào trong ngực Tư Gia Di . Lần này, Tư Gia Di chỉ nhẹ nhàng cười, bình thản nhìn về phía Mộc Thư Đồng: " Cô đi về trước, tôi sẽ tự mình đưa Niệm Niệm về nhà ".

Mộc Thư Đồng không để ý đến lời nói của Tư Gia Di vì toàn bộ tâm tư của cô bây giờ đều đặt trên người Niệm Niệm. Con gái cô thật sự làm cô cảm thấy mất mác quá: " Làm phiền cô rồi, cám ơn cô " - Mộc Thư Đồng phiền muộn nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Chỉ đợi Mộc Thư Đồng vừa ra khỏi cửa, Tư Gia Di liền gọi điện thoại cho Chu Ý Nhiên, thoải mái cười lớn, hô to: " Ý Nhiên, tôi làm cho bảo bối lớn nhà cậu ôm tức chạy đi rồi, cậu đừng trách tôi đó ah ".

" Cậu lại trêu chọc em ấy cái gì nữa? Cậu lòng dạ quỷ quái, không thể nể mặt tôi mà đừng bắt nạt em ấy sao " - Chu Ý Nhiên nàng ở đầu dây bên này cũng cười vui vẻ trả lời.

" Tôi nào có bắt nạt bảo bối lớn nhà cậu, huống chi bảo bối lớn nhà cậu miệng lưỡi cũng rất lợi hại. Tôi còn chưa tố cáo việc tôi bị bắt nạt đây ".

Lúc này, Niệm Niệm kề sát vào điện thoại của Tư Gia Di hô to: " Mẹ ơi, Di mommy sẽ đưa con về nhà, mẹ đừng la mommy nha ".

Chu Ý Nhiên nàng có chút không hiểu vì sao, cho nên nàng nghi hoặc hỏi Tư Gia Di: " Niệm Niệm mới vừa nói cái gì? ".

" Con bé nói cậu đừng mắng mommy của nó. Bởi vì quỷ con nhà cậu cũng khiến bảo bối lớn nhà cậu tức đến tím mặt " - Tư Gia Di vui vẻ chơi đùa với Niệm Niệm. Nhóc con này quá quỷ đi, thế nào lại có thể dùng cô chọc cho Mộc Thư Đồng tức giận đây. Nhưng cô rất thích ah, nhóc con thật đáng yêu.

" Đã xảy ra chuyện gì? " - Chu Ý Nhiên nàng kinh ngạc, rõ ràng con gái nàng rất yêu thích bảo bối của nàng. Chẳng lẽ con bé thật sự giận dỗi bảo bối rồi?!!!

" Cậu muốn biết chuyện gì xảy ra thì đi hỏi bảo bối nhà cậu đi ah. Tôi còn phải đưa Niệm Niệm đi siêu thị một chút, buổi tối gặp " - Tư Gia Di vui vẻ cười, không chờ Chu Ý Nhiên đáp lời đã cúp máy. Dù sao hai người quen biết hơn ba năm, ai cũng rất biết rất rõ về tính tình của đối phương, đây cũng xem là một loại ăn ý.

Mộc Thư Đồng không về nhà của Chu Ý Nhiên nàng, mà là trở về nhà của mình. Trong nhà không có mấy người, ba mẹ lại đi vắng, chị gái cũng không ở nhà, chỉ còn lại mấy người giúp việc chơi đùa cùng cháu gái của cô. Cô cái gì cũng không hỏi, trực tiếp trở về phòng của mình ngủ. Trong đầu lại nhớ về một màn khi nãy, cô thừa nhận lúc nghe những lời của Tư Gia Di đã khiến lòng cô gợn sóng, mặc dù mặt ngoài cô đã cố thể hiện vẻ bình tĩnh. Bốn năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tình cảm giữa cô và nàng rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự đã bỏ rơi nàng, làm nàng tổn thương. Nhưng nếu thật sự như vậy thì nàng phải rất hận cô, vì sao nàng vẫn tốt với cô, vẫn hết sức yêu thương và bao dung cho cô. Những gì nàng làm đều đánh vào lòng cô thật sâu. Khiến cô càng ngày càng cảm thấy nàng thân thiết, loại cảm giác đó giống như nhiều năm không thấy người xưa, hấp dẫn cô để cho cô vô hình thất thủ. Cô thậm chí đã quên đi nỗi lo lắng hai người đều cùng một giới tính. Cô cũng không rõ vì sao sau khi gặp Chu Ý Nhiên nàng, cô lại đột nhiên rung động, không phải là thích kiểu bạn bè, mà là tình yêu.

