Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 25




Mộc Thư Đồng có chút dở khóc dở cười, trong lòng vừa cao hứng lại vừa ảo não, nếu chọc giận trẻ con thì hậu quả đúng là rất nghiêm trọng, giống như lời của Chu Ý Nhiên nàng, thật khó để xử lý. Cô quay đầu lại nhìn nàng đang dỗ Xú Xú, giơ hai tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng nàng lại cười nháy mắt ý bảo cô tiếp tục dỗ con gái mình. Cô đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Niệm Niệm, ngọt giong dụ dỗ nói: " Đưa Niệm Niệm đi học muộn, là mommy không đúng, thật xin lỗi. Nhưng mà mommy vẫn luôn thích Niệm Niệm, thật sự rất thích, đặc biệt thích nhất ôm lấy Niệm Niệm ".

Niệm Niệm dụi dụi mắt, vừa khóc thút thít vừa trả lời: " Mommy gạt người, mommy không tới nhà con, mommy cũng không ngủ cùng con ".

" Hả? " - Mộc Thư Đồng lại bối rối, trả lời không được, mà không trả lời cũng không được, cuối cùng cũng chỉ có thể vội vàng nói: " Mommy sẽ thường xuyên đến nơi này, cũng sẽ ngủ cùng Niệm Niệm ".

" Vậy mommy và con, còn có mẹ, chúng ta ở cùng nhau được không? " - Niệm Niệm không còn rơi nước mắt nữa, qua là con bé vẫn còn nấc thút thít vì vừa khóc một trận lớn, bộ dạng đáng yêu, chọc người yêu thương.

" Được, nghe Niệm Niệm hết, có được hay không? " - không có biện pháp, nếu muốn dụ dỗ đứa trẻ này cũng chỉ có cách cái gì cũng nghe con bé.

Niệm Niệm nghe xong lập tức nhào tới trong ngực Mộc Thư Đồng, ôm chặt cổ của cô, vừa khóc vừa kêu: " Không cho mommy lừa gạt Niệm Niệm, muốn mommy thích nhất Niệm Niệm, muốn mommy ôm Niệm Niệm, cũng muốnmommy ngủ cùng Niệm Niệm ".

" Được được được, mommy cái gì cũng nghe Niệm Niệm " - trong lòng Mộc Thư Đồng ngọt ngào, có một loại kích động yêu thương đang len lỏi chạy khắp cơ thể.

" Niệm Niệm... " - buông Mộc Thư Đồng ra, đôi mắt to tròn ngập nước của Niệm Niệm chớp liên tục mấy cái, miệng chu ra nhìn cô một hồi lâu sau, mới nói: " Niệm Niệm thích nhất mommy, cũng thích nhất mẹ ".

" Biết, biết " - Mộc Thư Đồng thật sự là không nhịn cười được, đứa nhỏ này thật là đáng yêu quá mức, đây chính là con gái của cô. Chu Ý Nhiên nàng vì cô mà sinh ra một cô con gái đáng yêu thông minh như vậy, cô phải đối đãi nàng ấy như thế nào đây mới bù đắp lại được đây?!

Niệm Niệm nhìn mommy của mình một cái, sau đó nhanh chóng chạy vội tới trước mặt mẹ của mình, cúi đầu thành khẩn nói: " Mẹ, Niệm Niệm sai rồi, Niệm Niệm không nên không có lễ phép " - con bé nói xong liền nhìn về phía Xú Xú chu miệng, một hồi lâu sau mới nói tiếp: " Chị, thật xin lỗi ".

Xú Xú chỉ lắc đầu cười cái, sau đó liền chạy về phía Mộc Thư Đồng. Mặt Niệm Niệm mang ủy khuất nhìn mẹ mình, lại bắt đầu mếu máo. Chu Ý Nhiên nàng vội vàng cười nói: " Chị Xú Xú cười với Niệm Niệm nghĩa là không giận Niệm Niệm nữa ".

Niệm Niệm vội vàng gật đầu một cái, sau đó ngẩng đầu lên, toét miệng cười một tiếng: " Mẹ, mommy đáp ứng tới ở cùng chúng ta, sau này mỗi ngày con có thể ngủ cùng mommy rồi ".

" A, phải không? " - Chu Ý Nhiên nàng cố ý liếc cô một cái, sau đó đi tới bên cạnh cô, ánh mắt mang nhu tình nhìn cô cười nói: " Em không thể tùy tiện nói dối con gái nhỏ nhà chúng ta nha ".

Mộc Thư Đồng có chút cứng họng, thật ra thì trong nội tâm cô cũng hy vọng mỗi ngày đều có thể thấy con gái nhỏ, còn có người mẹ xinh đẹp của con bé. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại rất mâu thuẫn, luôn có chút không được tự nhiên. Bây giờ cô không cách nào xác định được tình cảm mình đối với Chu Ý Nhiên nàng là loại nào, chẳng lẽ bởi vì giữa hai người có một đứa con nên cô liền thay đổi cái nhìn với nàng ấy sao?