Mộc Thư Đồng ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng thật sự không chịu đựng nổi, vội vã từ trong nhà đi ra, trực tiếp chạy tới chỗ ở của Chu Ý Nhiên nàng. Khi cô tới nơi thì Chu Ý Nhiên nàng đang nằm trên ghế trong vườn hoa vườn hoa nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt nàng còn mang theo điềm nhiên vui vẻ. Bà Cầm thấy Mộc Thư Đồng tới liền thức thời đi chỗ khác dọn dẹp vệ sinh, vì vậy nơi này cũng chỉ còn lại hai người.



Mộc Thư Đồng nhìn gương mặt an tĩnh đang ngủ của Chu Ý Nhiên nàng một cái, sau đó cũng liền ngồi vào ghế bên cạnh, nhặt lên quyển tạp chí rơi trên đất, tùy ý lật xem, chẳng qua là cô không nhịn được, lại liếc mắt nhìn nàng. Mỗi lần cô quay đầu lại, khóe miệng nàng lại nhếch một ít. Mộc Thư Đồng rốt cuộc cũng phát hiện ra Chu Ý Nhiên nàng vốn không có ngủ. Như vậy, việc cô trộm nhìn nàng, đều bị nàng biết. Cô đột nhiên quẫn bách, trên mặt lại một trận đỏ thấu. Chuẩn bị đứng dậy rời đi để che giấu, Chu Ý Nhiên nàng liền vội vàng kéo lấy cổ tay của cô, cười hỏi: " Em làm sao rồi? Em định giận dỗi với con luôn sao?! ".

" A ... không có " - Mộc Thư xoay người lại, nhẹ giọng trả lời. Mặc dù con gái không thân cận với cô, làm cho cô cảm thấy có chút không thoải mái nhưng bây giờ khi được nàng ân cần hỏi, cỗ mất mác trong lòng tự nhiên khá hơn nhiều.

" Em tới ở cùng vợ con em đi, có được không? Như vậy, thời gian em ở cùng con sẽ nhiều hơn ".

Mộc Thư Đồng cúi thấp đầu xuống, cô thật sự có chút rối loạn, những lời của Tư Gia Di còn đang nhiễu loạn tâm tư của cô. Nàng càng đối tốt với cô càng khiến cô có chút cảm giác ứng phó không kịp: " Em ... em nghĩ chưa phải lúc ".


" Không sao, chị chờ em " - Chu Ý Nhiên nàng từ ghế nằm đứng lên, nhẹ nhàng ôm hôn cô: " Bảo bối, chị rất nhớ em. Bốn năm qua, chị mỗi ngày đều nhớ đến em. Em từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ chị và con, những lời em đã nói thì em nhất định phải làm được, không thể lừa gạt chị nữa, được không? ".

Mộc Thư Đồng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt xa lạ lại hết sức quen thuộc một hồi lâu, trong lòng đột nhiên có một loại xung động muốn rơi lệ, nơi ngực trái lại phập phồng đau đớn. Thân thể tựa như đang kháng nghị việc trái tim rung động. Điều duy nhất cô có thể làm chính là áp chế sự khó chịu xuống, tiến lên ôm lấy Chu Ý Nhiên nàng, nhẹ giọng đáp hai chữ: " Nhất định ".

Buổi tối, Tư Gia Di tự mình đưa Niệm Niệm về, bởi vì ngày hôm sau Niệm Niệm phải đi học. Lúc về đến nhà, Niệm Niệm đã ngủ thiếp đi cho nên Mộc Thư Đồng không có cơ hội dỗ dành con gái. Sáng ngày hôm sau, cô chủ động đưa Niệm Niệm đi học, chẳng qua là tắc đường nên cô đi đường khác, vì vậy khi tới trường học đã muộn.

Niệm Niệm một câu nói cũng không nói, cứ mặc cho cô ôm vào trường, sau đó giao cho cô giáo.

Mộc Thư Đồng mấy ngày không đến trường nên sau khi đưa con gái đi học, cô cũng vội vàng chạy về trường.

Buổi trưa, Chu Ý Nhiên nàng vẫn còn đang bận rộn các hạng mục, điện thoại từ trường học gọi tới, bên kia truyền tới giọng nói vô cùng quen thuộc của cô giáo: " Cô Chu, hôm nay Niệm Niệm không biết làm sao, từ sáng tới giờ vẫn không nói chuyện, cơm cũng không ăn, ngồi một mình trong góc ".

" Sao?! " - Chu Ý Nhiên nàng cả kinh, tiểu bảo bối nhà nàng luôn biết điều vì sao hôm nay khác thường như vậy đây: " Phiền cô giáo cho tôi nói chuyện với con bé một chút ".

Cô giáo kia vội vàng đi tới bên cạnh Niệm Niệm, nhẹ giọng dụ dỗ nói: " Niệm Niệm, mẹ con gọi điện thoại tới hỏi thăm con nè ".

Niệm Niệm ngẩng đầu lên, mím môi, thật lâu sau mới nhỏ giọng hô: " Mẹ, hôm nay con đi muộn, con không muốn mommy đưa con đi học, con muốn mẹ đưa " - vừa dứt câu, nước mắt lập tức rơi xuống, nhẹ giọng khóc thút thít.


Chu Ý Nhiên nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ vấn đề, đoán chừng một lớn một nhỏ nhà nàng lại giận dỗi nhau nữa. Tiểu bảo bối nhà nàng tuy mới lớn có tí tuổi đầu nhưng con bé rất quỷ ah, so với trẻ con cùng lứa không biết tinh quái gấp bao nhiêu lần: " Được, mẹ hứa với con nhưng bây giờ con phải ngoan, phải nghe lời cô giáo, có được không? ".

" Dạ, mẹ làm việc đi " - Niệm Niệm vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng dễ thương khiến người người yêu mến. Cô giáo nhìn thấy cũng chỉ có thể dở khóc dở cười lắc đầu.

Hôm sau, Chu Ý Nhiên nàng tự mình đưa Niệm Niệm đi học, thật không ngờ là sẽ gặp bảo bối nhà nàng ở trong trường.

Bởi vì tối hôm qua Xú Xú nháo muốn gặp dì, vì vậy Mộc Thư Đồng cô không thể làm gì khác hơn là về nhà một đêm, cũng không thể làm gì khác hơn là sáng nay phải đưa Xú Xú đi học.

Chu Ý Nhiên ôm Niệm Niệm, Mộc Thư Đồng ôm Xú Xú, hướng về phía lớp học mà đi. Chu Ý Nhiên nàng khẽ mỉm cười: " Em nha, sao lại trùng hợp như thế này, xem em xử lý thế nào đây ".

" Sao? " - Mộc Thư Đồng có chút kinh ngạc, cô không phản ứng kịp tình hình trước mắt liền ngây ngốc hỏi một câu: " Xử lý cái gì? ".

Chu Ý Nhiên nàng không nói thêm gì nhưng nàng lại nháy mắt với cô, sau đó liếc nhìn con gái một cái.

Niệm Niệm nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộc Thư Đồng cô, miệng nhỏ mím lại lợi hại. Mộc Thư Đồng lại không quá để ý, dù sao cũng đến giờ học, cô và Chu Ý Nhiên nàng liền đem hai đứa trẻ vào lớp, sau liền mỗi người một hướng.