" Chị không muốn khiến em khổ sở, chị sẽ chờ em, chẳng qua là có chút bận tâm Niệm Niệm " - Chu Ý Nhiên nàng hơi rũ xuống mắt, nàng làm sao không đoán ra được người trước mặt nàng bây giờ đang do dự. Dù sao lập tức muốn cô tiếp nhận nhiều như vậy, là có chút khó khăn, cô bất quá cũng chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp, chưa thực sự đi vào xã hội, hết thảy những gì nàng làm được chỉ là từng bước từng bước từ từ đi.

Mộc Thư Đồng đang muốn giải thích thì Niệm Niệm đột nhiên nhào tới trong ngực cô, khiến cô thiếu chút nữa không tiếp lấy được.

Niệm Niệm không nói lời nào, cắn một cái lên mặt Mộc Thư Đồng, lớn tiếng kêu lên: " Mommy, hư. Mommy nói dối ".

Mộc Thư Đồng hóa đá tại chỗ, còn Chu Ý Nhiên nàng lại che miệng cười trộm. Mộc Thư Đồng ngạc nhiên nhìn Niệm Niệm, nín hơn nửa ngày, một câu cũng không nói được, cuối cùng không thể không ôm Dino đi tới trước mặt Chu Ý Nhiên nàng, gằn từng chữ nói: " Em sẽ mang đồ dùng và một vài thứ cá nhân tới ở cùng hai người ".


" Được " - Chu Ý Nhiên nàng vui vẻ gật đầu, nàng vẫn luôn kỳ vọng ngày này. Bốn năm tách ra, thời gian quá lâu rồi, bây giờ mỗi phút mỗi giây đều muốn nắm chặt hơn, quý trọng hơn.

Niệm Niệm lập tức ôm cổ Mộc Thư Đồng, hôn một cái lên má trái rồi hôn cái nữa lên má phải, ngọt giọng nói: " Mẹ ơi, mommy đáp ứng rồi ".

" Ừhm, cho nên Niệm Niệm cũng phải ngoan, không cho khóc nháo nha " - Chu Ý Nhiên nàng nhu tình vạn phần nhìn Mộc Thư Đồng, sau đó nghiêng đầu tới hôn một cái trên mặt Niệm Niệm, cười nói: " Niệm Niệm xuống cùng chị Xú Xú chơi đùa đi con ".

" Dạ " - Niệm Niệm rời khỏi cái ôm của Mộc Thư Đồng, sau đó chạy đến lôi kéo tay của Xú Xú, ngọt ngào nói: " Chị ơi, em dẫn chị đi tới phòng đồ chơi nha? ".

Xú Xú lập tức gật đầu một cái, sau đó để mặc cho Niệm Niệm lôi kéo mình, từng bước từng bước hướng phòng đồ chơi đi tới.

Mộc Thư Đồng và Chu Ý Nhiên đứng nhìn hai đứa nhỏ lon ton chạy đi, không khỏi cười một tiếng, đồng thời quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, một người trong mắt nhu tình mãn dật, một người trong mắt thẹn thùng liên liên, không khí trong phòng ấm áp cùng lãng mạn.



Mấy ngày kế tiếp, mỗi buổi tối Mộc Thư Đồng đều sẽ tới biệt thự của Chu Ý Nhiên nàng, đến khi dỗ Niệm Niệm ngủ xong mới trở về trường. Mặc dù là quyết định tới ở, nhưng cô vẫn cần một chút thời gian. Đặc biệt là buổi tối, hai người chung một phòng luôn cảm thấy lúng túng, không được tự nhiên. Mặc dù đều là con gái nhưng kể từ khi phát hiện ra cô đối với nàng có loại cảm giác đó, trong lòng cô lại nháo lên, nhất thời lâm vào tình trạng khó khăn, khó bình tĩnh lại. Cho nên cũng chỉ có thể chờ qua thêm một thời gian nữa, cô từ từ thích ứng thêm mới có thể dọn về sống chung với mẹ con nàng.

Chu Ý Nhiên nàng vẫn rất bình tĩnh bởi vì nàng hiểu Mộc Thư Đồng rất rõ. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, nàng nhất định sẽ bộc phát ra, ai là của nàng, nàng nhất định sẽ đoạt về. Mộc Thư Đồng bây giờ chẳng khác một đứa trẻ đang nháo khóc, nàng cần chút thời gian và chút kẹo để dụ dỗ bảo bối nhà nàng. Có những lúc, nàng đột nhiên nhớ lại thời điểm ban đầu nàng chật vật, đau đớn sinh ra Niệm Niệm. Niệm Niệm khi ấy chính là cứu cánh của nàng, để cho nàng có hi vọng vào một ngày tương lai hạnh phúc lâu dài. Trời cao cuối cùng cũng thương nàng, đem cô dẫn tới bên người nàng một lần nữa. Giờ đây, nàng là người hạnh phúc nhất, vừa có được người thương vừa được một đứa con đáng yêu. Mỗi khi nghĩ tới đây, ngay cả thời điểm nàng đang ngồi ở trước máy vi tính làm việc, cũng sẽ kìm lòng không được mà nâng lên khóe miệng. Nhìn cửa sổ thủy tinh bên ngoài, nàng tự nhiên cảm thấy, cái thành phố này đã trở nên đẹp hơn.