Đến tối, Mộc Thư Đồng trở về nhà, hai ngày tới chị gái cô sẽ không có ở nhà, Xú Xú nháo loạn muốn ngủ cùng cô. Hai dì cháu vừa ăn tối xong thì Chu Ý Nhiên gọi điện thoại tới. Máy vừa bắt liền nghe thấy bên kia truyền tới tiếng khóc rất lớn, rõ ràng là tiếng khóc náo loạn của Niệm Niệm, làm Mộc Thư Đồng cô lo lắng không ngừng: " Nhiên, Niệm Niệm thế nào vậy? Tại sao con bé lại khóc? ".

" Chị cũng không biết, từ trường về vẫn khóc nháo, chị dụ dỗ thế nào cũng không được. Hồi trước, con bé không có như vậy. Chị hỏi con có nơi nào không thoải mái không thì con bé chỉ lắc đầu, sau đó liền khóc. Đồng Đồng, chị không giải quyết được ".

Giọng nói của Chu Ý Nhiên nàng rất gấp, rất vội vã, tựa như muốn khóc. Mộc Thư Đồng nghe rõ ràng, trái tim lại nóng nảy lo lắng: " Em lập tức tới ngay, chị đừng lo, có em đây rồi " - cô vội vàng cúp máy, sau đó ôm Xú Xú chạy đi.

Khi cô chạy tới nơi, liền thấy Niệm Niệm ngửa đầu nhìn trần nhà " oa oa " khóc lớn. Mộc Thư Đồng vội để Xú Xú xuống, chạy tới trước mặt Niệm Niệm, ôm lấy con bé dụ dỗ: " Niệm Niệm thế nào ah? Ai bắt nạt Niệm Niệm nhà ta sao? Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm không khóc nha ".

Niệm Niệm cứng rắn muốn tránh thoát cái ôm của Mộc Thư Đồng cô, hai chân bé xíu đạp loạn lên, khiến cô không thể nào không buông con bé ra.


Niệm Niệm chạy tới trước mặt Xú Xú, bất chợt đẩy Xú Xú một cái, lớn tiếng kêu lên: " Ta ghét ngươi ".

Thật may, Chu Ý Nhiên nàng đang ở bên cạnh, nếu không Xú Xú nhất định sẽ đặt mông ngồi dưới đất. Nàng trầm mặt xuống, nhẹ giọng la: " Niệm Niệm, không được như vậy ".

Niệm Niệm không nhìn thẳng mẹ mình, cô bé lần nữa trở lại trước mặt Mộc Thư Đồng, lau nước mắt một cái, cắn miệng, hung hăng nhìn chằm chằm cô, kêu lên: " Con ghét mommy nhất, mommy là người xấu, mommy không thích con, mommy thích người ta ".

Niệm Niệm giơ cánh tay nhỏ bé lên chỉ về hướng chỉ hướng Xú Xú, nước mắt rơi lã chả, quả thật là khóc đến thương tâm.

Mộc Thư Đồng không hiểu vì sao con gái lại nói như vậy, nhưng việc trước tiên là phải dỗ con bé nín khóc, vì vậy cô liền nhẹ giọng dỗ dành: " Mommy rất thích Niệm Niệm, thích nhất Niệm Niệm ".

" Nhưng mà mommy đưa con đi học muộn, đưa người ta đi thì đúng giờ. Mommy thích người ta, không thích Niệm Niệm, mommy đều ôm người ta, mommy không ôm con " - Niệm Niệm vừa khóc thút thít vừa trách móc Mộc Thư Đồng, nước mắt ào ào rơi xuống, hai mắt to cũng khóc đến đỏ bừng.



***

24/05/2019

22:30

Nghiệp quật các bạn trẻ ạ. Lâu quá tui không onl, face tui bị mất luôn rồi 😂😂😂