Hôm nay, trong lúc Chu Ý Nhiên nàng đang bận rộn với đống tài liệu cần phải kiểm tra lại thì một vị khách không mời mà đến nhiễu loạn công việc của nàng. Vốn đang chuẩn bị ra ngoài gặp một khách hàng trọng yếu, thư ký của nàng lo lắng chạy vào nói có một vị Mộc thư nói có việc gấp tìm gặp nhưng lại không có hẹn trước. Chu Ý Nhiên nàng theo bản năng cho là bảo bối nhà nàng đến liền cho phép vào phòng, thế nhưng bất ngờ thay, người đến lại là Mộc Vũ Phong.

Mộc Vũ Phong mặc một bộ vest văn phòng cấp cao, trực tiếp bước nhanh đi vào phòng làm việc của Chu Ý Nhiên.

Chu Ý Nhiên lễ phép cười một tiếng, theo sau đó là cái khí tràng bá đạo được luyện ra từ trên thương trường khắc nghiệt. Mộc Vũ Phong luôn luôn cao ngạo, vừa nhìn liền khiến cho người khác bị áp lực rất lớn, vì vậy hai nữ cường nhân khi mặt đối mặt ngồi vào trên ghế sofa liền hình thành một trận doanh phong ba bão táp.

Chu Ý Nhiên nàng cười nhạt một tiếng, mở miệng trước hỏi: " Mộc đại tiểu thư đột nhiên đến tìm, là có chuyện gì cần tôi giúp một tay sao? ".

" Lấy năng lực của tôi, tạm thời còn không nghĩ tới có gì cần cô giúp một tay " - Mộc Vũ Phong cũng cười nhạt một cái.

" A, vậy thì tôi không đoán được ý của Mộc đại tiểu thư rồi " - Chu Ý Nhiên nàng vẫn duy trì nụ cười nhạt, nói xong liền trực tiếp đứng dậy trở lại bàn làm việc.

Mộc Vũ Phong cũng không có động tĩnh gì tiếp theo, nàng im lặng nhìn Chu Ý Nhiên một hồi mới nhoẻn miệng cười một tiếng: " Chu tiểu thư quả thật hấp dẫn, tôi nghĩ người theo đuổi cô cũng không thiếu, cô hẳn cũng sẽ không tịch mịch cô đơn ".

" Tôi không tịch mịch cô đơn giống cô, tôi có một đứa con gái đáng yêu làm bạn, bây giờ lại thêm một người thương bên cạnh, làm sao sẽ cảm thấy tịch mịch cô đơn đây " - Chu Ý Nhiên nàng cố ý lập lại bốn chữ "tịch mịch cô đơn", mặc dù nàng không muốn cùng Mộc Vũ Phong so đo nhiều. Nhưng mà nàng không phải cộng cỏ, sao có thể để Mộc Vũ Phong quá mức khoa trương trước mặt nàng.


" Tôi không tịch mịch, lại không biết cô đơn, tôi với cô một dạng, cũng có một đứa con gái đáng yêu khéo léo, đồng thời, tôi còn có một cô em gái nghe lời một mực làm bạn tôi hai mươi năm " - Mộc Vũ Phong đi tới trước bàn làm việc của Chu Ý Nhiên ngồi xuống, ngẩng cao đầu bộ dáng có chút đắc ý.

" A, phải không? " - Chu Ý Nhiên nàng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Mộc Vũ Phong: " Thẳng thắn một chút, hôm nay cô tới không phải là không có chuyện? ".

" Đúng thế, tôi đương nhiên có chuyện tìm cô " - Mộc Vũ Phong.

" Mời nói " - Chu Ý Nhiên.

" Tôi không đồng ý việc Đồng Đồng ra khỏi nhà, cô đừng suy nghĩ tới chuyện Đồng Đồng sẽ ở cùng hai mẹ con cô ".


Chu Ý Nhiên nàng lại cười một tiếng, nhàn nhạt hỏi: " Em ấy hỏi qua ý kiến của cô? ".

" Cô cho là thế nào? " - Mộc Vũ Phong.

" Tôi dĩ nhiên cảm thấy em ấy sẽ không hỏi, bởi vì em ấy đã nhận lời chuyển vào ở rồi ".

" Cô... " - Mộc Vũ Phong có chút tức giận nhưng nàng cố kìm tâm tình xuống. Ở nơi này mà bộc phát như vậy cũng thật mất thể diện cùng thân phận.









***

26/01/2019

01:00

Ai cũng nói Thám Tử Pikachu hay banh xác, tui coi xong ngáp banh xác, dù phim có nhiều cảnh hay nhưng tổng thể lại gây ngủ ( với tui ) cho nên tui ngủ 5-6 giấc trong rạp. Wae?